Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1220: Chương 1220: Xin ngươi tin tưởng ta! (2)




Rống!

Nghe thấy phân phó, đám khôi lỗi chung quanh không dám nói nhảm, vội vàng vọt lên phía trước.

Trương Huyền cầm sách, theo sát ở phía sau, đồng thời tinh thần lại câu thông với phân thân.

Không lâu sau, phân thân đã bay tới, bị hắn thu vào bên trong giới chỉ trữ vật.

Phân thân vì được luyện chế từ Cửu Thiên Liên Thai cho nên có thể nói là bất tử thân, coi như bị hai khôi lỗi đuổi cho chạy loạn khắp nơi, nếu muốn giết chết nó thì cũng không có khả năng.

Chỉ là nguyên khí tiêu hao quá lớn, phải nghỉ ngơi thật tốt thì mới có thể khôi phục mà thôi.

Nắm giữ trái tim, đám khôi lỗi này không dám có chút bất kính đối với hắn, thậm chí còn có hai đầu cảm thấy hắn đi quá chậm, cho nên chạy tới nhấc hắn lên.

Khôi lỗi cấp bậc Thánh vực toàn lực chạy như điên, tốc độ cực nhanh, không đến hai hô hấp đã chạy tới một căn phòng không lớn.

Giờ phút này, Địa Cung ở phía ngoài cũng không chịu nổi được nữa, toàn bộ đều sụp đổ xuống.

Cảnh vật trước mắt hắn lập tức rơi vào trong bóng tối.

Tiện tay ném ra một viên Dạ Minh Châu chiếu sáng chung quanh.

- Đây là chỗ tránh nạn khi xây dựng Địa Cung, đề phòng nhân loại đuổi tận giết tuyệt mà giữa lại. Ở đây coi như Địa Cung sụp đổ thì cũng có thể còn sống, chỉ là. . . Nơi này cũng không có đường ra...

Mở thư tịch ra, trái tim nói.

Lúc trước Dị Linh tộc bị nhân loại truy sát, sắp bị diệt tộc, làm một trong những người người mạnh nhất trong đó, đương hắn cũng đã giữ lại đường lui.

Ở nơi này, cho dù có nhân loại đuổi giết tới thì cũng có thể đồng quy vu tận.

Chỉ là, vì đề phòng người bên ngoài tìm tới, cho nên nơi này cũng không có đường ra, chỉ có thể nói là tạm thời an toàn. Phải làm như thế nào mới có thể ra ngoài, có thể đi ra ngoài hay không lại là chuyện mà hắn không quá chắn chắn.

- Không có đường ra?

Trương Huyền cau mày.

Không ra được, chẳng lẽ sẽ thực sự bị vây chết ở chỗ này hay sao?

- Vâng...

Trái tim gật đầu.

- Vậy thì tốt. . . Dù sao cũng ra không được, nghĩ biện pháp luyện hóa ngươi, có lẽ có thể tăng lên một chút tu vi!

Lật bàn tay một cái, đè xuống trang sách.

Tên này đã bị Thiên Đạo chi thư phong ấn, hắn chỉ cần dùng một ý niệm là có thể bóp chết.

- Không vội, không vội...

Trái tim cảm giác rất khóc.

Năm đó khi tung hoành thiên địa, yêu ma quỷ quái, ai cũng không dám không kiêng kị, thậm chí ngay cả Khổng sư cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi. Mà tên này thì lại tốt, nói đánh là đánh, nói thu thập là thu thập khiến cho hắn cảm giác như phát điên!

Nhưng phát điên thì có tác dụng gì cơ chứ, nhìn bộ đáng của đối phương, quả thực rất dám một lời không hợp sẽ luyện hóa hắn!

Rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Hắn thật vất vả mới thức tỉnh được, vốn cho rằng lại có thể rong ruổi thiên địa, tiếu ngạo cửu thiên, kết quả còn không có rời khỏi Địa Cung thì đã gặp được một tên biến thái như vậy, còn có pháp bảo lợi hại như thế. . .

