Buổi trưa đến, Diệp Thần bồi tiếp hai cô gái vui đùa. Hắn thực thích cuộc sống này đi. Diệp Thần cảm nhận không gian này, thật quá tuyệt, khung cảnh này, thời gian này, cuộc sống này quá dễ chịu.
Nhưng chẳng được bao lâu thì ngoài cửa có tiếng người hét vào phá tan cảm nhận của hắn.
“Diệp Thần tên khốn nạn mau giao cháu gái ta ra đây.”
Đây là tiếng nói Tử lão a. Hắn nhận được tin nhắn của Tử Hà liền lao xe về. Dám động cháu gái bảo bối của hắn, muốn chết đi.
“Ân, Tử lão già ngươi đừng ngậm shit phun người a, ta cũng không có bắt cóc nàng đi.” Diệp Thần cười khổ nói.
Tử Hà cô gái này chính là đổ dưới sự đẹp trai, thông minh, khoai...ý lộn khoẻ mạnh của hắn a.
“Ngươi tên chết tiệt còn chối a, cháu gái ta rõ ràng bị ngươi lừa gạt đi” Tử lão già tức giận chỉ Diệp Thần nói.
“Ngươi đang xỉ nhục ta a, ta mới không phải động vật ăn tạp đi” Diệp Thần khí thế nói.
“Ngươi dám nói bảo bối ta là đồ ăn tạp sao. Ngươi chính là muốn chết.” Tử lão tức giận sắp thét ra lửa.
Hắn cả đời chính là yêu quý nhất cô cháu gái này. Bởi nàng từ nhỏ mất cha mẹ đi a, hắn chính là muốn bù đắp cho nàng.
Nói thật từ trong người hắn lấy ra một cắc là rất khó đi, nhưng chỉ cần Tử Hà muốn thì lấy cả gia tài cũng chẳng sao. Vậy mà tên ăn rồi chờ chết này dám sỉ nhục cháu gái hắn, chính là chán sống đi.
“Gia gia ngươi đã về a, ta tưởng ngươi ngày mai mới về đâu.” Tử Hà thấy hai bên căng thẳng liền lao vào nói. Nàng biết Diệp Thần đánh nhau rất giỏi, nếu xông vào gia gia nàng hẳn ăn thiệt thòi,
“Ân, ta về vì ngươi đi, Hà nhi nói cho ta biết tên khốn nạn này làm gì ngươi a, ta liền cắt hắn chỗ đó” Tử lão kéo cháu gái ra phía sau, ân cần hỏi han.
“Gia gia ta không sao, chuyển đến nhà hắn ở là chủ ý của ta.” Tử Hà nhẹ nhàng nói.
“Nơi này có đẹp mắt đi, nhưng ngươi cũng không cần đến đây a, Diệp Thần tên này là con sói đói đi.” Tử lão mở miệng nói. Lúc mới vào hắn cũng rất ngạc nhiên với nơi này, hắn còn tưởng lạc vào chốn tiên cảnh đâu.
Nếu không phải nhìn thấy Diệp Thần đang trêu đùa cháu gái hắn. Hắn chính là không tỉnh đi.
“Lão già, ngươi bộ xương già này bao giờ xuống quan tài đây, ta cũng đợi ăn xôi a” Diệp Thần đả kích Tử lão.
“Ngươi mới già, cả nhà ngươi đều già” Tử lão giận tím mặt, nếu không phải có cháu gái bảo bối tại. Hắn liền lao đến cho Diệp Thần một trận a.
“Tử lão ngươi nói xem Tử Hà muội ở đây vài ngày tiền phí ngươi nên ra đi, không nhiều liền 1 tỷ, quá rẻ đi” Diệp Thần tiếp tục trêu tức. Hắn muốn từ lão già sắp tẻo này lất tiền chính là khó hơn lên trời đi.
“ Ngươi không đi ăn cướp đi, ngươi cho rằng tiền là lá đa sao” Tử lão phẫn nộ, mặt đỏ bừng nói.
“Ngươi có biết ở nhà ta có hai quy tắc sao?” Diệp Thần lại nói.
“Quy tắc gì đây.” Đang tức giận Tử lão già liền tò mò. Dù sao người già hay quên.
“ Quy tắc thứ nhất chủ nhà luôn đúng, quy tắc hai nếu chủ nhà sai xem lại điều thứ nhất. “ Diệp Thần nghiêm trang như tuyên ngôn độc lập nói.
“....” Tử lão cạn lời a. Ngươi cho là chủ nhà liền vô sỉ như vậy sao. Mở miệng chính là một tỷ. Lão già ta chính là thề chết không cho ngươi.
“Tử lão ngươi không có tiền trả đi, ta có ý kiến rất hay kiếm tiền đi.” Diệp Thần đứng dắn nói. Khiến người ta cảm thấy việc nghiêm túc đi.
“Ân, việc gì đây, nói thử chút.” Với người kẹt xỉ như hắn, kiếm tiền chính là sức hấp dẫn chí mạng đi. Nói thật, ngày xưa vì kiếm tiền nên liền cái lỗ sau hắn cũng đem bán, giờ đi vệ sinh chính là...MƯỢT.
“Ngươi mua bảo hiểm đi a, ta coi như nể mặt ngươi làm người thừa hưởng. Sau đó ra cầu, ngươi nhảy ta đẩy.” Diệp Thần tự tin nói như thể cứ giao cho ta.
“ Ta liều mạng già với ngươi.” Tử lão già tháo dép ném tới.
Diệp Thần né tránh nhanh chóng.
“Ta có ý tốt đi, ngươi sao lại tấn công ta a” Diệp Thần ngây thơ vô số tội nói.
“Tốt con khỉ mốc. Lão đầu ta nhất định sẽ cho ngươi bài học” Tử lão nhặt lại dép. Cái dép mới có gần 10 năm,ném mất quá phí đi. Thánh keo xuất hiện.
“Các ngươi dừng tay đi a” Tử Hà can ngăn.
Mặc dù, hai người này đối mặt với nhau có khắc khẩu. Nhưng thực ra cũng rất quan tâm đối phương đi. Bọn họ xem nhau như bạn vong niên vậy. Nhưng cuộc cãi nhau như trò đùa vậy.
Khi có người cùng cãi lộn sẽ có tức giận, có ghen ghét đi. Nhưng khi không còn thì cảm giác trống vắng trong lòng đi.
Tử Hà nháy mắt ra hiệu cho Diệp Thần nhớ buổi hẹn, rồi xoa dịu cơn giận của Tử lão ra về. Cuộc đại chiến kết thúc, Diệp Thần xoay người vào trong nhà.
Cái bóng đèn đã biến mất, vậy lão bà để ta hảo hảo thương tiếc đi. Không động lão bà hai ngày chính là sống không bằng chết đi.
Mộ Dung Tiên ngồi trong nhà chợt lạnh người. Một lúc sau, linh cảm của nàng đúng đi, một trận chiến mới đã mở ra, tiếng kêu vang vọng mùi hương hoà lẫn khắp nơi.