Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 591: Chương 591: Dùng nhu đạo đấu nhu đạo




Diệp Thần cảm giác có chút mộng bức nhìn Korito Oba nằm tại trên giường sớm đã bị kích tình lên đến cao trào, sau đó lại nhìn Bạch Tiểu Mai. Hắn nên ở hay là nên rời đi? Nếu lần này rời đi, hắn thật sự sẽ đánh mất cơ hội chiếm lấy trái tim Oba-san và giữ nàng lại bên mình. Nhưng nếu không đi… Tiểu Ngọc cô nàng này nhất định sẽ gặp phiền toái.

“Diệp lão sư còn không đi, ta sợ Tiểu Ngọc liền bị họ đánh thê thảm. Tiểu Hoa bị bọn chúng chủ tướng Nhu Đạo bắt làm con tin muốn trả thù ngươi đánh, hắn vậy mà xông thẳng vào Nhu Đạo nam xã đòi người bị bắt lại.” Bạch Tiểu Mai thúc dục Diệp Thần nói.

“Ngươi không cứu được hắn sao?” Diệp Thần nhìn Bạch Tiểu Mai hỏi.

“Ta làm sao đánh được hắn? Ngươi hâm sao? Đó là hội sen hồng đấy, mỗi tên ở đó đều tử Thiên Địa Thần Vực đi ra, ai ai cũng là thiên tài. Chủ tướng từng câu lạc bộ ai cũng hơn ta một niên cấp, tu vi đương nhiên đại hơn ta một cảnh giới. Cùng chúng đánh ta khác nào châu chấu đá voi.” Bạch Tiểu Mai trợn mắt nói.

“Ngươi đánh không lại cũng có thể lén lén trộm về nha. Ngươi đến kêu ta đi cứu hắn, ngộ nhỡ ta đánh không lại thì sao? Hay là để Oba-san đi, nàng so với ta lợi hại.” Diệp Thần đánh chủ ý để Korito Oba đi. Như vậy hắn cũng không lúng túng.

“Ta bệnh nặng quá, khụ khụ… Diệp Thần ngươi đi giúp nàng đi.” Korito Oba nhìn Diệp Thần giả vờ bệnh tật nói.

“Ngươi trang cái gì mà trang. Rõ ràng là muốn đuổi ta đi. Không nghĩ tới cô nàng này lấy lại lý trí nhanh vậy, chỉ một chút nữa lão tử liền có thể công thành chiếm đất. Thật đáng tiếc.” Diệp Thân trợn tròn mắt nhìn Koriot Oba đáng tiếc suy nghĩ.

“Diệp Thần ngươi còn không mau đi? Tiểu Ngọc đều gặp nguy hiểm.” Korito Oba thúc dục nói.

“Bà già còn giả vờ, bà không đi đi. Bà so với ta còn hơn.” Diệp Thần u oán nói. Ngươi làm như ta không muốn đi, nhưng nếu ta mà đi, ngươi còn không phải rời bỏ ta.

“Hơn cái lờ, giờ có đi không?” Korito Oba bực tức nói. Tên này càng lúc càng vô trách nghiệm giống nàng, nhìn mà ghét. Mình nàng ăn không ngồi dồi làm gánh nặng của gia đình là đủ, ngươi cũng lười như vậy, là muốn lão nương chia bớt đồ ăn cho sao.

“Thì đúng rồi, bà hơn tôi ở cái lờ mà. Bà đi đi. Đàn ông sống ở đời hơn thua ở cái lờ.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.

“Phi, người của ngươi ngươi tự đi mà cứu. Ta đi ngủ.” Korito Oba khinh bỉ nằm trong chắn nói.

“Ta cũng đi ngủ.” Diệp Thần lập tức chui vào chăn sờ mó Oba-san.

“Ngươi cút xa ra.” Korito Oba bị Diệp Thần sờ đều ẩm ướt tức giận nói. Ở trước mặt mình đệ tử tên này dám làm xằng bậy, thật là gan to bằng trời.

“Không cút, ta buồn ngủ.” Diệp Thần ngoan cố.

