Tỷ thí cái khác, Trương sư đều có thể nghiền ép, mà cái này thì lại khó nói được, thắng bại, ai cũng không nói chắc chắn được.
Không hổ là thiên tài thi đấu nổi danh, một lần đã tìm được đúng chỗ mấu chốt, đưa ra hạng mục tỷ thí thích hợp nhất cho hắn.
Nếu không, so bất hạng mục nào, chỉ sợ hắn đều không phải là đối thủ của vị Trương sư này.
. . .
Đã xác định quy tắc tỷ thí, hai bên đều không có dị nghị, cho nên mọi chuyện kế tiếp cũng rất nhanh.
Không lâu sau, trên lôi đài đã có một trăm người an vị ngồi đó. Có một chút là hộ vệ của Vạn Quốc liên minh, cũng có một chút là người bình thường đến đây quan sát thi đấu Danh sư.
Người có thể được chọn, lắng nghe hai vị Danh sư giảng bài, tất cả mọi người đều hưng phấn tới mức hai con mắt sáng lên.
Loại cơ hội tốt này cũng không phải ai cũng có thể may mắn có được.
- Tu vi những người này đều không tương đồng. Ta thấy chúng ta giảng giải một ít kiến thức tu luyện căn bản đi, nếu không, ta sợ người tu vi thấp sẽ nghe không hiểu, cao quá cũng không thích hợp!
Hoàng Tranh nói.
Chọn ra một trăm người, tu vi cao thấp không đều, từ võ giả nhất trọng đến Hóa Phàm tam trọng, tất cả đều có. Nếu như giảng giải công pháp Hóa Phàm cảnh, võ giả không hiểu, nếu giảng giải công pháp cấp thấp, người tu vi cao lại cảm thấy không thú vị.
Chỉ có thể giảng giải một ít kiến thức tu luyện cơ sở bình thường, làm cho tất cả mọi người đều có thể cộng minh với nhau.
- Tốt!
Trương Huyền gật đầu.
Chỉ là quy tắc mà thôi, đối phương muốn so thế nào thì hắn sẽ so thế đó. Giảng giải cái khác hắn còn có khả năng không được, thế nhưng cơ sở. . . Đoán chừng cho dù là Khổng sư đến cũng chưa hẳn đa nói tốt hơn so với hắn.
Cơ sở mà Thiên Đạo thư viện chỉnh lý ra không có sai lầm, đây là chuyện mà bất luận Danh sư gì cũng khó có khả năng làm được.
- Được, ngươi ta cùng nhau dùng truyền âm giảng bài, bọn họ bằng lòng nghe ai thì nghe người đó, không liên quan tới nhau. Thời gian là một nén nhang. Sau một nén nhang, trong một trăm người ai bằng lòng lạy người kia nhiều hơn thì người đó sẽ liền chiến thắng!
Hoàng Tranh nói xong nội dung thi tài, sau đó lại vẫy bàn tay lớn một cái:
-Bắt đầu đi!
- Ừm, ngươi tới trước đi!
Trương Huyền cũng không vội vã, chỉ mỉm cười.
- Vậy ta ẽ không khách khí!
Hai mắt Hoàng Tranh sáng lên, lập tức mở miệng nói.
Dùng truyền âm, ngoại trừ người trên lôi đài có thể nghe được ra, ở phía ngoài chỉ có thể nhìn thấy miệng mấp máy, cũng không biết nội dung mà hắn đang nói tới.
Nghe một hồi, cảm thấy đối phương giảng giải cũng không tệ, Trương Huyền gật đầu nhè nhẹ, lúc này hắn mới tiến về phía trước một bước, cũng bắt đầu giảng giải.
. . .
- Tỷ thí đã bắt đầu!
- Hai người đồng thời giảng bài, sao có thể biết được đối phương nghe ai, không nghe ai cơ chứ?
