“Hai người các ngươi còn muốn chiếm tiện nghi con gái nhà lành như ta, lần sau ta sẽ không để yên như vậy.” Bạch Tiểu Mai đưa lên mình quả đấm nói. Korito Oba ôm trên đầu cục u nằm ngoan ngoãn không dám tiếp tục chiếm tiện nghi của Bạch Tiểu Mai nằm yên trên đùi của nàng.
“Có con gái nhà lành sao bạo lực như ngươi sao?” Diệp Thần khinh bỉ nhìn Bạch Tiểu Mai nói. Cô nàng này hoàn toàn là bạo long nữ tính khí.
“Ngươi nói ai bạo lực?” Bạch Tiểu Mai có chút tức giận.
“Nói nàng.” Diệp Thần chỉ nằm trên đùi Bạch Tiểu Mai nói.
“Móa, cẩu đồng đội, cả mẹ mình cũng bán đứng.” Korito Oba muốn chửi bới. Tên này rõ ràng là nhát gan đổ thừa cho nàng.
“Ta chỉ nói sự thật.” Diệp Thần làm bộ nhún vai vô số tội nói.
“Sự thật cái khỉ mốc.” Korito Oba nhổ nước bọt.
“Thì làm sao? Ta có đổ cho ngươi, ngươi cũng làm gì ta? Cắn ta chắc?” Diệp Thần lè lưỡi trêu trọc.
“Không, ta bỗng dưng cảm thấy có chút tự hào vì ngươi. Bán đứng bạn bè khi được giá, làm tốt lắm. Không hổ là ta con nuôi.” Korito Oba cảm thấy tự hào vinh quang nói.
“Đồ biến thái. Đừng có mà không xin phép liền kéo người khác xuống cùng đẳng cấp. Lão tử vô liêm sỉ, gieo tai họa, rắc hạt giống lúc, bà còn là xử nữ đâu.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Thì làm sao? Lão nương đến hiện tại vẫn là xử nữ, ngươi muốn hay là không muốn đâu?” Korito Oba kéo kéo mình đôi chân dài hỏi.
“Ta nhổ,... bà già tấm màng đó đều hóa thạch rồi. Ngươi cho cái đó của ta là máy khoan? Khoan thủng được chắc? Với lại lái máy bay bà già… không phải ta sở thích.” Diệp Thần nhổ nước bọt khinh bỉ.
“Đợi nhóc dục cầm cố túng, có cầu lão nương cũng không cho ngươi chơi.” Korito Oba cũng không chịu thua.
“Tôi mới phải nói, đợi bà lúc bấn tình, có cầu xin tôi đút vào cũng vô dụng.” Diệp Thần cũng nói.
“Hai người các ngươi nói đủ chưa?” Bạch Tiểu Mai có chút đau đầu nói. Hai cái tên này vừa là mẹ con vừa là bạn bè, tính thế quái nào đều nghĩ đến loạn luân chuyện. Nàng thế nào lại có một cái sư phụ cùng một cái thầy giáo đốn mạc như vậy chứ? Nhất định kiếp trước nàng ăn ở không tích đức đây mà.
“Tiểu Mai ngươi xem hắn bắt nạt sư phụ. Ngươi cho sư phụ hả giận.” Korito Oba ôm lấy Bạch Tiểu Mai cái đùi nói.
“Tiểu Mai ngươi xem nàng khi dễ ngươi giáo viên chủ nghiệm. Ngươi phải cho ta cái công bằng.” Diệp Thần cũng không chịu đầu hàng.
“Có tin ta đem hai người các ngươi ném ra khỏi xe?” Bạch Tiểu Mai muốn đánh người dáng vẻ nói.
“Tiểu Mai ngươi ăn cháo đá bát. Uổng công ta mỗi năm mỗi tháng đều quan tâm ngươi bộ ngực. Giờ ngươi muốn ném ta. Đồ bạc tình.” Korito Oba nhìn Bạch Tiểu Mai u oán như tiểu người yêu bị bỏ rơi nói.
