Chuyến tàu nhanh chóng khởi hành rời khỏi đường ray. Đối với cái loại này tốc độ cùng độ cao hắn tuyệt đối khinh thường. Hai cái nữ nhân bên cạnh hắn liền khác hẳn, quả nhiên những gì con gái nói đều không thể tin kể cả khi nước mắt họ có rơi thì họ vẫn nói láo. Hai cô nàng lập tức bị dọa sợ một bàn tay hướng tới hắn bàn tay nắm chặt nhắm tịt mắt vào la hét.
Còn tốt, hai người đều nhắm tịt mắt vào, nếu không nếu bị hai người nhìn. Đợi một lát nữa thoát khỏi việc này, hắn chỉ cần khéo léo một chút liền sẽ an toàn không bị phát hiện ra tới. Chơi xong liền đưa hai người đi ăn ở nhà hàng khác nhau, vậy liền an toàn. Không là tuyệt đối an toàn.
Tàu lượn uốn vài vòng liền dừng tại trên đường ray. Diệp Thần nhìn hai nữ vẫn ngồi tại trên tàu run như cầy sấy không khỏi có chút chậc chậc môi cảm thấy hai nàng có chút đáng thương.
“Thật là tuyệt vời. Nhất định phải chơi thêm lần nữa.” Hai nữ mở mắt lập tức vui vẻ hét lên dọa sợ Diệp Thần.
“Tỷ tỷ ngươi cũng cảm thấy thú vị sao? Có muốn hay không chơi thêm lần nữa, ta mời ngươi.” Mộ Dung Ngọc nhiệt tình mời mọc nói.
“Muội muội ngươi thật tốt, chúng ta chơi thêm lần nữa. Cảm giác thật kích thích. Đúng rồi Diệp… hắn vừa mới ở đây đi đâu rồi?” Nhu Tiểu Băng muốn kéo đến Diệp Thần nhưng không phát hiện ra hắn bóng dáng.
Nhìn thấy hai nàng như vậy đồng tâm hiệp lực, hắn còn dám ở lại. Chắc chắn không ngu cũng bị điên. Nữ nhân khi tức giận vô cùng đáng sợ.
“Lạ thật, rõ ràng hắn vừa ngồi ngay cạnh ta bên cạnh. Không phải là tàu đi nhanh quá bị rơi trên đường ray kẹp thành bánh thịt rồi chứ?” Mộ Dung Ngọc bất bình tìm kiếm bóng dáng của Diệp Thần khắp nơi.
“Muội muội ngươi cũng tìm người sao?” Nhu Tiểu Băng thấy Mộ Dung Ngọc tìm kiếm xung quanh hảo tâm hỏi.
“Ách, tỷ tỷ ngươi cũng tìm người? Thật trùng hợp, cái tên đáng chết đó. Nhất định vừa xuống tàu liền chịu không nổi đi khắp nơi nôn rồi. Không để ý hắn, chúng ta tiếp thêm lần nữa, ta còn muốn chơi.” Mộ Dung Ngọc ham vui bĩu mỗi khinh bỉ nói.
Diệp Thần ở một bên nghe trộm có chút bực tức, Tiểu Ngọc nàng thế nào khinh thường hắn như vậy. Có biết một giây lão tử di chuyển được với tốc độ bao nhiêu không? Nói ra sợ dọa chết ngươi. Với lại các ngươi vừa rồi la hét nhắm mắt nhắm mũi còn muốn chơi? Con gái thật kỳ quái.
“Ta lão công cũng có lẽ như ngươi ba ba đi. Dạo này nam nhân quả thật không chút nào đáng tin.” Nhu Tiểu Băng cũng đồng cảm.
Diệp Thần có chút thầm chửi. Cái này Nhu Tiểu Băng vậy mà nói hắn không đáng tin. Lão tử là nam nhân đáng tin nhất trên đời có được không? Hai nữ nhân này thật hỏng. Hắn sớm muộn muốn đem hai nàng nằm xuống dạy bảo một hồi.
“Tỷ tỷ chơi thêm lần nữa sao?” Mộ Dung Ngọc mở miệng hỏi.
