Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1451: Chương 1451: Vì cái gì? (1)




Tử Dực Thiên Hùng thú bay cực nhanh, hơn một ngàn dặm, không dùng thời gian quá dài đã đến.

Hồng Viễn sơn mạch nguy nga liên miên, một ngọn núi to lớn bị mây mù bao phủ, mặt trời chiếu xạ ở phía trên, phản xạ ra hào quang bảy màu, từ xa nhìn lại, linh khí xao động, đủ loại chim thú bay lượn, tựa như tiên cảnh.

- Đây chính là Vân Vụ lĩnh!

Nhớ tới Lạc Thất Thất giới thiệu, ánh mắt của Trương Huyền ngưng trọng.

Còn chưa tới gần, liền cảm nhận được sơn mạch này linh khí nồng nặc, tựa như có một Tụ Linh trận tự nhiên đứng sừng sững ở trong dãy núi, không cần nghĩ cũng biết, bảo địa như thế, tất nhiên hội tụ vô số Linh thú cường đại.

- Mau mau!

Biết Ngụy Trường Phong có khả năng gặp phải nguy hiểm, Trương Huyền không ngừng chút nào, rất nhanh bay tới chân núi, Thiên Hùng thú giống như cảm nhận được vật gì đáng sợ, bất luận thế nào cũng không phi hành vào trong, đành phải để nó thủ ở chỗ này, một mình lên núi.

- Minh Lý Chi Nhãn!

Vận chuyển Hồng Trần Đạp Thiên bộ, cả người lơ lửng giữa không trung, nhìn quanh hai bên, tìm kiếm dấu vết.

Vân Vụ lĩnh chiếm diện tích mấy trăm dặm, phạm vi cực lớn, lại thêm đâu đâu cũng có mây mù bao phủ, tầm nhìn rất thấp, không có phương hướng tìm loạn, tìm một năm cũng tìm không thấy người ở đâu.

Người cũng không tìm được, làm sao cứu người?

- Ân? Không lưu lại dấu vết?

Quét một vòng, cái gì cũng không tìm được, Trương Huyền nhíu mày.

Dựa theo đạo lý, đối phương mới đi qua không đến một ngày, chỉ cần lưu lại dấu vết, Minh Lý Chi Nhãn liền khẳng định có thể tìm được, nhưng mình quan sát kỹ, không có lưu lại chút dấu vết nào, chuyện gì xảy ra?

- Hẳn là Ngụy Trường Phong tận lực tiêu trừ...

Suy nghĩ một chút, Trương Huyền hiểu được.

Đi vào sơn mạch có rất nhiều Thánh thú, một khi lưu lại dấu vết, rất dễ dàng bị bọn chúng phát hiện, theo dõi, từ đó rơi vào nguy hiểm.

Ngụy Trường Phong tất nhiên biết những thứ này, cố ý tiêu trừ dấu vết lưu lại, lặng lẽ lên núi, một là tránh né tai mắt của rất nhiều Thánh thú, thứ hai ẩn nấp bản thân, gia tăng an toàn.

- Này làm sao tìm?

Trương Huyền cau mày.

Vốn cho rằng, chỉ cần đối phương lưu lại dấu vết, mượn nhờ Minh Lý Chi Nhãn, tìm được rất dễ dàng, nhưng cái gì cũng không có, làm sao tìm được?

Sơn mạch lớn như vậy, tìm loạn, không nói trước có thể cứu người hay không, ngay cả chính hắn có thể hay rơi vào trong đó ra không được, cũng chưa biết chừng.

- Đúng rồi!

Đang xoắn xuýt, tinh thần khẽ động, một tổ ong lớn cỡ quả bóng đá xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Thiên Nghĩ Phong Sào!

Muốn nói tìm người, tìm vật, báo cáo tin tức, tên này tuyệt đối mạnh hơn hắn nhiều.

Hô!

Thiên Nghĩ Phong Mẫu xuất hiện ở trước mặt, mấy ngày không thấy, cả người nó gầy hốc hác, thân thể càng vặn vẹo giống như một cái bánh rán.

- Ngươi làm sao vậy?

Trước đó thấy nó rất bình thường ah, làm sao biến thành bộ dáng này?

Con mắt của Thiên Nghĩ Phong Mẫu xoay loạn.

Ta làm sao biến thành như vậy, trong lòng ngươi không có rõ ràng?

Nhét gia hỏa lớn như Tử Dương thú vào trong phòng nhỏ của ta, ta là cứ thế mà bị vắt thành như vậy, nếu không phải mạng lớn, có khả năng sớm đã chết!

Rống!

Mặc dù buồn bực, nhưng không dám bực tức, đành phải gầm nhẹ một tiếng.

- Được rồi, để ngươi đi ra, giúp ta dò xét Vân Vụ lĩnh, ta muốn tìm người!

Biết thời gian không nhiều, Trương Huyền cũng không nhiều lời, khoát tay áo.

Hắn tinh thông Thượng Cổ thú ngữ, có thể câu thông với đối phương không có bất kỳ chướng ngại.

Rất nhanh Thiên Nghĩ Phong Mẫu liền hiểu ý tứ của hắn, nhẹ gật đầu, tại nguyên chỗ nhoáng một cái, há mồm phun ra một viên cầu.

Ong ong ong!

Viên cầu thấy gió liền dài, một lát sau phát ra một hồi phong minh, vô số Thiên Nghĩ Phong bay ra, lặng yên không tiếng động bay về phía bốn phương tám hướng.

- Chủ nhân, lân cận không có dấu vết nhân loại!

Mấy phút sau, Thiên Nghĩ Phong Mẫu nói.

- Không có?

Trương Huyền cau mày:

- Tiếp tục tìm kiếm lên núi, thuận tiện dò xét tình huống Thánh thú bốn phía, một khi phát hiện, sớm báo cáo phạm vi!

Coi như nơi này nhiều Thánh thú, cũng khẳng định có phạm vi thuộc về mình, sớm biết, tiến hành lẩn tránh, sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

- Vâng!

Thiên Nghĩ Phong Mẫu gật đầu, thông qua phương pháp đặc thù, liên hệ với Thiên Nghĩ Phong.

- Lên núi!

Rất nhanh, Thiên Nghĩ Phong Mẫu nói ra Linh thú rải rác bốn phía, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Phạm vi chân núi, tu vi cao nhất chỉ là Đạp Hư cảnh, không có Thánh thú.

Biết những cái này, sớm tìm được lộ tuyến an toàn, Trương Huyền mang theo Thiên Nghĩ Phong Mẫu, lặng lẽ bay lên núi.

- Chủ nhân, phía trước hình như có dấu vết chiến đấu...

Đi tới một hồi, Thiên Nghĩ Phong Mẫu truyền âm.

- Có thi thể hay không?

Trương Huyền nhìn qua.

- Không có thi thể của con người!

Biết hắn lo lắng cái gì, Thiên Nghĩ Phong Mẫu gật đầu.

- Mang ta đi xem một chút!

Vẻ mặt của Trương Huyền nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.