“Ngươi khi sư diệt tổ, tội ác chồng chất. Cởi quần ra lão sư sẽ chỉ đánh ngươi cái mông. Nếu không tội tăng một bậc.” Diệp Thần cũng không biết xấu hổ nói.
“Hai người các ngươi muốn chết đúng không?” Bạch Tiểu Mai gầm lên nói.
“Ách, ta tự dưng thấy đau đầu, ta choáng, ta ngất.” Korito Oba đầu nằm tại đùi của Bạch Tiểu Mai sử dụng Hồ Ly Giả Chết.
“Không tốt, ta bị ngươi hù sợ hãi, ta cũng muốn.” Diệp Thần cũng muốn gối đùi.
“Cút, cái chân này lão nương chiếm định.” Korito Oba lập tức ẩn ra đầu Diệp Thần nói.
“Dù sao cũng có hai cái đùi, chúng ta chia sẻ nhau sử dụng dĩ hòa vi quý không phải tốt sao?” Diệp Thần không biết xấu hổ nằm tại Bạch Tiểu Mai đùi, ngửi nàng mùi hương xử nữ nhàn nhạt truyền tới.
“Cái gì cơ? Chú nói chia cái gì cơ? Chia sẻ á? Có biết cái này cặp đùi là hàng của lão nương vất vả nuôi không? Chú muốn sờ là sờ? Muốn nằm là nằm sao?” Korito Oba lập tức tức giận nói.
“Giá bao nhiêu?” Diệp Thần không rời đi Bạch Tiểu Mai cái đùi nói.
“Một tiếng cho thuê một triệu.” Korito Oba lập tức chào hàng.
“Chỉ gối mà đòi một triệu?” Diệp Thần cảm thấy có chút đắt muốn mặc cả. Tiêu tiền không thành vấn đề nhưng giá trị của một cái nữ nhân phải được xem xét chính xác.
“Muốn phục vụ từ A đến Z gấp mười lần giá cả. Tùy ý ngươi làm gì thì làm.” Korito Oba lần nữa chào hàng.
“Bốp….” Hai người trên đầu lập tức ăn hai cú đấm.
“Bộ sống nó khó thế sao hả? Các ngươi là cố ý tìm đường chết?” Bạch Tiểu Mai hận không thể đoạn tuyệt tình nghĩa với hai người này.
“Tiểu Mai ta chỉ là lừa hắn chút tiền thôi. Cũng đâu có bảo ngươi thật sự hầu hạ hắn.” Korito Oba không biết xấu hổ nói.
“Bà già, còn lâu ta mới mắc lừa, năm đó, bắt ta mặc nữ trang ra đường giả vờ tiếp khách lừa tiền. Ta còn lạ gì cái trò này?” Diệp Thần không biết xấu hổ nhớ lại mình tuổi thơ bất hạnh.
”Ta đối tốt với nhóc, một cái đều không nhớ. Cái gì ta sai ngươi nhớ mãi là sao?” Korito Oba nhìn Diệp Thần nói.
“Bà có điểm nào tốt sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Ta nấu ăn cho nhóc còn gì? Bố mẹ nhóc đều không có nhà, tỷ tỷ ta hi sinh nhan sắc vào bếp nấu đồ ăn, ta không phải đối với ngươi tốt, mà quá tốt rồi.” Korito Oba mở miệng nói.
“Sau khi con chó Vàng nhà hàng xóm ăn thức ăn bà nấu nó đã quy tiên. Còn tôi thì phải vào bệnh viên ở một thời gian. Cái nhà bếp cũng được xây mới lại. Oba-san tốt đến méo chịu được cơ.” Diệp Thần giọng nói tràn đầy trào phúng.
“Ách, ta còn chăm sóc nhóc lúc ốm.” Korito Oba kể lại.
“Đúng là bà có chăm sóc tôi lúc ốm. Nhưng bò vào chăn con trai nuôi rồi liếm mút vật thể không xác định. Đó là bà chăm sóc đó hả?” Diệp Thần khinh bỉ nói. Rõ ràng là lạm dụng trẻ vị thành niên.
