Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1100: Chương 1100: Vi sư, Trương Huyền! (2)




Trương Huyền thuận tay ném ra linh thạch.

Đối phương không thu chính là nợ ân tình của người khác. Mà hắn không muốn nợ tình, càng không muốn liên quan tới những chuyện phiền phức sau này, cho nên còn không bằng thanh toán sòng phẳng, tiết kiệm thời gian về sau.

- Được rồi!

Thấy đối phương cứ khăng khăng trả tiền, hội trưởng biết mình đã mất đi một lần cơ hội kết giao, cho nên hắn không nhịn được lắc đầu một cái.

- Cáo từ!

Đưa linh thạch, Trương Huyền nhấc chân đi ra ngoài.

- Lão sư. . . Con phải đi tới đâu để tìm người đây?

Thấy hắn đã đi xa, Lạc Thất Thất vội vàng hô lớn một tiếng.

Hai tay chắp ở sau lưng, Trương Huyền dừng bước, thanh âm nhàn nhạt vang lên:

-Vi sư, Trương Huyền!

. . .

- Thiếu gia sao lại đi lâu như vậy mà còn chưa có đi ra cơ chứ? Tiệc tối của thái tử cũng sắp bắt đầu rồi a!

Ở bên ngoài đại sảnh, Tôn Cường rất là lo lắng.

- Đúng vậy a!

Viên Đào cũng không nhịn được duỗi cổ nhìn vào bên trong, chẳng qua cửa lớn của đại sảnh đóng chặt, cái gì cũng không nhìn ra được.

Sau khi Trương Huyền đi vào bọn họ đã chờ ở chỗ này. Hiện tại cũng đã qua hơn hai canh giờ, ngay cả một điểm động tĩnh cũng không có, cho nên khó tránh khỏi hai người có chút gấp gáp.

Lại nói tiệc tối của thái tử chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, mục đích chính là vì tranh đoạt danh ngạch. Nếu như quán quân các nước chư hầu Hồng Phong đế quôc như hắn còn không có kịp thời xuất hiện, chỉ sợ Hồng sư không khóc chết mới là lạ.

Lúc trước thi đấu Danh sư hắn đã khiến cho vị Danh sư ngũ tinh này khóc đủ thảm rồi. Nếu như lại bởi vì chuyện này khiến cho hắn nổi điên, quả thật không biết lão giả này có thể chịu được một lần nữa hay không.

- Tiểu cô nương, liệu ta có thể làm phiền ngươi đi vào một chuyến, kêu thiếu gia nhà chúng ta đi ra hay không ?

Lại đợi một lát nữa, vẫn không có động tĩnh, Tôn Cường không nhịn được nhìn về phía nữ tử đang đứng ở cách đó không xa.

Chính là người phục vụ viên tiếp đãi bọn hắn trước đó.

- Cái này. . . Không được, bên trong đều là Luyện Đan sư, hơn nữa cấp bậc cũng đạt đến ngũ tinh. Ta không được cho phép tùy tiện đi vào, nếu không nhất định sẽ bị chỉ trích, giáo huấn, làm không cẩn thận còn sẽ bị khai trừ...

Nữ tử này vội vàng lắc đầu.

Luyện Đan sư chính thức mới có thể tiến vào đại hội, một nhân viên phục vụ như nàng nào có tư cách!

- Cái này. . . Đều là người của Luyện Đan sư công hội, ngươi cũng chỉ đi tìm người, hẳn là sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?

Tôn Cường cau mày.

- Sẽ vậy!

Trong ánh mắt nữ tử hiện lên vẻ kính sợ:

-Luyện Đan sư là chức nghiệp thượng cửu lưu, địa vị tôn sùng, cực kỳ coi trọng quy củ. Xưa nay sẽ không làm chuyện vi phạm quy tắc và sai sót về lễ nghi. Các ngươi chưa thấy qua đó thôi, mỗi một người bọn họ đều mặc y phục riêng chức nghiệm, phong thái rất là phi phàm...

Ngay khi nàng đang giải thích, muốn nói ra vài quy củ của Luyện Đan sư thì đã nghe đến cánh cửa ở trước mắt kẹt kẹt một tiếng rồi mở ra.

