Lái xe BMW của Ác Phi Long chuẩn bị sẵn tại cửa tiệm phim, mặc cho đằng sau bi thảm tiếng động vang lên. Diệp Thần đưa Nhu Tiểu Băng vào trong xe lái xe rời đi. Bên trong xe Nhu Tiểu Băng ánh mắt thất thần nhìn Diệp Thần im lặng không nói gì.
“Ngươi đừng có thẫn thờ nhìn ta như vậy, coi ngươi xem chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ sao? Nước miếng đều sắp chảy ra rồi kìa. Không phải là có ý đồ xấu gì đối với ta đó chứ? Ta nói cho ngươi biết, ta bán nghệ không bán thân.” Diệp Thần vuốt vuốt mình mái tóc nói.
“Ta có… có chảy nước miếng sao?” Nhu Tiểu Băng lập tức tỉnh hồn đỏ mặt đưa tay lên miệng mình sờ sờ. Không có a. Nàng đâu có chảy nước miếng. Mặc dù nàng có chút thích trai đẹp nhưng không đến nỗi dại trai.
“Quả nhiên tâm hồn đen tối, ý đồ xấu xa, có tật giật mình. Nữ nhân không có một cái tốt, đầu óc khi nào cũng nghĩ đến cái đó chuyện, thấy trai đẹp liền quên mình. Thật là… đẹp chi cho khổ vậy trời. Nhân sinh chính là cô độc tịch mịch như tuyết rơi mùa hè.” Diệp Thần ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm một bộ dạng cao nhân trác mạt ẩn cư.
“Ngươi.. ngươi mới tâm hồn đen tối. Ngươi mới có tật giật mình, ta làm sao có thể nghĩ đến chuyện đó? Ấy ấy, ngươi đẹp ta xấu, đừng nhìn về phía xa xăm nữa nếu không đâm xe giờ,. ta còn chưa muốn chết.” Nhu Tiểu Băng mặt đỏ bừng bừng sợ hãi mắng. Nàng tuyệt đối không phải sắc nữ hài tử. Đều là hắn dạy nang học hư.
“Chuyện đó? Là chuyện gì?” Diệp Thần hắc hắc cười hỏi.
“Cái đó… không nói cho ngươi.” Nhu Tiểu Băng thẹn thùng nói.
“Tâm hồn đen tối. Nữ nhân không một ai tốt.” Diệp Thần làm bộ ủy khuất nói. Nhu Tiểu Băng một bên lập tức muốn phun máu, câu này rõ ràng là của nữ nhân nói được không?
“Ngươi, rốt cuộc là ai?” Nhu Tiểu Băng tò mò hỏi.
“Con trai.” Diệp Thần nghiêm túc nhin Nhu Tiểu Băng nói.
“Hả?” Nhu Tiểu Băng ngẩn ngơ.
“Ta tuyệt đối là con trai, ngươi cũng không phải không biết, cần nghiệm chứng sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Ý ta không phải cái đó. Ý ta muốn nói ngươi rốt cuộc là ai có thể đem theo súng?” Nhu Tiểu Băng có chút lúng túng nói.
“Ta là...” Diệp Thần có chút ngập ngừng nói, Nhu Tiểu Băng lập tức ghé sát tai lại lắng nghe.
”Đàn ông.” Diệp Thần khẳng định nói.
“Ngươi trêu trọc ta?” Nhu Tiểu Băng tức giận muốn nhảy khỏi xe.
“Ta nói thành thật, ta thực sự là đàn ông, súng của ta ngươi chưa phải chưa có xem qua.” Diệp Thần ngượng ngùng nói. Nhu Tiểu Băng nhìn về phía dưới Diệp Thần đũng quần mặt lập tức một mảng đỏ ửng.
“Ta… ta không có nói cái súng bẩn thỉu đó của ngươi. Ta là nói cái súng vừa rồi người đàn ông đó gọi ngươi là gia gia sử dụng cơ.” Nhu Tiểu Băng lúng túng nói.
“Cái súng đó sao?” Diệp Thần có chút trầm mặc.
Nhu Tiểu Băng chưa bao giờ thấy Diệp Thần nghiêm túc như vậy bộ dáng.
