Đã bắt đầu vào trong trò chơi, Korito Oba lập tức điều khiển nhân vật từ trên không nhảy xuống hướng Pochinki phần rìa.
“Ách, ngươi còn chưa nhảy sao?” Nhìn thấy Diệp Thần vẫn tại ngồi trên máy bay Korito Oba có chút phức tạp hỏi.
“Nhảy? À đúng rồi, quên mất, mà nhảy nút nào nhỉ?” Diệp Thần một bộ dạng lúng túng ấn loạn bàn phím.
“Ấn nút F để nhảy khỏi máy bay.” Korito Oba nhắc nhở.
“Ta biết, hắc hắc ngươi xem bay rồi, lão tử quả nhiên là thiên tài chơi game.” Diệp Thần vô liêm sỉ ấn nút gãi gãi đầu nói.
“Ngươi thế nào bay lơ lửng mau qua chỗ ta.” Korito Oba đều có cảm giác tức điên heo đồng đội nói.
“Bay? Ách, không phải ấn nút mũi tên để bay sao? Thế nào game lỗi à? Khụ khụ ngươi nhìn gì ta? Cái này nhất định do máy ngươi đểu. Hoặc trò chơi nó bị xi đa.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Dùng chuột nghiêng lên để di chuyển.” Korito Oba phun ra một câu nói.
“Ách, ta đương nhiên biết. Đùa ngươi một chút cho vui. Làm gì mà cần lạnh mặt như vậy chứ.” Diệp Thần không biết hối cải nói.
“Mau tập trung chơi.” Korito Oba thở dài một hơi nói.
“Tốt, ta xuống đây. Bay không đến làm sao giờ?” Diệp Thần gật đầu bắt đầu hướng Korito Oba đuổi theo.
“Mặc kệ ngươi, tìm chỗ nào mà hạ xuống.” Korito Oba dứt khoát không để ý Diệp Thần.
“Có bà mẹ nào vô trách nghiệm như ngươi không?” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Có đứa con nào hỗn láo cả mẹ mình cũng dâm loạn như ngươi không?” Korito Oba ánh mắt khinh thường nói.
“Hắc hắc, lão nương đã nhặt được UMP9 rồi, nhóc cũng nhanh lên nếu không sẽ bị bắn chết đó.” Korito Oba thấy Diệp Thần vẫn tại đang bay nói.
Pằng… pằng… tiếng súng vang lên trong tai nghe.
“Thật tốt số, ta đã được hai mạng rồi. Nhóc còn không nhanh lên liền thua chắc. Trong game lượng người có hạn đấy.” Korito Oba nhìn thấy Diệp Thần vẫn chạy khắp rừng núi tìm đồ nói. Quả nhiên là cái con gà mờ.
“Thế nào chỗ ta lại không có cái nhà nào vậy?” Diệp Thần nhìn Korito Oba rất nhanh nhặt đầy đồ trong người sau đó đi gạt giò từng thằng cảm giác vô cùng ghen tị nói.
Người ta mũ ba, giáp ba, ba lô ba, hắn hiện tại vẫn mặc bộ bikini trắng xám huyền thoại chạy nhong nhong núi rừng.
“Bật chữ M để xem Map, mấy cái trắng trắng vuông vuông trên bản đồ chính là nhà đó.” Korito Oba hữu tâm nhắc nhở nói. Dù sao nàng cảm giác mình sẽ không thua được.
“Ách, sao không nói sớm. Làm ta chạy từ nãy đến giờ.” Diệp Thần u oán trách móc.
“Ta tưởng ngươi là thiên tài cơ mà? Hóa ra là gà công nghiệp.” Korito Oba nhìn Diệp Thần cười lớn nói.
“Cái vòng này là cái gì vậy?” Diệp Thần chỉ trên bản đồ hỏi.
“Là vòng bo, nhìn bên kia thời gian. Quá thời gian sẽ bị bo đốt chết.” Korito Oba đại khái giải thích.
“Ách, có nhà.” Diệp Thần điều khiển nhân vật đi một đoạn liền đi vào một cái nhà bắt đầu nhặt đồ.
“Chậc chậc, nhà vệ sinh thì có gì mà mút chứ.” Korito Oba lắc đầu nói. Cái nhà này nghèo thấy mẹ luôn.