“Đó là ta giúp nhóc tiết độc chứ còn gì.” Korito Oba không biết xấu hổ.
“Vâng, sau khi bà chơi chán, liền muốn đem chăn trùm lên tôi đầu đánh rắm bủm bủm, khiến tôi suýt nữa chết vì thiết oxi.
“Đó là hương thơm tình yêu.” Korito Oba không muốn mặt nói.
“Vậy bà chui đầu vào chăn để tôi đánh thử xem. Hương thơm tình yêu của tôi cũng nồng nhiệt lắm.” Diệp Thần bất bình nói. Lúc đó hắn đã bị ngộ độc không khí.
“Ta đâu có ngu.” Korito Oba lè lưỡi nói.
“Hai người các ngươi có thể bớt ồn ào sao?” Bạch Tiểu Mai cầu xin một giây phút bình yên.
“...” Hai bên lập tức im lặng lườm nhau phát ra tia sét.
“Thật hết chịu nổi hai người các ngươi.” Bạch Tiểu Mai lắc đầu thở dài.
Ngồi đằng trước lái xe Thiền Tâm đại sư có chút ý cười. Hắn nhìn ra bề ngoài hai người luôn đấu khẩu, thậm chí còn động dao động súng, nhưng đến cuối cùng, họ vẫn thực lòng quan tâm đến nhau. Họ càng đấu khẩu, là càng chú ý đến đối phương. Khi chiếc xe đi ngang qua Korito Oba lúc nàng bị say xe giả ngất. Hắn đã nghe rõ ràng Diệp Thần lẩm bẩm: ”Giả ngất cũng không biết chọn người ngươi ngốc sao?”
Rõ ràng hắn đã biết nàng giả ngất vẫn giả vở không quan tâm quay xe lại đón nàng cùng đi. Với lại từ lúc Korito Oba lên xe, ánh mắt của Diệp thí chủ chưa từng rởi khỏi Oba-sama. Người khác nhìn không ra nhưng hắn đều đã lịch qua hồng trần, liếc mắt có thể thấy họ ở giữa tình cảm không cạn.
“Đến rồi, cuối cùng cũng có thể ăn uống tẹt ga. Diệp ranh con mau đến gọi tỷ tỷ Oba-sama đại nhân đi.” Rời khỏi xe ô tô bước vào biệt thự bên trong Korito Oba lập tức trở nên hoạt bát sức sống chạy nhảy khắp nơi.
“Ê bà già, lần này là tôi ta thắng.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Nhưng ta trước tiên bước vào trong biệt thự, ta đương nhiên là người thắng.” Korito Oba chu miệng không nói lý.
Vừa rồi xuống xe, nàng lập tức lao vào bên trong nhà. Tất nhiên nàng là người vào nhà trước tiên.
“Ngứa đít.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“ y ây, ngươi tính quỵt nợ sao hả?” Korito Oba lập tức mở miệng.
”Ta chính là quỵt ngươi làm gì ta?” Diệp Thần khiêu khích nói.
“Vô liêm sỉ.” Korito Oba khinh bỉ nói.
“Quá khen.” Diệp Thần cười bỉ ổi nói.
“Không cho học ta.” Korito Oba lập tức nói.
“Ai học bà chứ mụ già?” Diệp Thần đi đến ngồi vào trong phòng khách ghế thoải mái tựa lên xô pha nói.
“Chết đi.” Korito Oba từ trong tay xuất hiện một cái Kunai phi tới liền bị Diệp Thần đánh rụng xuống đất.
“Muốn đánh sao?” Diệp Thần đứng lên khỏi ghế nói.
“Nhào vô, xem ai sợ ai?” Korito Oba không sợ hãi nói.
“Tốt, để xem ta đánh cho ngươi kêu cứu.” Diệp Thần muốn ra tay nói.
