Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1701: Chương 1701: Trương Huyền anh tư cao lớn (1)




Nghe được phân phó, thân thể của Tử Dương thú nhoáng một cái, thẳng tắp lao xuống phía dưới, trong nháy mắt liền đi tới bên ngoài quảng trường liên minh.

Lúc trước ở trên quảng trường này tiến hành cuộc thi, cùng thiên tài của hơn hai mươi Vương quốc nhất đẳng, đoạt được tư cách tiến nhập Danh Sư học viện, tuy chỉ có ngắn ngủn mấy tháng, nhưng giờ phút này nhớ tới, như đã cách mấy đời.

Khi đó thiếu niên khí phách, phóng khoáng phương tù, khí thế bay thẳng hoàn vũ, không ai bằng... Hiện tại, rõ ràng trầm ổn hơn rất nhiều.

- Lão sư chính là từ nơi này đi ra sao?

Nhìn về phía quảng trường cực lớn trước mắt, vẻ mặt Lạc Thất Thất hiếu kỳ.

Trong mắt nàng, lão sư là một nhân vật thiên tư tuyệt đỉnh, coi như là thế hệ thanh niên của Thánh Nhân quý tộc có thể tới so sánh, cũng ít lại càng ít.

Nhân vật như vậy lại có thể không phải xuất thân đại gia tộc, mà ở loại địa phương nhỏ này đi ra, thật là khiến người khó có thể tin.

Quảng trường này thoạt nhìn rộng lớn, so với Thánh sơn, Linh địa của Thánh Nhân quý tộc chính thức là kém nhiều lắm, căn bản không có ở một cấp bậc.

Không nói cái khác, độ dày của linh khí nơi đây liền thật sự quá kém, vô cùng mỏng manh, ở Danh Sư Học Viện tích lũy một tháng, chỉ sợ cũng hơn ở đây tu luyện một năm.

Biết rõ ý nghĩ của đối phương, Trương Huyền cười cười, không có trả lời.

Nếu như không có Thiên Đạo Thư Viện, hắn cũng sẽ tầm thường vô vi, ở Thiên Huyền Vương quốc sống quãng đời còn lại.

Nhưng... Không có nếu như, vận mệnh cải biến bọn họ, cũng chỉ có thể từng bước một tiến về phía trước, không cách nào lùi bước.

Để cho Tử Dương thú ở không trung chờ đợi, mấy người Trương Huyền dọc theo đường cái đi đến quảng trường.

Lúc này quảng trường người ta tấp nập, vô số tu luyện giả đứng ở tại chỗ, đồng loạt nhìn về phía trước, một tượng đá thật lớn đang chậm rãi dựng thẳng lên.

- Làm cái gì vậy?

Trương Huyền tràn đầy nghi hoặc.

Quảng trường này tới gần phủ Minh chủ của Vạn Quốc Liên Minh cùng Danh Sư Đường, luôn cực kỳ thanh tĩnh, như thế nào tụ tập nhiều người như vậy? Đây là đang làm cái gì?

- Mau nhìn, đó chính là Trương sư!

- Quả nhiên phong độ tư thái tuấn lãng, khí độ bất phàm!

- Đó là tự nhiên, Trương sư là thần tượng của ta, ta cả đời mục tiêu lớn nhất chính là đạt tới một phần vạn của hắn.

- Không riêng gì ngươi, tất cả mọi người ở nơi đây đều lấy Trương sư là thần tượng a!

- Đúng vậy! Nghe nói Trương sư đi Danh Sư Học Viện, cũng không biết lúc nào trở về cho chúng ta một tiết học...

- Có thể nghe được tiết học của hắn, là sự tình bao nhiêu người tha thiết ước mơ, ngươi cũng đừng nghĩ rồi, ai bảo lần trước ngươi không có tới?

- Nói giống như ngươi đã đến rồi vậy... Ngươi cũng không có ở hiện trường a?

...

Còn chưa tới trước quảng trường, chợt nghe đám người nghị luận, rất nhiều người tuổi trẻ, cả trai lẫn gái nhìn về phía quảng trường, từng cái ánh mắt kích động, tràn đầy bội phục.