“Ta nói hai người các ngươi còn không mau cút ra khỏi chăn cho ta. Mau mau đi cứu Tiểu Ngọc, hắn có mệnh hệ gì, ta cũng hai người các ngươi liều mạng.” Bạch Tiểu Mai đều gầm rú vô cùng tức giận với hai kẻ chán sống này.

“Hừ, đợi ta trở về.” Diệp Thần cảm thấy nằm mãi trong chăn liền không ổn, Tiểu Ngọc nếu thực có vấn đề gì, hắn cả đời này hối đều không kịp. Dù sao giữa đám đực rựa, bị hãm hiếp là chuyện bình thường, lão tử còn chưa muốn bị đội mũ xanh.

“Không có đâu.” Korito Oba nhắm mắt lại nói. Vừa rồi mất kiểm soát, hiện tại tuyệt đối không thể để hắn làm bừa. Nàng thật sợ không dám xác va ly rời đi sau khi làm chuyện đó.

“Chết tiệt.” Diêp Thần nhìn Oba-san một cái liền đứng dạy ra ngoài đóng mạnh cửa vang lên một tiếng.

“Ách, đợi ta.” Bạch Tiểu Mai cũng lập tức đuổi theo.

Korito Oba nằm trong chăn nhìn lại cánh cửa đã đóng liền có chút thất lạc: “Cuối cùng ngươi vẫn không thể từ bỏ người khác để giữ lấy ta. Có lẽ như thế vẫn là tốt nhất.”

Xông pha ra bên ngoài, Diệp Thần lập tức đôi lấy võ phục Karate hướng thẳng đến Nhu Đạo xã nam. Ngày hôm nay hắn muốn đến phá tất cả toàn bộ câu lạc bộ trong trường. Làm lỡ lão tử chuyện tốt, cả trường đừng yên với bố.

“Ách, Diệp lão sư ngươi đi nhầm hướng rồi.” Korito Oba nhìn thấy Diệp Thần đi ngược lại chiều Nhu Đạo xã nam nói.

“Không nhầm lẫn.” Diệp Thần lắc đầu bước đi nói.

“Đó không phải Nhu Đạo nam xã nha.” Korito Oba thắc mắc nói.

“Ta trước tiên đi vệ sinh cái đã, tý đánh nhau cứng người, khó chịu lắm. Mà tay ngươi có rảnh không? Vào cầm hộ cái. Ta sợ chạm vào xong sờ vào cái bộ võ phục sẽ bị bẩn.” Diệp Thần nhìn nhìn Bạch Tiểu Mai cái tay nhỏ nhắn xấu xa nói.

“Ngươi nằm mơ.” Bạch Tiểu Mai một vẻ mặt tức giận. Muốn nàng cầm cái chết tiệt đó, có tin ta đem cái đỏ bẽ gẫy không.

“Vẫn là để ta tự mình giải quyết.” Diệp Thần vẫn là lắc lắc đầu tự mình đi tiểu, vừa rồi cùng Korito Oba một đoạn kích tình, hắn hiện tại có chút mót là chuyện bình thường. Chẳng qua không được Tiểu Mai tay ngọc cầm hộ liền có chút cảm thấy tiếc nuối.

“Đi xong sao? mau đi cứu người.” Bạch Tiểu Mai nhìn thấy Diệp Thần đi ra khỏi nhà vệ sinh liền thúc dục.

“Tốt, chúng ta lập tức đi cứu người.” Diệp Thần liền lập tức đi theo Bạch Tiểu Mai.

“Ngươi phải cẩn thận một chút họ rất mạnh.” Bạch Tiểu Mai nhắc nhở nói.

“Ngươi lo cho ta đó hả?” Diệp Thần nhìn Bạch Tiểu Mai hỏi.

“Ai thèm lo cho ngươi? Ta chỉ sợ ngươi bị đánh chết liền không ai cứu ta Tiểu Ngọc.” Bạch Tiểu Mai lập tức đỏ mặt hét lên.

“Yên tâm, nếu ta đánh không lại có thể chạy.” Diệp Thần nhún vai trả lời.

“Chạy không lại thì làm sao?” Bạch Tiểu Mai nhìn Diệp Thần nói.

“Thì đầu hàng chứ sao?” Diệp Thần nhún vai không biết xấu hổ trả lời.