Lập tức nhìn thấy một đám Luyện Đan sư tam tinh, tứ tinh giống như chó nhà có tang chạy ra. Có người mất mũ, có người y phục bị kéo rách, có người bởi vì quá mức vội vàng mà đụng đầu vào trên cây cột đá cách đó không xa. Thân thể nằm trên mặt đất giống như là lợn chết. . .

Giống như một đám nạn dân vậy, đâu còn có nửa điểm uy nghiêm của Luyện Đan sư cơ chứ.

- Cái này. . . Đây chính là phong thái phi phàm mà ngươi nói hay sao?

Hai mắt Viên Đào, Tôn Cường tức thì trợn tròn.

- ...

Hai mắt nữ tử tối sầm lại.

Lúc trước nàng thường xuyên có liên hệ cùng với những Luyện Đan sư này ah, mỗi một người đều rất có khí chất, mang theo hương vị người lạ chớ quấy rầy, làm sao. . . Hiện tại lại giống như quân ô hợp chiến bại, quăng mũ cởi giáp, bối rối không nói nên lời như vậy chứ?

Không phải bọn họ đang nghe giảng bài ở bên trong hay sao?

Rốt cuột đã nghe được cái gì mà sợ đến mức như vậy?

Rốt cuộc bên trong đã nói cái gì?

- Không phải là lão sư. . . Lại kiếm chuyện ở bên trong đó chứ?

Thấy số lượng Luyện Đan sư chạy đến càng ngày càng nhiều, vẻ mặt mỗi một người đều hốt hoảng, Viên Đào như nhớ tới cái gì đó mà nuốt một ngụm nước bọt.

- Cái này...

Tôn Cường sờ sờ cằm mình, không nhịn được gật đầu:

-Thật ra cũng có khả năng!

Thiếu gia cũng không phải là người quen sống yên ổn, một lần thi đấu Danh sư đã làm cho tất cả người dự thi đều phát điên. Hiện lại chạy vào đi tìm Luyện Đan sư ngũ tinh hỗ trợ thay mặt luyện đan. Liệu có thể cũng làm ra chuyện gì đó thiêu thân hay không?

Đổi lại là những người khác, hắn không dám nói, thế nhưng thiếu gia. . . Thì lại không nhất định!

- Thiếu gia các ngươi? Làm sao có thể! Yên tâm đi, hắn chỉ là một Luyện Đan sư tam tinh, coi như cho hắn mười lá gan thì hắn cũng không làm được gì cả!

Từ trong khiếp sợ khôi phục lại, lại nghe thấy hai người trò chuyện, nữ tử này khẽ lắc đầu.

Lão sư và thiếu gia của đối phương cũng không phải nàng chưa từng thấy qua. Đối phương chỉ là một Luyện Đan sư tam tinh hai mươi tuổi mà thôi.

Loại Luyện Đan sư cấp bậc này, toàn bộ công hội tùy tiện có thể đưa ra được một nắm lớn, không lộ ra trước mắt người đời. Cho nên coi như kiếm chuyện thì cũng có thể làm ra cái gì cơ chứ?

- Chuyện này cũng không chắc...

Tôn Cường lắc đầu.

- Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, công hội chúng ta có rất nhiều Luyện Đan sư ngũ tinh, Luyện Đan sư tam tinh ở chỗ khác coi như rất lợi hại, thế nhưng ở trước mặt bọn hắn, cái gì cũng không phải. Ngay cả thở mạnh cũng không dám...

Nữ tử này khẽ lắc đầu, đang muốn nói tiếp thì chỉ thấy cửa lớn trước mắt lần nữa “Kẹt kẹt” mở ra, vị “Thiếu gia” trước đó đã gặp kia đang uể oải đi ra bên ngoài.

- Cung tiễn Trương đan sư!

- Hi vọng về sau Trương đan sư có rảnh có thể tới đây giảng bài cho chúng ta, công hội chúng ta cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, vô cùng cảm kích Trương đan sư!

Ngay sau đó ba người đã thấy hội trưởng và rất nhiều trưởng lão công hội, mỗi một người đều khiêm tốn đứng ở phía sau, cũng tiễn hắn rời đi, trong ánh mắt mang theo vẻ cung kính.

- ...

Nữ tử này rất là muốn khóc.

Không phải là không dám thở mạnh hay sao? Không phải là cái gì cũng không tính sao?

Con mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.