“Chết tiệt, thế quái nào lão tử số lại chó vậy, nhặt được cái khẩu Flade Gun quái quỷ có mỗi viên đạn, bắn cái rắm.” Diệp Thần cảm giác tức tối vô cùng. Số hắn sao chó chết vậy chứ. Thôi vẫn là có hơn không.
“Ách, Flade Gun.” Korito Oba lập tức mở to mình mồm. Cái tên này nằm trong phúc mà không biết hưởng phúc. Vừa vào game chạy lông bông cả buổi lại nhặt được súng thính. Vận khí cứt chó vậy. Phải biết súng thính trong map số lượng ít đến đáng thương, nhất định phải lừa tên nhóc này đem súng thính cho mình.
“Bà già hét vào tai ta làm gì? Điếc thì làm sao? Thật là...” Diệp Thần có chút giận dữ nói. Đang đen như chó thui, lại còn gặp bà già khùng.
“Không có gì, chẳng qua thấy nhóc có chút đáng thương. Ta ở đây có khẩu lục P92 chúng ta đổi cho nhau thế nào?” Korito Oba nhìn Diệp Thần tươi cười nói.
“Đổi cho nhau? Bà già đang âm mưu cái gì thế?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi.
“Nào có, nào có. Ta chỉ là tốt bụng ấy mà. Dù sao thì nhóc cũng có thắng nổi ta đâu.” Korito Oba chỉ chỉ mình năm mạng cùng với một khẩu AKM và một khẩu SKS khoe mẽ.
“Ba mươi chưa phải là tết, đợi hết game hẵng nói. Ngươi xem lão tử lại nhặt được thêm cái chảo sắt.” Diệp Thần khinh bỉ. Hắn không tin mình không thắng được. Bằng vào chiếc chảo này hắn sẽ tạo nên huyền thoại.
“Chậc chậc, máu nước nhiều quá cơ. Sao vậy? Vẫn chưa nhặt được cái gì sao? Có muốn đổi súng lục không? Suy nghĩ cho thật kỹ vào. Cơ hội cuối cùng đấy, đồng ý thì ta lái xe qua chỗ nhóc.” Korito Oba mở mình ba lô ba ra khoe đồ.
“Ách, đừng làm ồn. Có người đến.” Qua tai nghe Diệp Thần liền nghe thấy hai tiếng đang phóng đến chỗ hắn.
“Mau mau nằm xuống, đồ ngốc nhảy lên làm gì muốn bị bắn cho thủng đầu à. Nhóc mà chết uổng cái súng. Ách, ý ta là cẩn thận chết, ta thắng lại dễ quá. Kìa kìa, ấn Z nằm xuống thảm cỏ.” Korito Oba lúng túng thúc dục nói.
“Chắc chắn có gì đó mờ ám, khẩu súng một viên này là hàng ngon sao?” Diệp Thần ánh mắt nghi ngờ suy nghĩ, tay thao tác điều khiển nhân vật nằm xuống trên cỏ.
“Hắn đến gần kìa, mau rút súng bắn, ách quên ngươi không có súng.” Korito Oba lập tức thúc dục nói.
“Hừ, lão tử cầm chảo làm lên huyền thoại.” Diệp Thần bất bình nói. Rất nhanh hai chiếc xe liền phóng qua đi thẳng không trở lại.
“Ngươi không bị phát hiện thật sự may mắn.” Korito Oba mở miệng nói. Nhảy như điên trên mặt đất vậy mà không có người nào phát hiện ra, tên này là con ông trời sao.
“Tính cả rồi.” Diệp Thần ngạo mạn đáp.
“Ngươi tiếp tục nổ nha, ta đi kiếm người giết bản đồ cũng chỉ còn bảy mươi người nữa, ta đều được năm mạng.” Korito Oba khinh bỉ nói.
“Đợi tý, có cái gì rơi từ trên trời xuống này.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Rơi từ trời xuống? Ách, nằm cũng nhặt được thính? Đùa ngươi thật không phải hack?” Korito Oba nhìn Diệp Thần nằm tại trên đất một thùng thính rơi ngay tại chỗ của hắn bắt đầu bốc khói. Một khẩu súng thính thì thôi đi, hắn không bắn thính cũng tự tìm tới cửa. Đây là đùa sao?
“Hắc hắc đây là do ăn ở tốt.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Mau mau nút thính xem có cái gì.” Korito Oba mở miệng nhắc nhở.