“Ngươi có chút cốt khí có được không?” Bạch Tiểu Mai tức giận nói.

“Ta đương nhiên có cốt khí mỗi tội soái khí quá mạnh che mất rồi.” Diệp Thần mặt không đổi bốc phét. Hắn sống cần đó năm chưa từng cần đến thứ cốt khí, hiện tại đương nhiên cũng không cần, người khác cho hắn còn không muốn nhận nữa là.

”Ảo tưởng sắc đẹp. Ngươi bị bệnh này lâu chưa?” Bạch Tiểu Mai nhìn Diệp Thần khinh bỉ nói.

“Đừng nói nữa, chúng ta đến nơi.” Diệp Thần mặt trở nên nghiêm túc nhìn trước mặt cũ kỹ võ đường nói.

“Chúng ta đánh du kích vẫn là trực tiếp xông vào?” Bạch Tiểu Mai nhìn các cánh cửa tò mò hỏi.

“Trực tiếp đạp cửa xông vô cứu người. Phải bá đạo mới thể hiện ra được thần thái, có thần thái thì chúng nó mới sợ mình.” Diệp Thần khẳng định nói.

“Tốt, ta có thể tối đa đánh ba mươi người một lúc. Ở trạng thái đặc biệt liền là một trăm người. Nhu Đạo xã khoảng ba trắm bốn trăm thành viên, ngươi lo được bao nhiêu người?” Bạch Tiểu Mai ước lượng nói.

“Số lượng không quan trọng. Cứ tin tưởng ở ta, đếm từ một đến ba chúng ta cùng xông vào.” Diệp Thần bẻ bẻ cổ vẻ mặt đầy tự tin nói.

“Ta tin ngươi.” Bạch Tiểu Mai ánh mắt tin tưởng dồn vào Diệp Thần trên người. Hắn như vậy tự tin để cho nàng cảm thấy tự tin theo.

“Một.”

“Hai.”

“Ba”

“Xông lên.” Diệp Thần lập tức đếm hét lên một tiếng.

Vụt… bốp… tạch…. vù… cánh cửa lập tức bị đạp bay ra.

Bạch Tiểu Mai lập tức xông thẳng vào bên trong hét lớn lấy uy phong: “Ai dám bắt cóc ta Tiểu Ngọc, hôm nay bổn tiểu thư cân hết các ngươi. Có giỏi liền xông lên.”

“Tiểu Mai? Ngươi thế nào lại đến đây?” Mộ Dung Ngọc bị trói cùng với Bạch Tiểu Hoa trên mặt đất nhìn Bạch Tiểu Mai đăng sàn có chút mộng.

“Tỷ tỷ ngươi mau tới cứu ta nha. Bọn chúng dám bắt nạt ta.” Bạch Tiểu Hoa ủy khuất mắt đều có khóe nước nói. Vừa rồi nàng không biết phải một mình đấu với bao nhiêu người, cả người giờ đều ê buốt.

“Một mình liền dám xông vào đánh chúng ta địa bàn. Quả nhiên là King có cốt khí.” Chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo nam xã vỗ tay khen ngợi nói.

“Thật không biết sống chết, xem ra lần này King liền muốn bỏ mạng ở đây, chỉ cần hạ ngươi xong, tiếp theo ta liền có thể trả thù cho đồ đệ Đại Mập của mình. Đại ca cô gái này ta muốn, ngươi đừng để nàng chết, tối nay ta muốn hưởng dụng.” Một cái mập mạp bước tới phía trước ánh mắt đằng đằng sát khí cười nói.

“Yên tâm đi. Ta sẽ có chừng mực. Dù sao King mới trường mùi vị chắc sẽ không tệ.” Liếm liếm mép chủ tướng Nhu Đạo nói.

“Ai nói ta tới một mình, ta còn có...Ách, tên sắc sói đó đâu mất tiêu rồi?” Bạch Tiểu Mai lúc này mới để ý. Diệp Thần tên này vậy mà lừa nàng xông vô, nàng làm sao lại quên mất hắn là con trai của loại mặt hàng gì chứ? Chuyên gia hố người, hố chết không chịu trách nghiệm. Lần này nàng liền xác con nhà định.

