Đám người im lặng, chỉ có Alice cùng với Shizuka giáo y không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vẫn tập trung vào chuyên môn ăn uống. Không khí trở nên im lặng lạ thường trước một con giông tố đang ập tới.
“Ợ… thật ngon… món ăn này… ọe… ưm...” Korito Oba cầm lấy vài món thức ăn trên bàn bắt đầu ăn làm như đầy vui vẻ nói. Nhưng lời nói cùng hành động của nàng hoàn toàn khác nhau, cô nàng liên tục nôn thốc nôn tháo liên tục.
“Ọe… bà già… bà giận cũng giận ta thì cứ đánh ta… hận ta thì cứ chửi ta… ghét ta thì cứ thoải mái hành hạ ta… cứ như vậy hành hạ cơ thể mình… bà… ọe… điên rồi sao?” Diệp Thần cảm giác nước mắt đầm đìa, buồn nôn đến tận cổ nói.
“Hành hạ gì chứ? Ta cảm thấy những món ăn này ăn rất ngon. Dù sao ta thích thì ta ăn, liên quan gì đến ngươi?” Korito Oba đưa tay gắp toàn những món cực cay đưa vào miệng, có khi là quả ớt đỏ nguyên đưa vào nhai. Mặt nàng đều đỏ ửng, nước mắt đều chảy ra đến.
“Đủ, bà không ăn được cay, còn ăn cái rắm.” Diệp Thần đưa tay bắt lấy cổ tay Korito Oba nói.
“Ai nói ta không ăn được cay? Ngươi còn không buông tay, ta sẽ không nể tình đâu.” Korito Oba giận giữ nói.
“Bà cần gì phải như vậy chứ?” Diệp Thần giận dữ đối với Korito Oba. Nàng là cố tình, đều nói tự chăm sóc tốt bản thân. Đó là cách sao? Quả nhiên là độc nhất lòng dạ đàn bà… tối độc phụ nhân tâm.
“Ta làm gì? Ta thích thì ta ăn thôi. Không thì ta mà đói, ngươi… sẽ trách ta mất.” Korito Oba đưa một cây ớt vào mồm giả như ngon lành nhai.
“Khụ… khụ… ọe… bà già ta chịu thua… ta sai rồi… ta không lên lừa bà… không phú bà… đại phú bà… bà còn ăn như vậy, khụ khụ… không chỉ bà toi mà tôi cũng ngỏm luôn.” Diệp Thần ho sặc sụa mũi hắn đều muốn điếc, cổ hỏng nóng bỏng vô cùng khó chịu.
“Xì…a… khụ khụ… yên tâm… không chết được ngươi.” Korito Oba không biết hối cải tiếp tục ăn.
“Khụ… bà già đủ rồi. Ta đều nhận mình sai, ta đều nhận… khụ khụ… ta không đúng. Bà còn muốn cái gì nữa hả? Muốn ta quỳ xuống xin lỗi hay sao? Ngoài lừa bà là ta… khụ (không)... yêu… khụ… khụ... bà ra… cùng với việc ta đã ngủ với bà. Ta còn lừa bà cái gì nữa sao? Tại sao bà hết lần này đến lần khác đối đầu với ta chứ.” Diệp Thần nhìn Korito Oba đem nàng đồ ăn hất xuống đất tức giận nói. Nhưng lúc nói đến từ “không” hắn liền ho mạnh khiến mọi người đều không nghe rõ từ này.
Đám người liền lập tức đứng hình nhìn Diệp Thần ngạc nhiên, ngươi không yêu nàng, ngươi quan tâm nàng, còn ngủ nàng làm cái quỷ gì? Đây là muốn ăn mà không muốn chịu trách nghiệm sao?
“Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta nói sai gì sao? Khụ khụ… chết tiệt cay chết ta.” Diệp Thần cảm giác kỳ lạ, hắn hình như không có nói sai ở đâu đi.
“Diệp-kun hình như ngươi nói sai cái gì đó, dù sao thì Oba sensei nàng…” Chúng nữ liền mở miệng đối với Diệp Thần e ngại nói. Con gái có thể bị lừa gạt, nhưng ngươi tuyệt đối không được nói ngươi không yêu nàng. Lời nói đó so với bất cứ câu nói nào đều có lực sát thương gấp bội lần kể cả câu anh yêu em.