“Hai người các ngươi dừng tay hết cho ta. Muốn đem ta nhà nghiền thành bột hay sao?” Biết được hai người sức phá hủy, Bạch Tiểu Mai lập tức ngăn chặn lại nói.
“Lần này may mắn cho nhóc.” Korito Oba trở lại mình xô pha ghế ngồi nói.
“Ta nói Tiểu Mại ngươi đường đường là chủ nhà, không thể như vậy không bánh kẹo, cùng trả nước tiếp khác.” Diệp Thần nhìn Bạch Tiểu Mai đòi hỏi nói.
“Có chút bánh kẹo trong tủ lạnh, muốn ăn tự lấy.” Bạch Tiểu Mai lạnh lùng mời Thiền Tâm đại sư vào biệt thự thăm quan.
“Nhân tiện lấy luôn hộ ta chút đồ ăn vặt.” Korito Oba lười biếng cầm điều khiển ti vi nằm trên ghế xem phim.
“Nữ nhân lười như bà, chó nó yêu.” Diệp Thần lè lưỡi muốn đi vào tủ lạnh kiếm chút đồ ăn nói.
“Diệp tiểu cẩu lấy cho ta chút đồ ăn vặt.” Korito Oba trêu trọc.
“Cút.” Diệp Thần phun ra một chữ liền tự lấy đồ ăn cho mình.
“Thật là nhóc không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Mỹ nữ cầu ngươi như vậy cũng phải biết đồng ý nàng chứ. Thật không biết ngươi thế nào tán gái.” Korito Oba tự đứng dạy lấy mình đồ ăn nói.
“Tán gái chỉ cần hai chữ đẹp trai là đủ, cần gì tán, ta hất tóc cái, con gái đã đổ rồi. Đây gọi là con người đẳng cấp, bà không hiểu được đâu.” Diệp Thần tự hào nói.
“Cười ỉa.” Korito Oba cười lớn nói.
“Cút.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Bủm...”
“Bà lại đánh rắm đó hả?” Diệp Thần nhìn Korito Oba không biết xấu hổ đánh rắm nói.
“Đây là thải hương thơm tình yêu.” Korito Oba không biết xấu hổ nói.
“Hương thơm cái quỷ, buồn nôn chết.” Diệp Thần ôm đồ ăn tránh ra xa nói.
“Ai kêu nhóc kể chuyện nghe nó ngứa đít quá làm chi.” Korito Oba gãi gãi mông nó.
“Ngứa đít, thèm phịch thì đi tìm cái séc toi mà chơi. Ta không phụng bồi.” Diệp Thần khinh bỉ.
“Ồ, không nghĩ tới ở đây có món đồ ăn này.” Korito Oba nhìn đến viên kẹo cứng nàng liền cầm lấy mở ra cho vào miệng.
“Viên kẹo cứng như vậy sẽ mất rất lâu để tan, đều sắp ăn cơm, bà già ngươi ăn như vậy đến bao giờ?” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Ực,...” Korito Oba nuốt một cái, viên keji không chút nào khó khăn chui vào nàng trong bụng.
“Cái gì? Có thể không thèm nhai mà nuốt chửng luôn? Đó… đó là...” Diệp Thần nhìn thấy cái này cảnh có chút rung động, viên kẹo cứng như vậy tại trong nàng miệng chui thẳng xuống nàng dạ dày không có một chút gò bó.
“Đúng vậy đây là đẳng cấp kỹ năng tuyệt vời. Kỹ thuật BJ thần thánh có thể đưa chiếc gậy đến tận sâu trong cổ họng mà không chút nào khó khăn. Ngoài ra còn có thể khiến bản thân tận hưởng cây gậy thần thánh đến từng ngóc nghách không bỏ xót chỗ nào, thậm chí có thể đưa dòng sữa nóng xuống thẳng cổ họng, chỉ lưu lại hương vị thơm ngon, một kỹ thuật tuyệt vời đúng cách ăn côn thịt.” Korito Oba không biết xấu hổ nói.