“Ngươi tìm ai thế?” Chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo xã nam nhìn Bạch Tiểu Mai thất thố có chút nghi ngờ hỏi.

“Ách, hiểu nhầm, ta đi nhầm cửa, không hẹn gặp lại.” Bạch Tiểu Mai liền sờ sờ đầu lập tức muốn quay đầu chạy. Con bà nó, để nàng một mình đánh bốn trăm người, chưa tính còn có hai đại cao thủ, tên này rõ ràng là cố tình để nàng đâm đầu vào chỗ chết đây mà.

Cả đám đệ tử đều há to mồm, vừa rồi còn muốn phá quán, hiện tại liền đi nhầm cửa. Ngươi xác định ngươi lên làm King được là do thực lực sao? Não như vậy cũng có thể làm vua của trường? Đi nhầm cửa? cái lý do này ai mà tin.

“Muốn chạy? Không có dễ thế đâu.” Lập tức chặn lại trước cánh cửa đã bị đá văng chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo tức giận cười gằn.

“Chết tiệt, xem ra phải quyết đấy một trận sinh tử.” Bạch Tiểu Mai lập tức nghiêm túc vận lên toàn bộ mình Linh tiến vào Linh giả trạng thái, đi quá vội nàng không đem theo kiếm, nếu không vẫn có sức đánh một trận bảo toàn chính mình rời đi nơi này.

“Xem ra ta cũng phải đáp lễ lại rồi.” Chủ tướng Nhu Đạo nhìn thấy Bạch Tiểu Mai kiếm sĩ không mang kiếm vận lên Linh so với hắn trở nên yếu thế liền cười gằn, trận này hắn thắng chắc.

Hai bên đang định động thủ lúc lập tức có một người bước vào bên trong.

“Tiểu Mai ngươi quên kiếm này.” Diệp Thần gác trên lưng thanh kiếm vỏ đen chạm ngọc ném tới cho Bạch Tiểu Mai.

“Kiếm của ta?” Bạch Tiểu Mai lập tức bắt lấy mình kiếm cảm giác quen thuộc vô cùng, khí thế yếu ớt của nàng lập tức đổi hẳn. Tên này vậy mà về lấy kiếm?

“Chậc chậc, đông đủ quả nhỉ. Tiểu Ngọc ngươi không sao chứ?” Diệp Thần với tốc độ cực nhanh đã đứng trước mặt Tiểu Ngọc bị trói chân trói tay tức giận nói.

“Ta không sao. Mau mau cho ta cởi trói.” Mộ Dung Ngọc đều lập tức thấy hi vọng nói.

“Nhanh quá, không nhìn thấy hắn động tác di chuyển.” Đám người xung quanh lập tức kinh dị nhìn Diệp Thần. Với tốc độ này, khó có ngươi có thể bắt được nam nhân này chuyển động.

“Mày là cái thằng tự nhận là mạnh nhất thế giới?” Chủ tướng Nhu Đạo nam bước tới khí thế hừng hực nhìn Diệp Thần hiếu chiến nói.

“Ồ, còn mày là thằng nào? Biết tao mạnh vậy còn dám động đến các nàng?” Diệp Thần nhìn thân hình có chút gầy gò chủ tướng câu lạc bộ nam khinh bỉ hỏi.

“Diệp Thần lo cho bọn họ, ta chặn chúng.” Bạch Tiểu Mai nhận thấy sát khí lập tức cầm kiếm cản trước mặt Diệp Thần nói.

“Cút sang một bên, tao không còn có hứng thú với mày. Hiện tại tao muốn hắn.” Chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo nam nhìn Diệp Thần hừng hực chiến ý, hắn cảm thấy được kẻ mạnh mẽ. Một kẻ mạnh như Oba-sama chỉ có đánh bại nam nhân này. Hắn mới có thể trả thù.

“Ồ? Nhưng tao không thích chơi gay làm sao bây giờ?” Diệp Thần lập tức nhíu mày nói.

“Đồ biến thái, ý ta nói là đánh nhau cơ. Nếu có gì không may xảy ra, chúng tao sẽ lo hậu sự cho mày, sau mày sẽ là Oba-sama.” Chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo nam nói.