“AWM cùng hai mươi viên đạn, có cả X8 đi kèm, AUG và sáu mươi viên đạn xanh. Ba lô ba còn có cả giáp ba mũ ba. Còn có cả trang phục. Lão tử muốn quật khởi hắc hắc....” Diệp Thần nhìn thùng đồ kinh hỉ.
“Đều mút xong đồ còn không chạy? Đợi bọn chúng lái xe trở lại giết ngươi sao?” Korito Oba ghen tị với Diệp Thần vận may nói.
“Lão tử có súng đương nhiên nghĩ bắn nhau.” Diệp Thần không biết xấu hổ điều khiển nhân vật nổ một viên đạn về một hướng gần đó nói.
Tiếng thông báo vang lên: “Bạn vừa nốc một đối thủ.”
“Ngươi vừa làm gì vậy?” Korito Oba mặt đều trợn tròn.
“Ách, thử súng. Không nghĩ tới vậy mà trúng. Xem ra lão tử quả là thiên tài hắc hắc...” Diệp Thần ngượng ngùng nói.
“...” Korito Oba đêu cảm giác muốn điên, tên này quá may mắn rồi. Nổ viên đạn AWM đầu tiên đã nốc được một người. Thậm chí còn không cần nhắm hay ghìm tâm, tùy ý một viên liền ăn một mạng.
“Còn không mau gạt dò hắn.” Korito Oba thúc dục.
“Đúng suýt quên.” Diệp Thần lập tức đổi lấy khẩu AUG hướng tới tên đang nằm trên mặt đất bắt đầu nổ súng.
Pặc… pặc… pặc… hai băng đạn cứ thế đi qua.
“Phụt, quả nhiên đẳng cấp chỉ là nhất thời, trình độ vẫn là mãi mãi, vận may của ngươi hết rồi. Nổ sáu mươi viên đạn ở khoảng cashc chưa đến mười mét còn toàn bộ trượt. Ngươi là người đầu tiên.” Korito Oba lập tức muốn ôm bụng cười lớn.
“Hừ, đen thôi đỏ quên mẹ nó đi. Vẫn là dùng chảo tốt.” Diệp Thần thay đổi lấy chảo đi đến gần kẻ đang bò cho hắn một chảo vào đầu. Sau đó liền bắt đầu mút hòm.
“Máu nước thật nhiều. AKM khẩu này nghe nói dame rất to. Vẫn là sài nó tốt.” Diệp Thần liên tục thu các lon nước cùng máu vào trong ba lô, tiện thể nhặt lấy vài quả bom khói, bom lửa và bom nổ để dùng dần.
Lắp thành công xong xuôi các phụ kiện, Diệp Thần nghe thấy hai tiếng xe lại quay trở lại. Lập tức nằm trên thảm cỏ, nhờ vào trang phục từ thùng thính, Diệp Thần nhân vật giường như trở nên tàng hình.
“Xem ra ngươi bị bao vây nha, có cần hay không tỷ tỷ qua cứu giúp?” Korito Oba lái xe chuyển hướng đến Diệp Thần chỗ.
“Chỉ có bốn thằng, ta ăn họ mạng liền bằng ngươi. Lão tử là Sờ níp pơ thần. Một viên đạn một mạng người.” Diệp Thần ánh mắt tham lam nói.
“Ta thấy ngươi có tư chất đào tạo thành Síp pơ hơn là sờ níp pơ. Chuyên gia síp hàng miễn phí cho team bạn.” Korito Oba trêu trọc nói.
“Xem lão tử bắn.” Diệp Thần rút ra AWM nhắm đến xe đang đi trên đường bắt nhằm.
“Ngươi điên rồi, xe đang chạy, dùng súng nhằm bắn thế nào trúng? Mau dừng lại, ngươi không bắn thì đổi cho lão nương bắn đừng có phí của trời.” Korito Oba nhìn Diệp Thần phá của đem đạn AWM phung phí nói.
“Ấy ấy, đừng đẩy, ta mà chết tại bà trận này không tính. Ách đừng kéo ta chuột.” Diệp Thần bị Korito Oba phá đám liền tại màn hình xoay loạn không cẩn thân liền đè lên chuột.
Pặc... một viên đạn được bắn ra.
Trò chơi lần nữa hiện lên thông báo: “Bạn vừa bắn gục một người chơi.”
Korito Oba một mặt mộng bức, cái tên này may mắn quá nghịch thiên rồi chứ. Diệp Thần miệng cũng mở to, chẳng lẽ nói may mắn thật sự nghịch thiên?