“Mua.” Diệp Thần phun ra một chữ.
“Hả?” Nhu Tiểu Băng lần nữa ngẩn ngơ.
“Thì đó, mua về dùng chứ ở đâu ra?” Diệp Thần khinh bỉ nhìn Nhu Tiểu Băng nói.
“Súng không phải là vật cấm sao? Có thể mua?” Nhu Tiểu Băng coi thường nói.
“Trên đời này không có gì là không mua được, nếu như có chỉ là ngươi chưa đủ tiền.” Diệp Thần chắc chắn nói.
“Hừ, nói như ngươi thời gian mua được sao?” Nhu Tiểu Băng tức giận nói. Cái tên này đầu óc chỉ nghĩ đến tiền.
“Tất nhiên là có thể, ngươi không phải mua ta thời gian cùng ngươi chơi trò gia đình sao?” Diệp Thần nghi hoặc nhìn nàng.
“Đó không phải trò chơi.” Nhu Tiểu Băng nghiêm túc nói.
“Gả cho một cái nam nhân, ngươi thậm chí còn không hiểu về hắn, đem cuộc đời mình ra đùa? Ngươi còn không nói đó là trò chơi?” Diệp Thần khinh bỉ nhìn nàng nói.
“Đó là… đó là...” Nhu Tiểu Băng im lặng, nàng chưa từng nghĩ nghiêm túc sẽ gả cho hắn. Đến khi giờ đã đăng ký kết hôn gả cho hắn nàng vẫn chưa từng nghĩ qua sau này cuộc sống một cách nghiêm túc. Hắn nói đúng kẻ coi đây là trò chơi là nàng, hắn cùng nàng chơi mà thôi.
“Còn quá sớm với một cô nhóc để làm một người mẹ. Nhưng ta sẽ từ từ dạy nhóc.” Diệp Thần đưa một tay xoa xoa Nhu Tiểu Băng đầu an ủi nói.
“Ngươi có thể nói cho ta… ngươi rốt cuộc là ai được sao?” Nhu Tiểu Băng tò mò.
“Nam nhân của ngươi, một kẻ ăn bám không hơn không kém. Ta nói là thật, ta cả cấp một sách đều chưa có đọc hết. Người vừa rồi ngươi gặp là ta một cái họ hàng xa cũng là ta đồng nghiệp. Ngươi biết đấy, dù sao chúng ta ở Hắc Động quá bar cũng chung hoàn cảnh, ngoài ra thi thoảng cũng tiếp xúc một chút hắc đạo, mua chút súng phòng thân cũng không phải là cái gì. Dù sao thì thi thoảng sẽ gặp nam nhân đến đánh ghen.” Diệp Thần nửa thật nửa giả trả lời. Ác Phi Long là hắn bên dưới người sai bảo, cũng là con của Ác Tam tính là cái họ hàng xa cũng không sai đi nơi nào.
“Trai bao cũng có đồng nghiệp sao?” Nhu Tiểu Băng ngạc nhiên hỏi.
“Ách… tất nhiên là có rồi.” Diệp Thần có chút lúng túng nói.
“Thật là như vậy?” Nhu Tiểu Băng có chút nghi ngờ.
“Vậy ngươi cho là như thế nào? Vịt làm sao có thể hóa được thiên nga, nếu có thì trừ khi bố mẹ nó là thiên nga.” Diệp Thần ánh mắt ngờ nghệch nhìn nàng ngực vô liêm sỉ liếm liếm.
“Hừ, không thế nào cả.” Nhu Tiểu Băng che mình bộ ngực tức giận. Cái này vô liêm sỉ nam nhân là cái boss ẩn đánh chết nàng cũng không tin.
“Ta nhắc nhở ngươi, Đông Phương gia cùng Nhu gia nhất định không bỏ qua chuyện này. Với lại vừa rồi… ngươi đối với hai người họ có quá một chút.” Nhu Tiểu Băng đỏ mặt nói.
“Nhu Mỹ Đình nàng ngủ với nhiều nam nhân như vậy. Ta thấy nàng có vẻ rất thích thú.” Diệp Thần vô liêm sỉ nói.