- Xin hỏi... Trương sư trong miệng các ngươi nói là ai?

Nghe được mọi người nghị luận, hơn nữa còn có Danh Sư Học Viện, Lạc Thất Thất có chút nhịn không được, đi lên trước, nhìn một thanh niên hỏi.

- Ngay cả Trương sư cũng không biết, kiến thức sao nông cạn như vậy...

Nghe được có người ngay cả tính danh của Trương sư cũng không biết, thanh niên đang muốn quát lớn một câu, chứng kiến dung mạo của Lạc Thất Thất, lập tức dừng lại, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, có chút chân tay luống cuống:

- Là ngươi muốn hỏi a, Trương sư, tên một chữ Huyền, là Danh Sư vĩ đại nhất của Vạn Quốc Liên Minh chúng ta từ trước tới nay...

Dung mạo của Lạc Thất Thất, ở bất kỳ địa phương nào đều có thể để cho vô số nam tử khuynh đảo, đột nhiên nhìn thấy, còn có thể nói ra lời, nói rõ định lực của thanh niên này coi như không tệ.

- Huyền? “Huyền” trong “treo cổ” kia sao?

Nghe được đối phương nghị luận dĩ nhiên là bản thân, trên mặt Trương Huyền tràn đầy cổ quái, chờ đối phương xác nhận, nhịn không được nói:

- Trương Huyền, hắn... lúc nào thành thần tượng của các ngươi rồi hả?

Mình mới rời đi hơn mấy tháng, nghị luận bản thân làm gì?

Còn có thần tượng, Danh Sư vĩ đại nhất... Đến cùng xảy ra chuyện gì a?

- Càn rỡ! Cũng dám gọi thẳng tính danh của Trương sư, hơn nữa nói ra lời đại bất kính như thế, ai cho ngươi lá gan?

Đang muốn tiếp tục hỏi thăm, làm rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, chợt nghe một tiếng hét lớn vang lên.

Liền chứng kiến một thiếu niên kiêu ngạo đi tới.

Bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, quần áo hoa lệ, lúc hành tẩu có chứa khí thế rất mạnh, nhìn qua đã biết rõ địa vị không thấp.

Hắn vừa xuất hiện, hơn nữa thanh âm mới vừa rồi rất lớn, lập tức đưa tới rất nhiều người chú ý, nhao nhao nhìn lại, chỉ liếc nhìn Trương Huyền, đã bị bốn vị mỹ nữ bên cạnh hắn hấp dẫn.

Ngọc Phi Nhi, Lạc Thất Thất, Hồ Yêu Yêu, Đổng Hân... Mỗi một vị đều là tồn tại khuynh quốc khuynh thành, thoáng một phát xuất hiện bốn vị, hơn nữa cùng một thanh niên ở chung một chỗ, đổi lại ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.

- Bát điện hạ luôn luôn phong lưu, chứng kiến nhiều mỹ nữ như vậy, nhất định là muốn ở trước mặt các nàng triển lộ uy phong!

- Muốn tìm phiền toái tìm khắp không lên, đây không phải đụng lên họng súng sao? Dám gọi thẳng tính danh Trương sư... Lá gan thật là lớn!

- Trương sư ở Vạn Quốc Liên Minh là thần tượng được rất nhiều người tuổi trẻ sùng bái, vị Bát điện hạ này càng lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu... Rõ ràng còn nói 'treo cổ'... Treo con em ngươi a! Quá không biết nói chuyện, đáng đời không may!

- Bản thân muốn chết, trách không được người khác!

Biết rõ sự tình từ đầu đến cuối, tất cả đều lộ ra cười lạnh, chờ xem náo nhiệt.

Vị thanh niên này, là nhi tử thứ tám của Vạn Quốc Liên Minh Triệu minh chủ, thân đệ đệ của Triệu Phi Vũ, chỉ có mười sáu tuổi.

Tuy tuổi không lớn lắm, nhưng danh tiếng cũng không phải quá tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.