“Có lẽ thôi, ta nghĩ đi tìm hắn. Lần sau gặp lại sẽ cùng ngươi chơi. Ngươi cũng nên tìm ngươi ba ba đi, hắn có lẽ cũng đang rất mệt mỏi.” Nhu Tiểu Băng lo lắng nói. Hắn sợ như vậy còn dám cùng nàng chơi. Nàng thế nào cũng không nên bỏ mặc hắn.
“Ta mới không cần tìm hắn, hắn chính là cái đại hỗn đản. Chỉ biết lừa gạt ta, cái gì mà bông hoa khó kiếm, đều lừa ta.” Mộ Dung Ngọc vẫn còn để bụng việc Diệp Thần lừa gạt nàng nói. Mặc dù biết hắn chỉ muốn hống nàng vui nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Nhưng có lẽ hắn thật sự rất yêu quý ngươi. Muốn hống ngươi vui mà thôi.” Nhu Tiểu Băng cùng Mộ Dung Ngọc rời khỏi trò chơi tàu lượn đi ra bên ngoài nói.
“Tỷ tỷ đừng nói cái này nam nhân vô tâm, hắn thực một chút cũng không hiểu ta nghĩ cái gì muốn cái gì.” Mộ Dung Ngọc mở miệng đáp.
“Vậy ngươi muốn thứ gì?” Nhu Tiểu Băng tò mò hỏi.
“Ta muốn… ta cũng chẳng biết nữa.” Mộ Dung Ngọc muốn nói cái gì đó liền lắc đầu nói.
”Chính ngươi còn không biết. Hắn thế nào đoán?” Nhu Tiểu Băng cười khẽ nói. Dù sao Mộ Dung Ngọc kinh lịch khác nàng, tuổi so với nàng đều trẻ. Nàng trong đầu cũng chỉ có khái niệm yêu hay không yêu. Trước kia nàng cũng từng như vậy, nhưng khi làm mẹ rồi cái gì cũng nghĩ khác đi.
“Ta… ta không biết… tất cả là lỗi của hắn… hắn hắn… không đoán cũng phải đoán.” Mộ Dung Ngọc đỏ mặt nói.
Diệp Thần ở một bên nghe trộm có chút im lặng, nữ nhân vô lý lợi hại. Nàng không lói lý lẽ chính là vô địch. Hắn nếu như biết nàng muốn cái gì, hắn tuyệt đối phát hiện ra chân lý bí ẩn nhất trong vũ trụ. Như vậy khác gì đánh đố nhau.
“Vậy thì ngươi làm khó hắn quá rồi.” Nhu Tiểu Băng khẽ cười nhìn Mộ Dung Ngọc bướng bỉnh.
“Mặc kệ hắn, đoán không ra là lỗi của hắn.” Mộ Dung Ngọc mở miệng nói.
“Ngươi như vậy không sợ ba ba ngươi tức giận ghét bỏ ngươi sao?” Nhu Tiểu Băng trêu trọc.
“Hắn tức giận? Hắn dám? Hắn… mà thôi. Hắn chẳng tức giận đâu. Dù sao ai sẽ tức giận vì một món đồ thay thế chứ?” Mộ Dung Ngọc có chút nổi nóng sau đó có chút ỉu xìu buồn bã nói.
”Món đồ thay thế?” Nhu Tiểu Băng có chút không hiểu nhưng nàng nhìn ra được Mộ Dung Ngọc không ổn.
“Tỷ tỷ nếu như một ngày ngươi gặp một cái nam nhân, ngươi thích hắn, nhưng hắn chỉ là nhìn vào ngươi để thấy người khác. Khi ngươi quan trọng với hắn trở lại. Ngươi sẽ làm gì?” Mộ Dung Ngọc nhìn Nhu Tiểu Băng hỏi.
“Ta? Có lẽ… ta sẽ lặng yên chúc phúc cho họ. Rồi không tiếng động thoát khỏi cuộc sống của người ấy. Ta không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình, càng không muốn...” Nhu Tiểu Băng nói đến đây liền nhìn về bụng mình… nàng càng không muốn để con mình biết mẹ nó là người phụ nữ xấu xa.