“Câu này tao nghe nhiều thằng nói rồi, nhưng tao vẫn sống đấy thôi. Yên tâm, tao sẽ không giết mày đâu, trước tiên tao phải đập nát cái niềm kiêu hãnh của mày rồi biến mày làm công chúa cho hả giận cái đã. Dám làm nữ nhân của tao bị thương là không thể nào tha thứ.” Diệp Thần ngoáy ngoáy lỗ tai đáp.

Bạch Tiểu Hoa lập tức đỏ mặt “nữ nhân của ta”, tỷ tỷ nhất định không phải, Tiểu Ngọc là nam, hắn nói nữ nhân? Là nói nàng sao? Hắn thích thầm nàng?

Tiểu Ngọc nghe thấy Diệp Thần vì nàng mà đánh lộn, má lập tức cũng ửng hồng một mảng.

“Tao chắc mày sẽ phải quỳ xuống cầu xin tao.” Chủ tướng câu lạc bộ nam cười lớn nói.

“Thật sao? Mày luyện là Nhu Đạo nhỉ? Vậy thì dùng Nhu Đạo đánh một trận đi.” Diệp Thần tự tin đáp.

“Diệp lão sư ngươi điên sao? Dùng Nhu Đạo đánh? Ngươi là Karate, biết chút Nhu Đạo nào đâu mà đánh.” Bạch Tiểu Hoa tức giận nói.

“Im miệng đã nói là sẽ đập nát hắn niềm tin mà. Phải dùng Nhu Đạo đánh bại hắn mới có ý nghĩa chứ. Với lại món ăn, ăn nhanh quá sẽ không thấy ngon.” Diệp Thần vô cùng tự tin nói.

“Đại ca để ta cùng hắn đánh, nhân tiện trả thù cho đại mập. Hắn quá kiêu ngạo.” Đệ đệ của chủ tướng tức giận nói.

“Cút, đây là trận chiến giữa tao và hắn, không ai được xen vào.” Chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo sát khí tỏa ra nghiến răng nói. Đã lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác muốn đánh như vậy.

“Trước tiên thì phải thay đồ Nhu Đạo cái đã.” Diệp Thần đưa tay nhấc lên Bạch Tiểu Hoa nói.

“ y ây, làm gì thế?” Bạch Tiểu Hoa lập tức sợ hãi, tên này đánh chủ ý gì xấu xa sao?

“Này ngươi đi đâu thế?” Nhìn thấy Diệp Thần kéo Bạch Tiểu Hoa muốn đi nói.

“Ta đi thay võ phục Nhu Đạo. Như vậy đánh mới công bằng.” Diệp Thần mở miệng đáp.

“Thay ở đây cũng được nhanh đi.” Đám người không nhịn được nói.

“Nhưng mà… thay đồ trước mặt nhiều người như vậy, người ta xấu hổ chết đi được.” Diệp Thần khẽ đặt tay lên má xấu hổ nữ tính giọng nói.

“Phụt...” đám người lập tức muốn phun. Ngươi đường đường là người mạnh nhất trường, có thể có chút tiết tháo được không?

“Ta nói trước, mấy người đừng nhìn trộm ta lúc ta thay đồ đó.” Diệp Thần đi vào một cái phòng thay đồ vẫn ngó đầu ra đề phòng nhìn đám người.

“Được rồi, biết rồi, thay nhanh đi. Thằng lỏi này nó bệnh quá đại ca. Ngươi muốn đấu với hắn?” Đệ đệ chủ tướng đều cảm thấy buồn nôn nói.

“Hắn là cao thủ.” Chủ tướng Nhu Đạo nhắm mắt lại dưỡng thần nói.

Tại trong phòng thay đồ.

“Ngươi biến thái, hừ đam mỹ xấu xa.” Bạch Tiểu Hoa khinh bỉ nói.

“Tự do ngôn luận mà. Ta có nói gì phạm pháp đâu.” Diệp Thần nhìn Bạch Tiểu Hoa cười lè lưỡi nói.

“Ngươi… ngươi đừng có tới gần. Ngươi muốn làm gì?” Bạch Tiểu Hoa nhìn Diệp Thần đến gần mình nói.