“Đó là do ngươi thuốc. Cứ cho nàng là như vậy, vậy còn Đông Phương Khúc thì sao? Ngươi để cho đống cơ lão đó làm hắn? Ngươi không sợ Đông Phương gia sao?” Nhu Tiểu Băng mở miệng nói.
“Ngươi sợ cái gì? Ta đoán Đông Phương Khúc còn phải cảm ơn ta đấy chứ? Ta nhìn qua là biết hắn bị bê đê rồi. Ngươi không nhìn thấy sướng, đâu có nghĩa là hắn không bê đê đâu? Nhìn hắn ánh mắt nhìn chằm chằm ta soái như vậy, ta liền biết hắn biến thái tâm lý.” Diệp Thần danh chính ngôn thuận nói.
“Chúng ta sớm muộn bị ngươi hai chết.” Nhu Tiểu Băng thở dài nói. Tên này thật biết gây họa. Rõ ràng là Đông Phương Khúc ánh mắt hận không giết được ngươi, thế nào thành nhìn thấy ngươi động dục chứ?
“Ha ha...” Diệp Thần ngây ngô cười tiếp tục lái xe xuống phía trước một quán trà sữa Toco Toco.
“Xuống xe.” Diệp Thần bước xuống xe đóng cửa xe lại nói.
“Hả? Sao lại xuống đây?” Nhu Tiểu Băng không có xuống xe hỏi. Tên này hết muốn nàng đi xem phim cùng lại giờ đi uống trà sữa?
“Kêu ngươi xuống ngươi liền xuống. Hỏi nhiều như vậy làm gì? Không tính uống chút trà sữa sao? Vừa rồi chịu đả kích như vậy không tính uống chút gì định thần lại?” Diệp Thần nhìn nàng trong xe hỏi.
“Ách,... có chứ… sao lại không? Nhưng mà hình như vào những lúc như thế này… con trai có phải nên cho con gái mở cửa xe sao?” Nhu Tiểu Băng mặt có chút đỏ hỏi. Dù sao nàng cũng ở tuổi lớn, đương nhiên sẽ mộng mơ.
“Ngươi còn là con gái sao?” Diệp Thần ngạc nhiên hỏi.
“Vậy cũng là phụ nữ, ngươi không lẽ không biết thế nào là nho nhã lịch thiệp mở cửa xe cho ta sao? Một chút tôn trọng nữ nhân cũng không có.” Nhu Tiểu Băng tức giận nói. Tên này một chút tinh tế cũng không có. Ngươi bên ngoài chiều nhiều như vậy nữ nhân mà còn không biết sao? Ba mì không dạy ngươi? Quỷ mới tin. Rõ ràng là giả ngây ngô.
“Cũng không phải là trên giường hay là mở ngươi áo ngực? Có cái cửa xe mà thôi phân biệt ai mở làm cái gì? Nếu ngươi muốn ta mở, vậy đợi lên giường ta giúp ngươi cởi áo ngực. Còn nếu ngươi cần một thân sĩ? Ta ở trên giường cho ngươi thấy ta thẫn sĩ thế nào?” Diệp Thần nghi hoặc nhìn nàng hỏi.
Nhu Tiểu Băng lập tức đỏ mặt phiếm hồng tự động mở cửa xe bước ra ngoài. Trên giường ta cần ngươi thân sĩ cái quỷ gì?
“Vào thôi.” Diệp Thần nhìn nàng xuống xe liền ngoắc tay ở phía trước kêu nàng đi theo. Nhu Tiểu Băng có chút phụng phịu hờn dỗi vì vừa rồi chuyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo vào quán. Hai người đi vào một cái bàn ngồi xuống. Dù sao đã đêm, quán trà sữa đều không có mấy khách, mà lại khách sạn bên kia đường so với uống trà sữa vẫn là lựa chọn lý tưởng hơn nhiều về đêm cho nhiều cặp đôi. Dù sao con trai có sữa, con gái cũng có, vào khách sạn uống so với uống trà sữa tốt lại còn bổ.
“Xin hỏi hai người uống gì?” Phục vụ viên lập tức đi tới cầm theo một tập sổ hỏi.