- Rất đơn giản, nội dung của ai hấp dẫn ngươi hơn, lại có thể có ích với ngươi về mặt tu luyện, như vậy ngươi sẽ nghe người đó!
- Cũng đúng, cùng một người tu luyện mặc dù không làm được chuyện tâm phân nhị dụng. Thế nhưng việc che một người nói chuyện, vẫn còn có thể làm được!
Nhìn thấy tỷ thí đã bắt đầu, dưới đài lập tức thảo luận.
- Các ngươi nói xem, trong bọn họ ai có thể chiến thắng?
- Cái này khó mà nói, chỉ có điều, ta vẫn cảm thấy Trương sư có thể thắng!
- Nếu như có thể sử dụng Sư Ngôn thiên bẩm, nhất định Trương sư không có vấn đề. Nhưng nếu hai bên đều không sử dụng, vậy thì phải xem ai nắm giữ cơ sở tu luyện kiên cố hơn...
- Hoàng Tranh xuất thân từ tông môn, các loại bí tịch đông đảo, chỉ sợ cơ sở còn kiên cố hơn Trương sư a!
. . .
Có tỷ thí là sẽ có người quan tâm tới thắng bại, không nghe được cụ thể hai người đang nói tới cái gì. Tất cả mọi người đều vò đầu bứt tai, mỗi một người đều muốn nhìn ra thứ gì đó từ biến hóa pử trên đài.
Nhưng rất đáng tiếc, cái gì cũng không nhìn ra được.
Mọi người ngồi nghe giảng bài giống như là bị thôi miên, từng người nghe giảng bài như si như say, cũng không biết là nghe nội dung của Trương sư mới biến thành như vậy, hay là nghe Hoàng sư giảng bài nên mới như thế.
- Tỷ thí giữa La Tuyền và Tất Giang Hải đã kết thúc...
Ngay trong lúc mọi người đang tràn ngập nghi hoặc, muốn biết hai người đang nói gì thì trong đám người, không biết là ai hô lên một câu. Cả đám vội vàng nhìn lại, quả nhiên thấy tỷ thí trên lôi đài thứ nhất đã kết thúc.
Tất Giang Hải nhướng mày, khí tức như rồng, cả người mang theo khí tức không thể xâm phạm.
Mà La Tuyền có tiếng ủng hộ lớn nhất với vị trí quán quân lại yên tĩnh đứng ở phía đối diện, không ngừng lắc đầu, dường như có chút thất lạc.
- Chuyện gì xảy ra?
- Người nào thắng vậy?
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tất Giang Hải, danh khí cũng không lớn, thậm chí ngay cả mười vị trí đầu trong tiềm lực bảng cũng không thể lên được. Vốn mọi người đều cho rằng so với đệ nhất tiềm lực bảng như La Tuyền, nhất định sẽ thất bại tại chỗ. Dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới lại có chuyện như vậy?
- La sư đã thua!
Một Danh sư vừa rồi quan sát bọn họ tỷ thí không nhịn được nói một câu, dường như khi nói ra lời này, ngay cả hắn cũng có chút không tin.
- La sư được coi là tiềm lực đệ nhất, có khả năng đoạt giải quán quân nhất, làm sao lại thua được chứ? Không ít người đều không thể tin được.
- Vừa rồi bọn họ tỷ thí tu vi, thực lực của hai người tương đương, thậm chí. . . La sư càng hơn một bậc, dựa theo đạo lý mà nói, nhất định hắn có thể chiến thắng, ai ngờ. . . Tất Giang Hải Tất sư cũng không biết là vận khí tốt, hay là tích lũy đã đến. . . Không ngờ trong quá trình tỷ thí lại nhất cử đột phá, đạt đến Hợp Linh cảnh!
Vị Danh sư này cười khổ nói.
- Nhất cử đột phá?
- Hợp Linh cảnh?
Tất cả mọi người đều đồng thời ngẩn ngơ.