“Hắn nói không sai. Ngay từ đầu… hắn đã nói không sai. Yêu là một thứ quá xa xỉ đối với ta. Là hắn diễn quá giỏi, hoặc là ta quá ngốc. Saeko không có việc gì thì đi theo ta ra ngoài tập luyện đi. Ngày hôm nay, chúng ta có nhiều thứ phải học đấy.” Korito Oba mặt khẽ tối lại, quay đầu nuốt nước mắt vào bên trong. Tim nàng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn. Thì ra thứ đáng sợ nhất trên thế gian không phải lòng người. Mà là khi người thân quen bên cạnh, người mà bạn coi trọng hơn cả chính mình bỗng dưng thay đổi giọng điệu, cùng với tính cách. Nó giống như cả thế giới đang quay lưng lại với mình vậy. Có lẽ năm năm qua, có quá nhiều thứ khiến họ xa cách.
“Vâng sư phụ.” Saeko liếc nhìn Diệp Thần mong hắn đứng ra ngăn lại Oba sensei sau đó bước theo sư phụ mình đằng sau.
“Nói thế là sao? Ta… đã nói cái gì sai? Không có nha. Nàng nói vậy là ý gì? Muốn gây sự?” Diệp Thần nhìn Korito Oba lướt qua hắn bước đi ngờ vực.
“Diệp kun lần này ngươi thật quá đáng.” Shizuka giáo y đối với Diệp Thần trách móc nói.
“Đúng vậy, ngươi tại sao có thể nói không yêu nàng. Lại lợi dụng ngủ nàng. Ngươi quá đê tiện.” Rei Miyamoto cũng bất bình.
“Ngươi so với ta tưởng tượng càng không có thuốc cứu.” Saya Takagi lắc đầu nói.
“Chủ nhân… ngươi thật xấu.” Yuriko Takagi cũng khẽ đỏ mặt trêu chọc.
“Onichan… người xấu… xấu xa… tránh xa ra...” Alice trốn sau lưng Shizuka đối với Diệp Thần hết sức đề phòng.
“Diệp sama đá Oba san… thật hâm mộ...” Heo mập Kohta đối với Korito Oba vẫn ghi nợ tối qua đồ ăn bị cướp hâm mộ nhìn Diệp Thần.
Chúng nữ lập tức hướng đôi mắt sắc bén như dao lam hướng đến Kohta heo mập, khiến hắn sợ như cầy sấy.
“Éc… ta đi bảo quản súng.” Kohta lập tức ôm lấy đống súng chạy, nữ nhân tức giận chính là không bao giờ nói lý.
“Các ngươi thế nào nhìn ta? Ta nói sai cái gì? Rõ ràng là nàng gây sự trước.” Diệp Thần nhìn thấy chúng nữ lườm hắn một cái liền rời đi có chút nghi hoặc.
“Thôi đi, gặp phải kẻ đê tiện như ngươi cũng là chúng ta số phận. Hứ, chúng ta không quản đến hắn.” Chúng nữ đối với Diệp Thần cách ly nói.
“Chết tiệt… lão tử đắc tội với ai sao?” Diệp Thần cảm giác muốn điên muốn đi tìm Korito Oba hỏi cho ra lẽ.
Nhưng chưa kịp rời đi, Korito Oba đã dẫn theo Saeko quay lại tìm hắn.
“Oba san ngươi rốt cuộc trở lại, nếu như muốn xin lỗi thì...” Diệp Thần cho là nàng biết mình sai muốn nhận lỗi.
“Tránh ra...” Korito Oba lạnh lùng coi Diệp Thần như không khí nói.
“Ta...” Diệp Thần đang muốn lên tiếng thì nhìn thấy Saeko nói.
“Có chuyện xảy ra rồi.” Saeko liền lên tiếng trầm tĩnh nói.
“Có chuyện?” Mọi người đều một bộ nghi hoặc.
“Takashi kun học đệ hắn cùng với Shido sensei đã vào bên trong này.” Saeko mở miệng đối với mọi người nói.
“Shido? Hắn tới đây làm cái gì? Nơi này không có chào đón hắn.” Saya Takagi nhíu mày nói.