“Kỹ thuật thật kinh người. Bà già… mấy năm không gặp, có tiến bộ nhiều lắm.” Diệp Thần có chút cảm thấy khó khăn nói.
“Quá khen, nhóc vẫn như xưa, kỹ thuật vẫn còn yếu lắm.” Korito Oba liếm liếm cái môi nói.
“Nhưng chỉ với như thế kỹ năng muốn đánh bại ta là không thể nào. Không hổ là Oba-san quả nhiên có tư cách so cao thấp với ta. Ta sẽ không chịu thua đâu.” Diệp Thần tự tin sờ sờ lục trong tủ lạnh lấy ra một gói bim bim.
“Nhóc tính làm cái gì? ” Korito Oba nhìn Diệp Thần cầm bim bim bóc ra cầm lên một sợi bim bim cho vào trong miệng.
“Thứ đồ ăn dòn xốp này đâu có thể nuốt chửng vào chứ, từ độ cứng đến độ dài nuốt nuốt chửng là chuyện không thể nào. Chọn đồ để thể hiện kỹ năng của mình như vậy là quá thiếu sáng xuất.” Korito Oba đánh giá. Nhưng nhìn đến miệng của Diệp Thần không di chuyển hay cử động nhai khiến nàng lập tức sợ hãi.
“Hiểu rồi,... là không nhai… sử dụng chiếc lưỡi linh hoạt xoay ba mươi sáu lần mỗi giây để ăn. Không những tinh tế mà còn có thể tận hưởng đủ hương vị đậm đà, một chút vụn cũng sẽ không bỏ sót. Đây chính là đẳng cấp của bú sữa đẳng cấp. Đứa con gái này gặp phải chiêu này cũng sẽ bị làm lên mây. Ngươi được lắm.” Korito Oba đưa lên một ngón tay. Không nghĩ tới kỹ năng của tên nhóc này tiến bộ nhanh như vậy.
“Bà già, muốn thắng tôi đâu có dễ. Tôi hiện tại đã giỏi hơn bà rồi.” Diệp Thần cười bỉ ổi nói. Đây là hắn kinh nghiệm đúc kết từ quá trình chơi gái ý lộn là liệt diễm bao năm của hắn.
“Ta là người dạy nhóc làm sao có thể thua được.” Korito Oba lúc trong tủ lạnh ra một cây kem lạnh tròn nói.
“Kem lạnh? Bà già lần này muốn nuốt chửng nó vào miệng sao? Tuy bà có thể thoải mái đem cây kem nhét vào nhưng độ lạnh của cây kem sẽ khiến cổ hỏng bị tổn thương. Bà thua rồi.” Diệp Thần cảm giác chiến thắng trong tầm tay nói.
“Thật sao?” Korito Oba đưa cây kem dài vào trong miệng mình ngậm một cái không có nhả ra sau đó đem cây kem rút ra chỉ còn lại mỗi cái que khiêu khích nhìn Diệp Thần.
“Không… không thể nào. Bà sử dụng cơ chế lưỡi có thể chịu đựng nhiệt đem lưỡi quấn quanh cây kem sử dụng mình nhiệt độ khoang miệng làm nó tan chảy nhanh chóng, sau đó sử dụng mình kỹ thuật nuốt toàn bộ đống tinh ý lộn kem vào bụng? Kỹ năng kết hợp?” Diệp Thần kinh ngạc.
“Nhóc có kiến thức lắm. Sử dụng kỹ năng này có thể thặt chặt không nối thoát, khiến đối phương bị ép khô tuyệt kỹ.”Korito Oba tự tin nói.
“Thật là một đối thử khó nhằn, nhưng chưa xong đâu.” Diệp Thần tìm lục một cái liền lấy ra một cây ốc quế.
“Nhóc muốn làm gì?” Korito Oba hoàn toàn không nghĩ ra có thể làm gì với cây kem ốc quế này.
