Toàn bộ Hàn Khí tông, ngoại trừ hắn đã đạt tới Kiếm Tâm cảnh cũng không còn người nào khác. Cho nên coi như muốn tấn cấp thì cũng đã mất đi phương hướng.
Người thanh niên này, mặc dù tuổi tác so với hắn còn nhỏ hơn, thế nhưng lý giải về kiếm đã vượt qua hắn rất nhiều lắm. Nếu như có thể thừa cơ thỉnh giáo, nhất định sẽ có trợ giúp cực lớn đối với tu luyện ngày sau.
- Chỉ điểm?
Không nghĩ tới Liêu Vũ Chí này lại nhận thua một cách thản nhiên như vậy, còn trực tiếp thỉnh giáo. Vẻ mặt Trương Huyền lạnh nhạt nhẹ gật đầu, bàn tay duỗi ra:
-Kiếm tới!
- Vâng!
Ánh mắt sáng lên, Liêu Vũ Chí vội vàng lấy ra trường kiếm, đưa tới trước mặt.
Ngón tay Trương Huyền búng một cái, trường kiếm thoát xác, kiếm khí âm trầm xao động bắn ra, giống như là ánh sáng, chói lóa mắt.
- Trương sư làm vậy là. . . Muốn chỉ điểm Liêu Vũ Chí?
- Nhìn bộ dáng hẳn là vậy, chỉ là. . . Nếu như vhỉ điểm, vì cái gì mà lại không lấy kiếm của mình? Kiếm của người khác đều đã nhận chủ, một khi linh tính phản kháng thì ngược lại sẽ không thi triển ra được kiếm ý và hiệu quả như mong muốn a!
- Đúng vậy a, thật là kỳ quái...
. . .
Nhìn thấy Trương Huyền muốn mượn kiếm, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Trường kiếm đạt otiws Linh cấp đã có linh tính thuộc về mình, một khi nhận chủ, chỉ cần chủ nhân không chết thì người ngoài rất khó có thể khống chế. Trương sư đã muốn truyền kiếm, vì sao lại không dùng binh khí của mình, mà mượn người khác cơ chứ?
Ngay khi bọn hắn còn đang nghi hoặc, muốn nhìn vị Trương sư này sẽ làm thế nào thì đã nghe trường kiếm trong tay của hắn vang lên một tiếng chói tai.
- Linh tính xao động, chủ động nhận chủ?
- Sờ trường kiếm của Liêu sư một cái đã khiến hco nó nhận chủ?
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Muốn cho vũ khí Linh cấp nhận chủ, rất là phiền phức. Có một ít người mỗi ngày lau, nhiều năm cũng chưa từng thành công, Trương sư thì lại quá dễ. Lúc này Liêu sư còn đứng tại chỗ, bàn tay vừa đụng nó một cái thì trường kiếm của đối phương đã xao động không dứt. Giống như Thanh Ưng Thú trước đó vậy, dự định nhận chủ. . .
Chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng được nổi a?
Liêu Vũ Chí cũng không nghĩ tới, bản thân sợ hãi đến mức trợn to mắt.
Lúc trước hắn vì làm cho linh tính của chuôi kiếm này nhận chủ mà đã tốn trọn vẹn nửa năm. Thậm chí còn dụng tâm dùng máu để tẩm bổ ròng rã một tháng. Từ đó mới khiến cho nó hoàn toàn thần phục, kiếm ý tăng lên nhiều.
Đối phương vừa cầm một lần thì đã quỳ xuống cầu người ta nhận chủ. . . Chênh lệch này thật sự quá là lớn a.
- Nhìn kỹ, ta chỉ thi triển một lần!
Ngay lúc hắn đang khiếp sợ thì đã nghe thanh âm nhàn nhạt của Trương sư vang lên.
Hắn vội vàng ổn định tâm thần, hai mắt tập trung nhìn qua.
Dưới đài cũng lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều không dám chớp mắt, sợ bỏ sót động tác nào đó.
Có thể đánh bại Liêu sư lĩnh ngộ kiếm tâm, bọn họ cũng muốn nhìn xem rốt cuộc lĩnh ngộ về kiếm của vị Trương sư này đối cao tới cảnh giới nào.