“Cho ta một trà sữa so co la, và một ly nước lọc.” Diệp Thần nhìn trên menu liền mở miệng nói.
“Ta… không thích uống so co la.” Nhu Tiểu Băng khẽ nói.
“À không, So co la là ta uống. Ngươi uống nước lọc tốt, ta nói nước lọc không tính phí chứ? Nếu có, thì không cần mang lên.” Diệp Thần quay sang hỏi phục vụ viên.
“Không tính...” Phục vụ viên mặt có chút giật giật. Cái này nam nhân đưa theo mỹ nữ như vậy còn để nàng uống nước lọc? Quá mất mặt, chính mình uống còn sợ nàng uống nước lọc tốn tiền.
Nhu Tiểu Băng ở một bên mặt đều đỏ ửng xấu hổ. Nam nhân này quá không muốn mặt, vốn tưởng hắn trưởng thành không thích uống là gọi cho nàng uống. Không nghĩ tới nước lọc còn tiếc rẻ nàng.
Rất nhanh nước lọc cùng với trà sữa được đưa lên, Nhu Tiểu Băng ánh mắt nhìn nước lọc trước mặt mình sau lại nhìn Diệp Thần ngậm trà sữa trên miệng uống.
“Tiểu Băng, ngươi uống thoải mái, nếu thiếu gọi thêm nước. Ta mời ngươi.” Diệp Thần hào phóng nói.
“Ực...” Nhu Tiểu Băng bị hố đều đỏ ửng mặt, người đều thấy nóng lên cầm nước lọc uống một hơi cạn cốc thở phì phò trong bụng chửi Diệp Thần một trận. Nàng đều đưa hắn toàn bộ tiền mẹ nàng để lại, hắn mời nàng một ly trà sữa cũng tiếc rẻ.
“Xem ngươi uống nhanh như vậy chắc khát lắm. Phục vụ cho thêm ly nước lọc.” Diệp Thần hào sảng kêu.
“Không cần, ta không khát. Nhìn ngươi uống, ta đều không khát.” Nhu Tiểu Băng nói đểu Diệp Thần.
“Quả nhiên mị lực của ta có thể khiến ngươi giải khát nha.” Diệp Thần sờ sờ mình gường mặt tự tin nói. Nhu Tiểu Băng lập tức tức nổ phổi. Nàng chưa gặp qua vô sỉ như vậy nam nhân.
“Phục vụ, cho ta một ly trà sữa bạc hà.” Nhu Tiểu Băng cầm menu điểm trà sữa uống. Để tên keo kiệt này mời nàng, còn không phải chờ đến già.
Phục vụ viên nhanh chóng pha chế mang đến cho Nhu Tiểu Băng trà sữa đang định hạ xuống Nhu Tiểu Băng trên bàn lúc. Diệp Thần lập tức đưa tay ra nhận lấy.
“Cảm ơn, Tiểu Băng ngươi làm sao biết ta uống không đủ gọi thêm ly nữa cho ta? Quả nhiên là ta lão bà. Ách, ngươi nhìn ta uống như vậy coi chừng bị uống no ta mị lực đó.” Diệp Thần không biết xấu hổ cầm lấy trà sữa cho lên miệng uống. Phục vụ viên nhìn thấy vậy đều khinh thường vô sỉ nam nhân Diệp Thần quay người rời đi.
“Đó… là ta trà sữa.” Nhu Tiểu Băng đều xấu hổ cắn răng tức giận nói.
“Ta biết là ngươi mua trà sữa mời ta.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Ta nói đó là ta muốn uống trà sữa không phải mua cho ngươi.” Nhu Tiểu Băng tức giận đập bàn quát.
Xung quanh nhân viên đều nhìn nàng khiến nàng mặt đỏ bừng lại ngồi xuống cúi đầu ôm mặt khóc nức nở.
“Là ta nhầm lẫn sao? Xin lỗi, ngươi đừng khóc. Ta đền cho ngươi là được.” Diệp Thần lúng túng nói.
“Coi như ngươi biết điều, ta tha thứ cho ngươi. Ngươi làm cái gì thế?” Nhu Tiểu Băng ngẩng đầu thấy Diệp Thần đưa tay vào cổ họng hỏi.