“Đương nhiên là mặc võ phục.” Diệp Thần xấu xa hướng Bạch Tiểu Hoa ép sát nàng vào tường.

“Mặc võ phục tìm ta làm gì?” Bạch Tiểu Hoa tức giận nói, ngươi liền thay nha, còn cần tìm ta?

“Thì đương nhiên là muốn mặc ngươi võ phục… hắc hắc… ta làm gì có Nhu Đạo võ phục.” Diệp Thần không biết xấu hổ đáp.

“Không được, ở đây là câu lạc bộ Nhu Đạo thiếu gì võ phục?” Bạch Tiểu Hoa nhìn mình Nhu Đạo võ phục đều biến sắc nói.

“Đám con trai đó võ phục mặc qua đâu có như ngươi thơm.” Diệp Thần lập tức hướng tới nàng cởi cởi.

“Đừng… không được…” Tiếng Bạch Tiểu Hoa kết thất thanh.

“Chậc chậc, hàng tốt nha, thật thơm, hít hà.” Diệp Thần mặc vào Bạch Tiểu Hoa võ phục cảm thấy vô cùng tốt, cái này võ phục đặc chế chắc làm từ Thiên Địa Thần Vực nguyên liệu vô cùng khó rách, có thể biến hóa theo hình thể người mặc. Đạn bắn đều không xuyên qua.

“Ngươi hít cái rắm. Đó là đồ ba mẹ tặng ta lúc ta sinh nhật đương nhiên là hàng tốt.” Bạch Tiểu Hoa một bộ mặt ủy khuất nhìn mình bộ quần áo, sau đó liền dùng rộng thùng thình Diệp Thần Karate võ phục thay vào.

“Ngươi không đi ra ngoài đi, còn ở đây làm gì?” Mặc vào đồ nàng vẫn nhìn thấy Diệp Thần đứng tại gần bàn cầm quyển sách kỳ lạ đọc.

“Nuột quá, chậc chậc, quyển tạp chí này là số lượng có hạn nha. Không nghĩ tới đụng phải.” Diệp Thần liếm liếm mép trộm quyển tạp trí mười tám cộng đút vô ngực nói.

“Biến thái.” Bạch Tiểu Hoa khinh bỉ nói.

“Hừ, sao tên này còn không ra? Chẳng lẽ trốn rồi?” Đệ đệ chủ tướng Nhu Đạo lập tức sán tới nhìn Diệp Thần

Bốp… cánh cửa lập tức mở đập thẳng vào mũi hắn.

“Phụt… đau quá, mũi ta...”

“Hô hô, không cố ý.” Bạch Tiểu Hoa đá ra cánh cửa không chú ý tới có người bên ngoài.

“Nhóc con khốn khiếp. Ta… hừ… tạm thời không cùng ngươi tính. Tên họ Diệp kia đâu, không phải trốn trong đó không dám ra chứ.” Nghĩ đến đại ca mình muốn đánh lộn, hắn liền nhịn vào.

“Ai bảo ta không dám ra hả? Hừm, thấy người ta có đẹp không? Mấy tên ngốc, đây là lần đầu tiên trong đời người ta mặc võ phục Nhu Đạo đó.” Diệp Thần tựa người vào cửa tạo ra thư tế dâm đãng nói.

“Chọc mù mắt tao đi.”

“Tên này bệnh quá, anh em cẩn thận hoa cúc.”

“Thật là không có con mắt thưởng thức.” Diệp Thần khinh bỉ nói.

“Ta không quen hắn.” Bạch Tiểu Mai cùng với Mộ Dung Ngọc đều làm mộ bộ dáng ta không quen biết dáng vẻ.

“Tiểu Mai ngươi xem áo này làm trầy hết da người ta rồi nè.” Diệp Thần kéo ra mình bả vai áo ủy khuất như cái thiếu nữ nói.

“Biến thái, cho ta nghiêm túc, không thấy mất mặt sao?” Bạch Tiểu Mai đều tức giận quát.

“Ta rất là nghiêm túc nha, ngươi xem đám người này nhìn ta xinh đẹp. Liền muốn hấp ta, rõ ràng là bọn có lỗ là được. Biến thái, hen tai.” Diệp Thần tiếp tục chơi đùa.

“Ai biến thái hả?”