Sưu!
Dưới ánh mắt của mọi người tập trung, trường kiếm trong tay Trương Huyền đã động.
Trường kiếm trước đó hàn khí bức người, ở trong tay hắn dường như trở nên không có ánh sáng, cũng đã mất uy lực. Nhìn qua giống như một cọng rơm rạ, không nặng chút nào, lại giống như là cánh tay kéo dài ra, không nhìn ra một chút không hài hòa mảy may nào cả.
Soạt!
Trường kiếm bổ về phía Liêu Vũ Chí, đi tới trước mặt rồi lập tức thu hồi, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên thậm chí có không ít người còn không có nhìn thấy rõ.
Leng keng!
Trương Huyền cắm trường kiếm vào trở về vỏ kiếm, nhấc chân đi xuống dưới đài.
- Kiếm pháp thật nhanh!
- Đây là lĩnh ngộ về kiếm của Trương sư sao?
Mọi người nhìn nhau, cũng không rõ ràng cho lắm.
Ngay cả Liêu Vũ Chí cũng không hiểu ra sao.
Vừa rồi Trương sư đánh xuống một kiếm, mặc dù tốc độ rất nhanh, thế nhưng. . . Nhờ vào thực lực của hắn, hắn vẫn có thể rất nhẹ nhàng làm được chuyện này. Thậm chí, còn có thể còn nhanh hơn nữa. . . Nếu chỉ là như vậy thì cũng không đáng để bản thân học tập ah!
Sưu!
Ngay lúc hắn đang nghi hoặc, quay người thì đột nhiên gió thổi tới, không ngờ lại có một sợi tóc từ trên trán trôi xuống.
- Vừa rồi. . . Hắn đã chặt đứt một sợi tóc của ta?
Nhìn thấy sợ tóc dài đang chậm rãi rơi xuống này, con ngươi Liêu Vũ Chí co rụt lại.
Đầu hắn như lọt vào trong sương mù, một kiếm chém lên chỉ chặt đứt một sợi tóc, không thương tổn tới những chỗ khác. Khống chế đối với lực lượng quả thực nghe mà rợn cả người, chẳng lẽ. . .
Không hổ là Trương sư, quả nhiên rất đáng sợ!
- Một kiếm cắt tóc, mà Liêu sư không tự biết được?
- Đây là kiếm thuật gì vậy? Khống chế với kiếm đã đến cảnh giới gì mới có thể làm được như vậy chứ?
- Không biết. .. Chỉ là, chỉ sợ đã đạt đến Hạ Kiếm Tâm đỉnh phong nhất, thậm chí. . . Là cảnh giới Trung Kiếm Tâm a!
- Trung Kiếm Tâm sao?
Tất cả mọi người dưới đài yên lặng.
Một kiếm chém ra, đứt một sợi tóc, phần lực khống chế này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn hắn sẽ không thể tin được.
- Đa tạ Trương sư chỉ điểm...
Liêu Vũ Chí ôm quyền, thái độ rất cung kính.
- Ngươi nhìn hiểu không?
Trương Huyền dừng bước.
- Nhìn hiểu, Trương sư một kiếm cắt tóc, lực khống chế kinh người, ý là muốn bảo ta tu luyện lực khống chế nhiều hơn ...
Liêu Vũ Chí vội vàng nói ra lĩnh ngộ của mình.
Lời còn chưa dứt thì chỉ thấy Trương sư đã lắc đầu, bóng lưng dưới ánh trăng có vẻ vô cùng thất lạc:
-Xem ra . . . Ngươi nhìn không hiểu!
Nói xong hắn nhẹ nhàng vung ống tay áo lên.
Sưu!
Một cơn gió thổi tới, sợi tóc vừa rồi rơi xuống đã nhẹ nhàng bị gió cuốn lên, trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy, cắt thành mấy chục đoạn nhỏ, bay lượn bốn phía.
- Cái này. . . Không phải chỉ là một kiếm?
Con ngươi co rụt lại, vẻ mặt Liêu Vũ Chí trắng bệch.