“Thì để ta nôn ra đền ngươi. Ọe… ọe.. đợi chút sắp ra rồi. Tiểu Băng nhóc đưa cốc tới ta cho nhóc một cốc trà sữa.” Diệp Thần giả bộ nôn khan nói.
“Không cần ngươi trả. Không cần nữa.” Nhu Tiểu Băng mặt biến sắc nói. Nàng còn tưởng hắn mua cho nàng cốc trà sữa đâu, tên này mà mua trả nàng, chắc chắn đó là ngày tận thế.
“Là ngươi nói, không phải ta nói.” Diệp Thần lập tức cười lớn ngồi về chỗ mình tiếp tục uống Nhu Tiểu Băng mua trà sữa.
“Hừ, có cái nam nhân nào như ngươi sao?” Nhu Tiểu Băng lẩm bẩm.
“Ngươi vẫn còn giận sao? Ta nói nữ nhân như ngươi bụng dạ hẹp hòi, keo kiệt ta cốc trà sữa làm cái gì?” Diệp Thần làm bộ dáng Nhu Tiểu Băng keo kiệt nói.
Nhu Tiểu Băng tức giận, là ai keo kiệt để nàng uống nước lọc. Giờ còn trách nàng bụng dạ hẹp hòi? Là nữ nhân khác sớm đem nước lọc hất vào ngươi mặt.
“Loại trà sữa này thật không biết con gái thế nào thích uống. Còn vì nó mà keo kiệt như vậy chứ? Mùi vị cũng không có gì đặc biệt. Ngươi làm gì âu yếm như vậy nhìn ta? Ngươi nữ nhân uống trà sữa nhiều làm gì? Về sau sinh con cho nó bú trà sữa lớn à?” Diệp Thần một bộ mặt vô tội nói.
“Vậy ngươi nam nhân uống trà sữa về sau sinh con cho nó bú được sao? Chí ít ta còn làm được.” Nhu Tiểu Băng tức giận đỏ mặt nói.
“Không, ta uống nhiều là để cho ngươi bú uống lớn. Đợi tý nữa, ta cho ngươi nếm thử trà sữa hiệu Diệp Thần tiểu huynh đệ mùi vị. Đợi ngươi uống đủ, ngươi về sau mới có thể cho con gái bú đúng không? Đây là bú gián tiếp. Trà sữa đi qua ta bụng diệt khuẩn lại đưa vào ngươi miệng mới đảm bảo được sữa chất lượng, mới là loại sữa tốt nhất cho trẻ em phát triển.” Diệp Thần mặt đều hắc hắc cười nói.
“Ai thèm uống ngươi trà sữa chứ?” Nhu Tiểu Băng đỏ mặt tức giận nói.
“Không phải ngươi sao? Nhớ lại tối hôm đó ngươi uống ta không ít sữa.” Diệp Thần nhìn Nhu Tiểu Băng như chuyện dĩ nhiên nói.
“Ta… ta… có sao?” Nhu Tiểu Băng ngại ngùng nhớ lại tối hôm đó liền đỏ mặt xấu hổ chối cãi.
“Được rồi, ngươi uống đủ sao? Ta gọi người thanh toán.” Diệp Thần nhìn nàng quan tâm hỏi.
“Ta uống đủ… nước lọc.” Nhu Tiểu Băng nghiến răng nói.
“Tốt, phục vụ tính tiền.” Diệp Thần gọi phục vụ nói.
“Của hai người hết sáu mươi nghìn, xin hỏi thanh toán bằng thẻ vẫn là tiền mặt?” Phục vụ viên nhìn Diệp Thần hỏi.
“Tiểu Băng ngươi thanh toán.” Diệp Thần cầm lấy hóa đơn đưa cho Nhu Tiểu Băng nói. Dù sao hắn cũng đưa thẻ ngân hàng cho nàng.
Nhu Tiểu Băng đều tức hộc máu, cái tên keo kiệt này để nàng uống nước lọc, hiện tại bắt mình thanh toán? Không muốn mặt mũi sao? Vừa rồi vé xem phim hình như cũng là nàng tiền thì phải.
“Cái này… tiểu thư ngươi thanh toán sao?” Phục vụ viên lúng túng nói.