Đám người một bộ mặt khinh bỉ.

“Tao nói tên kia đánh được rồi đó. Lần đầu ngươi ta đó đừng có thô bạo quá nha.” Diệp Thần nhìn tên gầy gò chủ tướng trêu trọc nói.

“Là lần đầu sử dụng Nhu Đạo hả? Ngươi nói mờ ám vậy làm gì?” Đám người một lần nữa cho Diệp Thần một cái biến thái danh hiệu.

“Muốn đấu với tao trước tiên hạ bọn nó trước đã, một tên quèn Nhu Đạo cũng muốn dùng Nhu Đạo đánh?” Chủ tướng Nhu Đạo một bộ khinh thường nói.

“Mày não bê tông hả? Đánh được thì đánh đi, ẳng nhiều vậy làm gì? Hay chỉ biết võ sủa thôi?” Diệp Thần có chút chán ghét nói.

“Muốn đánh với tao trước tiên cùng bọn chúng đánh cái đã. Nhìn xem.” Chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo cầm lên một đồng xu dùng hai ngón tay đem nó gập đôi vào ném cho Diệp Thần khinh thường nói.

“Chủ tướng thật dũng mãnh. Tiền xu bị gập đôi. Thật vãi đạn.”

“Bọn mày chưa gì đã vãi tinh rồi à? Nhìn người ta đẹp nên đã ra rồi, bọn yếu sinh lý.” Diệp Thần không quan tâm đến đồng tiền che mặt xấu hổ nói.

“Có cái rắm.” Đám người lập tức kêu oan uổng.

“Hừ, chú mày chỉ là thằng nhãi rửa mặt chưa sạch thôi. Dùng Nhu Đạo còn kém lắm.” Chủ tướng Nhu Đạo khinh bỉ.

“Hừ, bẻ được năm trăm đồng tiền xu mà khoe mẽ? Nhìn tao đây này.” Diệp Thần mò tay vào trong túi áo nói.

“Mày cũng muốn thử sao? Tuổi tý à?” Mọi người khinh bỉ nói.

“Được không đó.” Ngoài Mộ Dung Ngọc ra Bạch Tiểu Hoa cùng Bạch Tiểu Mai một bộ nghi ngờ.

Diệp Thần rút ra tờ tiền mệnh giá năm trăm nghìn cần lên tay bắt đầu dùng sức: “Nhìn nè… hự hự… hừ gập đôi rồi. Hắc hắc… lão tử so với ngươi còn lớn hơn gấp ngàn lần.”

“Mất mặt… trơ chen...” Đám người lập tức muốn ngã, ngươi dùng tiền giấy còn ra vẻ cái rắm.

“Hừ, trò hề. Người như mày cũng được gọi là mạnh nhất trường sao?” Chủ tướng Nhu Đạo khinh thường.

“Tao là người mạnh nhất thế giới.” Diệp Thần cười đính chính.

“Vậy để xem sao. Tao có hơn ba trăm người ở đây, kẻ ngoại đạo như mày cần phải được dạy bảo trước đã. Tao không đánh cùng người nghiệp dư.” Chủ tướng câu lạc bộ Nhu Đạo nhìn Diệp Thần cười lạnh nói.

“Hơn ba trăm người? Xem ra bệnh viện lần này có mối làm ăn mới, ba trăm chiếc giường bệnh không ít nhỉ.” Diệp Thần cười khinh bỉ nói.

“Vậy để xem sao, từng thằng lên dạy nó cách làm người đi, để xem Nhu Đạo của nó được đến đâu.” Chủ tương câu lạc bộ Nhu Đạo lớn tiếng nói.

“Không cần đâu, toàn bộ cùng lên một lúc đi, cả mày cả mày nữa, cùng một lúc tiến lên. Ta sẽ cho bọn mày biết hạ đám ô hợp chúng mày dễ như thế nào. Đừng nghi ngờ lời tao nói, tao đứng ở đây là để đập bọn mày ói ra cơm, không phải đến chơi nhà. Và nếu có tử vong xảy ra, thì đừng có oán trách điều gì, vì ở đây không còn là trường học, mà là chiến trường.” Diệp Thần nhìn xung quanh cười tự tin nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.