“Ngươi thật vĩ đại. Tỷ tỷ chúng ta thật sự giống nhau. Nếu lần sau có thể gặp mặt, ta sẽ mời ngươi chơi. Ta đi tìm hắn.” Mộ Dung Ngọc lập tức rời đi khỏi Nhu Tiểu Băng.
“Cẩn thận một chút.” Nhu Tiểu Băng vẫy tay tạm biệt nói.
Diệp Thần chỉ yên lặng để lại một ảnh phân thân đưa Nhu Tiểu Băng đi ăn cùng về nhà. Dù sao hắn cảm thấy với tình hình hiện tại Tiểu Ngọc cần một chân thân là là một người giả.
“Nếu về sau ta sinh con gái không biết có thể hay không hoạt bát đáng yêu giống như nàng.” Nhìn theo bóng dáng Mộ Dung Ngọc biến mất dần. Nhu Tiểu Băng có chút hoài niệm nghĩ.
“Ngươi còn muốn nhìn đến bao giờ. Người ta đều đã đi xa.” Diệp Thần ảnh phân thân nói.
“Lão công ngươi trở lại.” Nhu Tiểu Băng vui vẻ nói.
“Ta đã sớm đi đằng sau hai người các ngươi, chỉ tại các ngươi mải nói chuyện cái gì cũng không nghe thấy ta. Mà cũng đúng thôi ai thèm chú ý một cái nam nhân không đáng tin chứ?” Diệp Thần ảnh phân thân tính khí nói.
“Ách, ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện?” Nhu Tiểu Băng cảm thấy đỏ mặt nói.
“Hai các ngươi nghị luận to như vậy, còn muốn ta vờ như không nghe thấy sao?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Lão công cho ta xin lỗi, ta sai rồi. Hay thế này ta mời ngươi ăn. Ách, chẳng là… ăn ít chút được không?” Nhu Tiểu Băng năn nỉ nói. Nhưng động vào trong túi tiền nàng phát hiện… nàng nghèo.
“Nữ nhân các ngươi một cái cũng không đáng tin.” Diệp Thần phân thân thở dài nói.
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Ta… ta cũng không phải không muốn… mời ngươi ăn. Ách, đợi ta với.” Nhu Tiểu Băng đỏ mặt vội vàng chạy theo.
Lúc này Diệp Thần bản thể cũng đi tới bên cạnh Mộ Dung Ngọc.
“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, thật là ta còn kém chút đang tin tìm ba ba đi lạc.” Mộ Dung Ngọc tức giận nhìn Diệp Thần đứng trước mặt nàng bất động nói.
“Lạc vào trái tim ngươi tính sao?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Ngươi nói linh tinh gì với con gái mình thế hả đồ biến thái?” Mộ Dung Ngọc tức giận.
“Ta chỉ là nói thật, trong lòng ta ngươi không phải vật thay thế? Ta chỉ không nói không có nghĩa… ta không yêu thích ngươi, cũng không có nghĩa ta muốn từ bỏ ngươi.” Diệp Thần nhìn nàng chậm rãi nói.
“Ngươi hôm nay… bị sao vậy?” Mộ Dung Ngọc có chút giật mình nói.
“Không sao cả. ta nói… Tiểu Ngọc ta biết ngươi lo lắng cái gì, mặc dù ta chưa có cách. Nhưng ta nhất định sẽ trước thời hạn tìm ra. Ta dùng mình cả đời để đảm bảo.” Diệp Thần nắm chặt nàng bả vai đảm bảo.
“Ngươi nói cái gì chứ? Không phải ta đã nói tin ngươi rồi sao?” Mộ Dung Ngọc có chút thất thần cười nhìn hắn nói.
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin?” Diệp Thần kéo nàng vào lòng hỏi.
“Buông ta ra, ta là ngươi con gái.” Mộ Dung Ngọc cố thoát khỏi Diệp Thần bàn tay tức giận nói.
“Lại cái này lý do? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi… nghĩ sao về loạn luân?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Ngươi điên sao?” Mộ Dung Ngọc tức giận quát lớn. Xung quanh đang nhìn nàng chằm chằm đàm tiếu nói.