“Ta...” Nhu Tiểu Băng muốn để cho Diệp Thần mất mặt ở lại rửa chén, không muốn thanh toán nói. Dù sao không phải nàng uống.
“Ta chỉ là nàng bao nuôi nam nhân. Nàng không thanh toán, chẳng lẽ là ta?” Diệp Thần tự nhiên nhún vai nói.
Nhu Tiểu Băng mặt liền có chút biến sắc. Hắn nói đúng, ngay từ đầu Diệp Thần đã là nàng nói muốn bao nuôi hắn. Tức là từ lớn tới nhỏ đều muốn nàng phải chi tiền. Nàng đương nhiên trả tiền cho các vụ chơi đùa chi tiêu của hắn.
“Ta thanh toán.” Nhu Tiểu Băng mở ra trong ví còn chút tiền đau lòng đem ra thành toán. Sau đó nhận lại tiền thừa, bỏ mặc Diệp Thần rời ra bên ngoài ngồi vào xe ôm mặt khóc. Nàng lần đầu tiên mất mặt như vậy, có được cái lão công, một chút cũng không thương nàng. Chỉ biết ăn hiếp nàng.
Diệp Thần sau một lúc liền mở cửa xe bước vào bên trong nhìn Nhu Tiểu Băng khóc lóc.
“Cầm lấy đi, thật là chịu ngươi. Không phải là cốc trà sữa thôi sao? Ta chẳng lẽ còn không mời được?” Diệp Thần thở dài cầm chiếc túi đóng hộp một cốc trà sữa đưa cho nàng nói.
Nhu Tiểu Băng nhìn thấy Diệp Thần đưa nàng trà sữa lập tức cầm lấy sững sờ.
“Nhìn ta làm cái gì? còn không uống đi?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Không có độc đó chứ?” Nhu Tiểu Băng nghi hoặc? Hắn có phải bỏ thuốc vào trong không?
“Không có độc, có thuốc kích dục uống hay không?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Cảm ơn.” Nhu Tiểu Băng lập tức lau đi nước mắt nở nụ cười vui vẻ nói. Diệp Thần cũng không lái xe chỉ lẳng lặng đỗ xe bên đường để nàng uống.
“Nữ nhân các ngươi thật kỳ quái, có chuyện gì cũng chỉ cần một cốc trà sữa sẽ vui như vậy sao?” Diệp Thần nhìn nàng thở dài hỏi.
“Ngươi thì biết cái gì? Không quan trọng mùi vị của nó, quan trọng là người mua.” Nhu Tiểu Băng khinh bỉ nói.
“Ý ngươi là ta rất quan trọng?” Diệp Thần nghi hoặc nhìn nàng hỏi.
“Cái này… dù sao ngươi cũng là bố của con ta.” Nhu Tiểu Băng đỏ mặt nói.
“Vậy sao?” Diệp Thần gật đầu nói.
“Ngày hôm nay ngươi tại sao đưa ta đi xem phim còn uống trà nữa?” Nhu Tiểu Băng nghi hoặc hỏi.
“Ngươi thực sự muốn biết?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi. Nhu Tiểu Băng khẳng định gật đầu.
“Ngươi gả cho một cái nam nhân không quen biết, thậm chí chúng ta còn chưa từng hẹn hò qua. Ngươi cứ thể muốn gả đi sao? Đi rạp chiếu phim, cùng nhau ăn uống. Đó là hẹn hò, về sau ngươi có thể kể cho con của mình chúng ta đã từng hẹn hò như thế nào. Ngày mai lĩnh giấy kết hôn chúng ta chính thức là vợ chồng. Trước khi đó, ta muốn để ngươi biết hẹn hò cảm giác.” Diệp Thần nghiêm túc nói.
“Hẹn hò sao?” Nhu Tiểu Băng sững sờ… sau đó liền cảm động. Mặc dù buổi hẹn hò này không tốt lành gì, nhưng chí ít hai người cũng hẹn hò không phải sao? Ít nhất hắn còn nhớ đến, còn nàng thì lại cứ như vậy vô tri. Trà sữa không mấy ngọt nhưng trong miệng nàng đều ngọt ngào lên.