Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 992: Chương 992: Vô địch (2)




“Là ta bị ma quỷ ám ảnh, nghe thấy chuyện bản chép tay Khổng sư đã mất sự chừng mực mà Danh sư nên có. Coi như bỏ mình cũng là trừng phạt đúng tội!

Nhìn Bạch Tông chủ ngay cả thi thể cũng không tìm ra được, trong mắt La Hoàng tông chủ hiện lên vẻ cô đơn.

Dương sư đã có thể động thủ với Bạch Tông chủ, như vậy cũng có thể động thủ với hắn. So với việc bị đối phương chém giết, triệt để chọc giận hắn còn không bằng tự sát cho thoải mái.

Hắn cắn răng, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Mong rằng sau khi ta tự sát, Dương sư không nên làm khó Lưu Vân tông và người học sinh này của ta, dù sao bọn hắn vô tội...

Một mình hắn chết rồi, cũng không có gì, chỉ cần Lưu Vân tông vẫn còn thì căn cơ sẽ không có dao động quá lớn.

Sợ là sợ chọc giận đối phương, trái lại còn diệt mất Lưu Vân tông, khi đó mới thật sự muốn khóc cũng không kịp.

“Lão sư...

Nghe thấy lão sư sắp chết còn cầu xin cho bọn hắn, La Tuyền rất là sốt ruột.

Lần trước bị Yêu Thần thú đặt mông ngồi xuống thành trọng thương, trải qua những ngày này khôi phục hắn đã khôi phục không sai biệt lắm. Bởi vậy hắn cũng đi theo tới, không nghĩ tới lại nhìn thấy một màn kinh người như thế. Còn chính mắt nhìn thấy một người có thể là Danh sư bát tinh siêu cấp!

“Không cần nói nữa, sau khi ta chết, để Vương trưởng lão kế thừa vị trí Tông chủ...

Biết tai kiếp khó thoát, La Hoàng tông chủ cũng bình tĩnh mười phần, lại khoát tay áo, dặn dò hậu sự.

“Lão sư...

Thấy hắn bất cứ lúc nào cũng tự sát, La Hoàng cắn răng, tiến về phía trước một bước, nói: “Dương sư, chúng ta giao nạp linh thạch là có thể rời khỏi. Như vậy liệu Lưu Vân tông có thể giao nạp một trăm linh thạch trung phẩm, để. . . Đổi lấy mạng của lão sư hay không?

“Ngươi nói bậy bạ gì đó...

Nghe thấy đệ tử lại nói loại lời này, La Hoàng tông chủ lắc đầu.

Đối phương là Danh sư bát tinh, đã lên tiếng trước. Đối phương không muốn sinh linh đồ thán, giết chết toàn bộ mà thôi. Lại cho Danh sư đường mặt mũi. . . Chẳng lẽ, ngươi thực sự cho rằng cường giả lợi hại như vậy sẽ quan tâm tới một chút linh thạch trung phẩm hay sao?

Đừng nói là trung phẩm, coi như là thượng phẩm, tuyệt phẩm cũng chưa chắc đã có thể khiến cho loại người này động tâm!

Muốn dùng linh thạch để mua mạng của ta. . . Làm sao có thể!

Danh sư bát tinh, miệng vàng vừa mở, khuôn vàng thước ngọc, coi như Danh sư thất tinh tới cầu xin cũng không được. Chứ một chút linh thạch hoàn toàn vô dụng. . .

Nếu như đơn giản như vậy là có thể giải quyết thì Bạch Tông chủ cũng không liều mình mạo hiểm, bị đánh một chút trở thành thịt vụn.

Khi hắn đang cảm thấy học sinh mình vào thời khắc mấu chốt có chút ngây thơ, đang dự định khuyên can hắn bỏ đi ý nghĩ này thì đã nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của bóng người trên không trung vang lên: “150 viên linh thạch trung phẩm, ta có thể tha cho hắn một mạng!

“Ự...c?

Thân thể nhoáng một cái, La Hoàng tông chủ còn cho là mình nghe nhầm.

Mệnh của ta. . . Chỉ đáng giá 150 viên linh thạch trung phẩm?

Mặc dù linh thạch trung phẩm cực kỳ trân quý, thế nhưng dùng nội tình của Lưu Vân tông, còn có thể lấy ra được.

Dù sao, liên tục trở thành quán quân thi đấu Danh sư nhiều lần như vậy, chỉ riêng ban thưởng cũng rất là đáng sợ, lại thêm ngọc phù chương trình học viễn trình của nửa bước Danh sư ngũ tinh có giá trị không nhỏ. . .

Như thế, cho dù linh thạch trung phẩm mặc dù trân quý, thế nhưng so với tính mạng của người đường đường là tông chủ như hắn vẫn còn xa mới bằng!

Nhưng. . . Như vậy là có thể trao đổi?

“Làm sao? Có làm hay không? Nếu như không thì tự sát đi!

Ngay khi hắn đang không thể tin được thì đã nghe thấy thanh âm không vui của Dương sư trên không trung vang lên.

“Có, có...

Mãi đến lúc này hắn mới xác nhận đây là sự thực, nào còn dám do dự. Cổ tay khẽ đảo, một đống linh thạch trung phẩm xuất hiện ở trước mặt mọi người, linh khí như rồng, khí tức như biển.

150 viên linh thạch, không thừa không thiếu một viên nào.

“Ừm!

Dương sư ở trên không trung hài lòng gật đầu, lại lăng không chộp một trảo, linh thạch đã bị thu vào giới chỉ trữ vật. Tiếp đó hắn nhàn nhạt nhìn qua.

“Ngươi có thể không cần tự sát, những người khác linh thạch giao đủ, xéo đi!

“Vâng...

Vội vàng triệu tập mọi người của Lưu Vân tông, đưa ra hạn mức mỗi người 20 viên trước đó. Sau đó La Hoàng tông chủ vội vã đi ra ngoài.

Thấy Dương sư không có ý muốn giết bọn họ, lúc này bọn hắn mới thở ra một hơi. Lại lập tức nhìn thoáng qua cái hố to cách đó không xa, vẻ mặt cổ quái.

Khụ khụ, Bạch Tông chủ chết cũng quá oan. . .

Sớm biết linh thạch có thể mua mạng, đoán chừng đánh chết hắn ta cũng không chạy ah!

Lần này thì tốt rồi, bị đánh thành thịt nát tại chỗ, ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào. . .

Một người đường đường là tông chủ, chỉ có giá trị 150 linh thạch, ngay cả một đầu linh thú Hợp Linh cảnh cũng không bằng. . . Chuyện này là sao đây!

Chỉ là, từ đó có thể thấy được, vị Dương sư này quả thực không quan tâm tính mạng của bọn hắn!

Cũng đúng, người như con sâu cái kiến, sống hay chết thì có quan hệ gì với hắn cơ chứ?

Cũng giống như hắn cũng sẽ không quan tâm tới sự sống chết của một Danh sư.

“Trở về báo tin cho các đệ tử, bất kể là Trương sư hay là học sinh của hắn, thậm chí bất cứ người nào của Vạn Quốc thành cũng không được đắc tội!

Sau khi đi xa, lúc này La Hoàng tông chủ mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò đồ đệ La Tuyền một câu: “Dương sư, không chỉ chúng ta không đắc tội nổi mà ngay cả Huyễn Vũ đế quốc, Hồng Viễn đế quốc cũng không đắc tội nổi. . . Không nói thân phận, chỉ bằng vào tu vi. . . Trong cảnh nội phong hào đế quốc...

“Vô địch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.