Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 554: Chương 554: Y đạo Tông Sư? (2)




Y đạo Tông Sư có thể tiện tay giải quyết mười chín vấn đề trên tường nghi vấn khó xử lý, chút ngoại thương ấy, hắn vẫn rất có tự tin.

- Vậy được rồi...

Thấy đối phương nói chắc chắn như vậy, Nhiên Mộc đặc sứ có chút do dự, lúc này mới buông vương tử ra, tránh sang một bên.

Không phải hắn tin tưởng Trương Huyền, mà là tin tưởng vào chiêu bài của nghiệp đoàn y sư, càng tin tưởng Thiên Vũ vương quốc không dám hoàn toàn xích mích với Khôn Càn vương quốc.

- Điện hạ bị thương, dù chưa ảnh hưởng đến căn bản, nhưng cũng tương đối nghiêm trọng. Ta lại mỏi mắt mong chờ xem Liễu hội trưởng nhanh chóng trị liệu như thế nào...

Hừ một tiếng, Nhiên Mộc đặc sứ cũng muốn xem thử vị Liễu hội trưởng này giải quyết như thế nào. Hắn còn chưa nói hết lời, nhìn thấy rõ ràng động tác của đối phương, mắt thoáng cái trợn tròn, một ngụm máu già thiếu chút nữa phun ra, thô tục mắng lớn:

- Ta nhổ vào! Ngươi muốn làm gì?

Chỉ thấy người thanh niên cách đó không xa giơ bàn tay lên, “bộp” một cái đánh vào trên gáy của điện hạ.

Đáng thương cho Phí Hiên vương tử ngay cả phản ứng cũng không kịp, lại hôn mê bất tỉnh.

-...

Mạc Thiên Tuyết cũng bối rối.

Ở nghiệp đoàn y sư, vị Liễu hội trưởng này có thể nghiền ép, y thuật tuyệt đối có thể so với y sư tứ tinh, năm sao. Vốn tưởng rằng sẽ trị liệu thật tốt, cũng vừa được chiêm ngưỡng y thuật một chút. Kết quả... một cái tát đánh người bất tỉnh.

Lẽ nào cảm thấy... người này bị đòn còn chưa đủ, chưa hết giận?

- Dừng tay...

Toàn thân Nhiên Mộc đặc sứ đều phát nổ, thân thể thoáng một cái lại muốn tiến lên. Hắn còn không có động thủ, đã thấy có bóng người hoa lên một cái. Chẳng biết từ lúc nào Mạc Vũ công chúa ngăn cản trước mặt.

- Đặc sứ không cần hoảng hốt. Nhìn xong lại nói...

Nếu như trước đó nàng còn không dám xác nhận, nhìn thấy được hắn một cái tát đánh ngất Phí Hiên vương tử, nàng đã xác nhận Liễu hội trưởng này, nhất định là Trương Huyền.

Trước đây thời điểm hắn chữa bệnh cho đại dược vương, chính là đánh cho người đó choáng váng trước.

Thấy công chúa nói như vậy, Nhiên Mộc đặc sứ nhìn sang, không nhịn được lại sửng sốt.

Chỉ thấy “hung thủ” đánh điện hạ ngất xỉu, lòng bàn tay xuất hiện thêm hơn mười cây ngân châm, nhẹ nhàng rung lên. Lại thấy tất cả cắm vào trong huyệt đạo của Phí Hiên vương tử.

Ngay sau đó bàn tay hắn nhẹ nhàng phất một cái, thu hồi ngân châm. Đầu ngón tay điểm một cái ở trên mi tâm của điện hạ.

Vù!

Phí Hiên vương tử đang hôn mê chợt mở mắt ra, thân thể thoáng động nhảy dựng lên, sắc mặt nhăn nhó, điên cuồng rít gào.

- Họ Liễu, ngươi muốn làm gì? Có bản lĩnh lại quyết đấu công bằng, tập kích bất ngờ tính là bản lĩnh gì...

Âm thanh như sấm, vang vọng đại sảnh, đâu còn có dáng vẻ nửa điểm trọng thương.

- Điện hạ...

Nhiên Mộc đặc sứ chớp mắt, không thể tin được:

- Thương thế của ngươi...

- Thương thế?

Phí Hiên vương tử sửng sốt. Hắn cũng phát hiện ra có điểm không thích hợp, vận chuyển chân khí. Nhất thời hắn cảm thấy khí tức như sấm, đâu còn có dáng vẻ bị thương chút nào.

Hình như vừa rồi trọng thương căn bản không phải hắn, mà là người khác.

- Chuyện này... chuyện này...

Lần này thật sự là choáng váng.