“Hắn dám tới đây? Takashi hắn vẫn đi theo bọn họ sao?” Rei Miyamoto một bộ dạng thất vọng nhưng rất nhanh biến mất, nàng đều đã là nữ nhân của người khác, không thể chứa hai người. Sau đó kèm theo phẫn nộ, nàng cầm lấy súng của mình thẳng hướng bên ngoài đi tới. Trời đã bắt đầu mưa mây đen mịt mù kéo tới.
Mọi người thấy vậy cũng lập tức đứng dạy đi theo xem tình hình ra sao. Diệp Thần mộng bức đưa tay cầm lấy ấm trà đưa vào miệng uống cũng đi theo. Không thể để hắn nữ nhân chịu thua thiệt được. Các nàng thua thiệt, đồng nghĩa với hắn thua thiệt. Mà Oba sensei tuyệt đối không phải trong tình trạng có thể động thủ. An toàn của nàng cần được đưa lên hàng đầu. Với cái máu thích đâm đầu vào chỗ chết của nàng, hắn không thể không quản.
Shido giáo viên hiện tại đã trở thành bất nam bất nữ tên, nhưng vẫn không quên đối với người khác hốt du mình cao cả lý tưởng.
“Nhìn những học sinh đi theo hắn xem, tất cả đều bị hắn lừa tin tưởng hắn là chúa rồi. Bọn họ hắn đã không còn là con người nữa. Ta còn tưởng Takashi kun có thể kháng lại, là một cái sáng suốt người. Không nghĩ tới hắn, không khác gì những tên khác.” Saya nhìn đám học sinh đi theo Shido một bộ dáng lắc đầu thở dài.
“Một loài động vật muốn tồn tại giữa một bầy sói, hoặc là chết, hoặc là hòa nhập. Ngay từ lúc hắn không theo chúng ta xuống xe. Hắn đã quyết định rồi.” Saeko nhìn Takashi hoàn toàn không để vào trong mắt nói.
Rei Miyamoto đem khẩu súng hưởng thẳng vào đầu Shido uy hiếp hắn, có vẻ như nhân vật chính của chúng ta quả nhiên thánh mẫu che trước khẩu súng. Hai bên đang đối cọ vô cùng gay gắt.
“Ực… ực… chẹp chẹp… Oba san ngươi nói thử một chút. Rei sẽ giết Shido hay vẫn là tha cho hắn?” Diệp Thần cầm ấm trà uống vào miệng cho bớt cay hỏi.
“Đừng nói chuyện với ta. Nếu không mắc công ta lại hiểu lầm.” Korito Oba ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Thần đem thanh kiếm cầm ngang hông quay sang một bên không để ý.
“Ách, ngươi giận ta thì cũng thôi đi. Nhưng ta chỉ lừa ngươi mà thôi. Ngươi cần gì phải giận ta như vậy? Nếu không ta đứng cho ngươi đánh một trận hả giận thế nào? Đánh xong, đừng có tiếp tục giận ta.” Diệp Thần vỗ vỗ mình ngực ý nói nàng tùy tiện đánh.
“Vậy ta đâm ngươi hai nhát được sao? Cho ta đâm hai nhát, ta bỏ qua Cho ngươi lừa ta việc.” Korito Oba nắm tay vào thanh kiếm hỏi. Nàng muốn đâm vào hắn trái tim, giống như cách mà hắn đã đâm vào nàng trái tim vậy.
“Chỉ cần đâm hai nhát? Được tùy tiện đâm, ta nhíu mày hay né tránh một cái. Từ nay liền không làm đàn ông.” Diệp Thần cảm thấy vô cùng đơn giản liền thoải mái đồng ý. Cho nàng đâm hai nhát, với mình tu vi không chết được. Với lại hắn tin Oba san thương hắn nhất sẽ không đâm… hự… hắn...
“Sư phụ đừng manh động...” Saeko đám người lập tức lo lắng. Nữ nhân khi yêu là nữ nhân điên. Nàng sẽ giết người thật đó. Nhưng hai người chưa kịp nói hết thanh kiếm đã đâm xuyên lồng ngực Diệp Thần, máu tươi từ thanh kiếm chảy ra. Chúng nữ liền che lại mặt. Cả đang chĩa súng vào Shido sensei Rei cùng đám người cũng kinh sợ.
Nhìn thanh kiếm đâm sau vào trên ngực mình, Diệp Thần đều mộng bức. Móa nó, như vậy không đúng kịch bản nha. Phim truyền hình mẹ nó đều lừa người.