Lúc trước Khổng sư hao phí tâm huyết luyện chế ra xuân thu đại điển. Nghe nói nó nắm giữ công hiệu nghịch chuyển Âm Dương sửa đổi thời gian, được gọi là Thần khí. Thế nhưng có vẻ như cũng không có lợi hại và có hiệu quả như vậy a!

Ngươi rốt cuộc là ai? Từ đâu xuất hiện?

- Quả thực là không có đường ra, thế nhưng. . . Hiện tại an toàn thì cũng có thể đào ra một con đường. Chỉ có điều, khả năng còn cần thời gian vài ngày a!

Biết đối phương rất có can đảm đem luyện hóa, trái tim không dám nói nhảm cho nên vội vàng nói.

- Đào ra một con đường sao? Cũng đúng, vậy ngươi để những khôi lỗi này đào nhanh đi!

Khoát tay áo, Trương Huyền nói.

Nơi này mặc dù là lòng đất, thế nhưng lúc trước đã có thể đào ra Địa Cung lớn như vậy thì từ bên trong đào ra cũng không tính là chuyện gì quá khó khăn.

Dù sao cũng có nhiều khôi lỗi như vậy, cũng không cần hắn tự mình động thủ.

- Vâng!

Trái tim lên tiếng, không biết dùng thủ đoạn gì để nói một câu, rất nhiều khôi lỗi cách đó không xa lập tức bắt đầu đào móc ra phía ngoài.

Đây đều là khôi lỗi cấp bậc Thánh vực, muốn đào móc ra một cái thông đạo để cho một người có thể thông qua cũng không khó. Chỉ là Địa Cung vừa mới sụp đổ, sẽ rất dễ dàng xuất hiện hai lần đổ sụp mà thôi.

Đối phương đi đào móc thông đạo, Trương Huyền tiếp tục đợi ở chỗ này, dù sao hắn cũng không vội vã.

Cúi đầu lần nữa nhìn về phía thư tịch.

- Được rồi, ta hỏi ngươi một số việc, ngươi nên trả lời hai năm rõ mười cho ta nghe!

- Vâng...

Trái tim lên tiếng.

- Ngươi đã ở cùng một thời đại với Khổng sư, thậm chí còn giao thủ qua. Ngươi đã nghe nói qua chuyện hắn nắm giữ Tiên Thiên thai độc hay chưa?

Trương Huyền hỏi.

Thông qua Thiên Đạo thư viện, hắn biết đối phương thực sự nói thật, tên này quả thực là người cùng thời đại với Khổng sư. Đã như vậy, có lẽ sẽ biết chuyện Tiên Thiên thai độc.

- Tiên Thiên thai độc? Ta không biết. . . Ta là địch nhân với Khổng sư, khi lần thứ nhất nhìn thấy hắn cũng đã rất cường đại rồi...

Trái tim trả lời.

Ở tỏng thời đại kia, Dị Linh tộc bọn hắn thống trị nhân loại, Khổng sư là lực lượng mới không biết xuất hiện từ chỗ nào. Tuổi còn trẻ đã nắm giữ thực lực siêu phàm, một lần nữa chỉnh hợp nhân loại đánh bại hắn.

Đối với vị cường giả đỉnh phong nhân tộc này, chuyện mà bọn hắn biết cũng không nhiều.

- Không biết? Có phải đang nói dối ta hay không?

Trương Huyền trừng mắt.

- Không dám, không dám. . . Ah!

Trái tim vội vàng giải thích, chẳng qua còn chưa nói xong thì đã thấy ngón tay của đối phương búng qua.

Phanh phanh phanh!

Ở bên trong Thiên Đạo chi thư, hắn liên tục lật bổ nhào mấy cái, thân thể như bị điện giật, không ngừng run rẩy, trong lòng thì tức giận tới mức bọt mép.

- Tiểu tử, nếu giám dấu diếm, ngươi có tin ta chỉ cần vài phút sẽ giết chết ngươi hay không?

Trương Huyền nói.

- Vâng...

Nước mắt của nước mắt chảy xuôi, thân thể không ngừng run rẩy.

Ta thật là Ngoan Nhân, tung hoành Thượng Cổ, là Ngoan Nhân mà ngay cả Khổng sư cũng kiêng dè không thôi. . .

Xin ngươi tin tưởng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.