Một khắc trước, còn trọng thương mở miệng nôn ra máu. Sau một khắc lại khôi phục như lúc ban đầu... Có cần nhanh như vậy hay không?

- Đâm mấy châm, khiến điện hạ trọng thương lại khỏi hẳn?

Nhiên Mộc đặc sứ cũng không thể tin được.

Mãi đến lúc này, hắn mới biết được vì sao Thiên Tuyết bệ hạ coi trọng một tiểu tử chỉ có Thông Huyền cảnh sơ kỳ như vậy.

Chỉ riêng thủ đoạn y thuật này, có thể làm cho vô số vương quốc thoáng cái trở nên điên cuồng.

- Ừ, một chút vết thương nhỏ mà thôi!

Trương Huyền tùy ý khoát tay áo:

- Thương thế lành, không phải có thể tỷ thí công bằng sao?

Thực lực đối phương và hắn chênh lệch cực lớn, chữa trị cũng rất đơn giản. Nếu như tu vi cao hơn so với hắn, hoặc tương đương với hắn, sẽ không dễ dàng như vậy.

- Chuyện này...

Phí Hiên vương tử thoáng cái sửng sốt:

- Liễu hội trưởng y thuật cao minh, là ta có mắt như mù, đã đắc tội nhiều, xin hãy tha lỗi! Chuyện so đấu, là do ta lỗ mãng, mong rằng dừng lại tại đây!

Có thể làm vương tử, tất nhiên không phải là người ngu dốt. Tuy rằng hắn hết sức bất mãn đối với người này, nhưng đối phương có thể dễ dàng chữa trị tốt thương thế của hắn, y thuật phải cao tới mức kinh người.

Người như thế có thể qua lại thân thiết, tất nhiên mạnh mẽ hơn so với đắc tội.

Bằng không, cho dù Khôn Càn vương quốc cũng không bảo vệ được hắn.

- Dừng lại tại đây?

Trương Huyền sửng sốt:

- Như vậy sao được...

Đây chính là hai linh thạch. Không thể so đấu, chung quy mình cũng không thể trắng trợn cướp lấy?

- Trước đó, không biết Liễu lão sư còn là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, y thuật cao minh. Sớm biết như vậy, ta cũng sẽ không đưa ra ý định so tài, khẳng định đã sớm trực tiếp nhận thua...

Phí Hiên vương tử vội hỏi.

Nhìn Mặc Thiên Tuyết bệ hạ cũng cố gắng hết mức qua lại thân thiết với người này, hắn cũng hiểu được, không dám đắc tội.

Y sư tuy rằng năng lực hiệu triệu không bằng của danh sư, nhưng cũng không thể khinh thường, một tiểu vương tử nho nhỏ như hắn, không thể chống lại.

Còn chưa nói dứt lời, liền nghe được người thanh niên đối diện cảm thán một tiếng:

- Cái gì? Trực tiếp chịu thua? Như vậy thật ngại quá. Như vậy gốc cây Thú Linh thảo, ta lại từ chối thì bất kính...

-...

Phí Hiên vương tử sửng sốt.

Ta nói như vậy chỉ là một câu lời khách khí, chiếu cố tới mặt mũi, thế nào lại nhận thua?

Đường đường hội trưởng của nghiệp đoàn y sư, y đạo Tông Sư, có thể cho chút mặt mũi hay không?

Trong lòng hắn chấn động kinh ngạc, còn chưa kịp giải thích, đã thấy người thanh niên cầm hộp ngọc trong tay hắn tới, tiện tay cất vào chiếc nhẫn trữ vật. Vừa cất xong, người này còn không có hứng thú nhìn qua:

- Dược liệu ta đã thu. Vẫn là vương tử điện hạ khí thế lớn, nói chịu thua liền chịu thua, khiến cho ta tự thấy xấu hổ!

Nói đùa, lần này tới vương cung chính là nghĩ biện pháp kiếm linh thạch. Bụi dược liệu này có thể đổi lấy hai linh thạch, hắn làm sao có thể bỏ qua.

- Khí thế lớn? Tự thấy xấu hổ?

Khóe miệng Phí Hiên vương tử co giật, sắp muốn khóc.

Đã thấy người không biết xấu hổ, nhưng hắn chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy.

Ngươi cũng đã cầm dược liệu của ta đi, còn nói khí thế lớn. Khí thế lớn cái lông!

Tự nhận xấu hổi. Ta sao không thấy ngươi xấu hổ, chỉ thấy được vẻ mặt mỉm cười?

Nếu không phải tự mình từng trải qua, hắn thật sự nghi ngờ người vô sỉ như thế, làm sao lại là một vị y đạo Tông Sư y thuật cao minh......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.