Diệp Thần lập tức lẽ ra đầu lưỡi liếm với tốc độ bàn thờ, thậm chí lưỡi cử động còn hiện ra tàn ảnh. Chưa đến mười giây đồng hồ, Diệp Thần đem đầu kem ốc quế đổ xuống bên trong chỉ còn mỗi cái vỏ không còn một chút kem nào.
“Đây là kỹ thuật Vét mán… ý lộn liếm kem huyền thoại sao? Không bỏ sót dù chỉ một giọt? Thậm chí còn có thể đào sâu nút cạn? Nữ nhân nào có thể sống sau chiêu này?” Korito Oba lập tức kinh dị không nghĩ tới Diệp Thần còn có chiêu thức này.
“Bà già chịu thua đi.” Diệp Thần tự tin cười nói.
“Mới chỉ hai đều mà thôi. Muốn ta chịu thua nằm mơ. Tiếp tục.” Korito Oba không chịu thua liền tiếp tục lục tủ, hai người tiếp tục cuộc chiến.
“Bà thích thì tới đây.” Diệp Thần cũng không chịu thua kém.
“Sư phụ đến lúc ăn cơm rồi. Ách hai người thế nào đem tủ lạnh đồ ăn sạch?” Bạch Tiểu Mai đi tới mời sư phụ đi ăn cơm liền phát hiện tủ lạnh bị hai người ăn sạch bách, sau đó no căng bụng ngủ ôm nhau ngủ say trên ghế xô pha.
Bước đến gần hai người, Bạch Tiểu Mai có chút muốn cười. Hai kẻ phá hoại này khi ngủ quả thật là đáng yêu như trẻ con vậy. Hai người nhìn bề ngoài cách ăn mặc cả sở thích đến cả cách ngủ đều có điểm giống nhau vô cùng.
“Đến đây nào Tiểu Mai đến giờ ăn thịt rồi hắc hắc… không phải đã nói sẽ nghe theo những gì sư phụ dạy bảo mà? Mau ngồi yên để sư phụ kiểm tra hàng họ tý.” Korito Oba đưa tay sờ sờ Diệp Thần bộ ngực cười đen tối nói mớ.
“Tiểu Mai đùi của bé gái cấp ba liếm thật tốt, ách từ từ đừng rên to quá, mọi người tỉnh giờ… hắc hắc… nhóc liếm tốt quá,... Ách sờ ngực ta làm gì? Nhóc thích bóp sao thật xấu. Ta phải phạt.” Diệp Thần cũng xấu xa sờ sờ Korito Oba bộ ngực vô liêm sỉ nói mộng.
Bạch Tiểu Mai khí thế trùng thiên, hai con hàng này thế nào lại dễ thương chứ? Cả lúc ngủ cũng đáng chết. À mà hình như nàng quên mất thứ gì mà nhớ không ra ý nhỉ?
Tránh đánh thức hai cái tên phá hoại tài sản, Bạch Tiểu Mai muốn tắt đi ti vi thì một bản tin trực tiếp đang được chiếu.
“Ngày hôm nay tai nạn giao thông tăng đột biến một cách kỳ lạ. Chúng tôi vừa giỏi cứu được một cái nhà sư chùa ở trong một chiếc cốp xe ô tô bị đạn bắn trúng lưu lại trên đường. Có phải chẳng đây là tình trạng khủng bố. Hiện tại nhà sư được giải cứu đang ở trong tình trạng vô cùng tồi tệ, anh ta tình nguyện đi bộ đến bệnh viện cũng quyết không lên xe.” Một nữ phóng viên thông tin, sau đó một đoạn vi deo về Hạo Kinh đang co do ngồi tại bên đường được phát ra.
Bạch Tiểu Mai mặt có chút đặc sắc, hiện tại nàng hình như nhớ ra. Mình để quên cái gì rồi. Thế quái nào nàng lại quên sư phụ đem Hạo Kinh nhét vào trong cốp vì hắn lắm mồm chứ. Lần này tên đầu trọc này nhất định giận nàng đến chết cho mà xem.