“Ta sắp điên nên rồi đây. Bọn chúng bắt ta chọn, thế giới cũng bắt ta chọn. Cả ngươi cũng bắt ta chọn. Ta không điên được sao?” Diệp Thần hét lớn.
“Vậy thì liền đừng chọn gì cả. Ngươi… vẫn ích kỷ… như con người của ngươi thôi. Đóa hoa hồng xanh này trả lại cho ngươi. Ngày hôm nay ta muốn tự đi chơi một mình. Ngươi về đi.” Mộ Dung Ngọc nước mắt đều chảy ra ẩn ra Diệp Thần cầm hắn hoa hồng xanh ném trên mặt đất quay đầu chạy.
Diêp Thần nhặt lên bông hoa nhìn xung quanh mọi người chằm chằm nhìn hắn tức giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy soái ca bao giờ sao?”
Đám người lập tức tản đi mất hút. Diệp Thần lập tức đuổi đi theo bóng dáng Mộ Dung Ngọc.
“Hừ, đồ ích kỷ xấu xa. Tốt với ta như vậy làm cái gì?” Mộ Dung Ngọc tức giận bước trên đường nhìn trước mặt mình đu quay bánh xe liền cảm thấy hứng thú.
“Tiểu Ngọc… ” Nhìn phía sau Diệp Thần gọi nàng Mộ Dung Ngọc lập tức chạy lên mua vé đi lên xích đu lập tức đóng cửa không cho Diệp Thần vào trong.
“Ách, ngươi cần gì cố chấp như vậy chứ?” Diệp Thần thấy nàng đi lên xích đu cũng không có ngăn cản. Dù sao nếu hắn có cản nàng, hai người cũng chỉ cãi nhau mà thôi.
“Ngươi cần gì đuổi theo. Ta đã nói hôm nay ta muốn chơi một mình, đi chết đi đồ ngốc, biến thái.” Mộ Dung Ngọc chuyển dần dần lên cao nhìn qua cửa sổ nhìn Diệp Thần hét lên.
“Im đi, ngươi không phải là con gái ta sao? Có con gái nào hỗn với ba mình như thế không hả?” Diệp Thần tức giận nói.
“Tự cổ chí kim hiện tại có ta.” Mộ Dung Ngọc bắt chước Diệp Thần.
“Móa, ai cho ngươi ăn cắp bản quyền?” Diệp Thần bất bình nàng vậy mà dùng hắn câu trả lại cho hắn.
“Đều là ngươi dạy xấu.” Mộ Dung Ngọc lè lưỡi nói.
“Ngươi...” Diệp Thần muốn chạy lên đem nàng bắt xuống.
Uỳnh… một vụ nổ tai một trong những phòng xích đu lập tức rung rinh dừng lại không tiếp tục quay tròn. Khắp nơi sau đó các vụ nổ cũng lần lượt vang lên. Khói bụi mù mịt, lửa cháy thiêu rụi mọi thú xung quanh. Mộ Dung Ngọc cũng bị ngã đập đầu xuống sàn đau đớn ngất đi. Đám người lập tức sợ hãi chạy trốn kẻ thì quay video, người thì bị vụ nổ làm sợ hãi lập tức ngất, người chết, kẻ bị thương.
Diệp Thần ánh mắt có chút thất thần… cái quỷ gì thế? Vừa rồi có nguy hiểm nhưng hắn không hề cảm nhận được là sẽ diễn ra. Đúng lúc này trong điện thoại túi quần hắn vang lên một tiếng chuông điện thoại không có số. Nhưng hắn cảm thấy một sự quen thuộc, vô cùng quen thuộc. Loại sức mạnh này… giống như hắn gặp ngày đó. Ngày mà nàng ra đi.
Nhấc máy lên nghe một âm thành không hề xa lạ vang vào tai hắn. Cái âm thanh chết tiệt hắn không nghĩ sẽ có thể lần nữa nghe tới.
“Đã lâu rồi không gặp khà khà....” một thanh lạnh băng tràn vào tai hắn.
Sát khí xung quanh Diệp Thần bốc lên kinh khủng, đôi mắt giống như sát thần một dạng. Giống như năm đó, chính thức chết chóc, bản nhạc của tử thần lại vang lên trong công viên đang cháy rực rỡ.