Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 556: Chương 556: Miêu Liễu




Tô Tiểu Mộc sát khí trùng thiên lôi ra mình sắc bén thanh kiếm ẩn sau vỏ gỗ thường ngày. Thanh kiếm mảnh mai, nhẹ nhàng, chiều dài có chút ngắn, dường như để tăng tối đa tốc độ tấn công của người sử dụng, cùng giảm thiểu sức lực khi sử dụng. Độ sắc bén cũng không cần phải nói, đây quả thực là một thanh kiếm tốt.

“Chà, đó là kiếm thật sao? Ngươi lần này mở chơi lớn thật đó. Vẫn là ngươi nên cất nó đi, nếu không đánh nhau lúc sẽ bị thương.” Diệp Thần nhìn sắc bén lưỡi kiếm cười nói.

“Ngươi nói làm ai bị thương?” Tô Tiểu Mộc tức giận, tên này hoàn toàn không chút nào sợ hãi thì thôi đi. Còn khinh thường hắn? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?

“Đương nhiên là ta.” Diệp Thần nhìn Tô Tiểu Mộc khẳng định nói.

“...” Xung quanh đám người lập tức trì trệ ngốc một hồi. Đại ca vừa rồi không phải ngươi rất ngưu sao? Thế nào tiết tháo của ngươi đi đâu hết rồi?

“Chọn vũ khí đi, ta không đánh người không có vũ khí.” Tô Tiểu Mộc khinh thường nói.

“Vũ khí? Ta là chủ tướng câu lạc bộ Karate đương nhiên phải dùng karate đánh rồi. Hai người các ngươi tên gì ấy nhỉ? Đầu trọc cùng tên lẹo gái cùng lên một lúc đi. Tiết kiệm thời gian, ngày hôm nay ta còn có một giờ giảng dạy, cho các ngươi ba phút.” Diệp Thần mặt tràn đầy vẻ không quan trọng nói.

“Ngươi nói ai trọc?” Hạo Kinh lập tức giận muốn dùng kiếm chém chết cái này chết bầm giáo viên.

“Ngươi nói ai lẹo gái?” Tô Tiểu Mộc cũng sinh khí.

“Không đúng sao? Trọc còn gì? Còn ngươi là con trai mặc đồ con gái không phải lẹo gái còn gì? Ta cũng thật tò mò không biết ngươi có mặc áo ngực cùng quần lót nữa không?” Diệp Thần nhìn Tô Tiểu Mộc đánh giá nói.

“Ngươi muốn chết sao?” Hai người cùng lúc tức giận nhưng vẫn không có trực tiếp ra tay. Tại trường học đương nhiên có quy củ, bọn họ đương nhiên cũng có quy củ của mình. Kiếm sĩ quyết đấu với ai liền là một với một, đánh hội đồng liền là chơi xấu.

“Mạng của ta ở đây, giỏi liền đến lấy. Quan trọng phải xem các ngươi bản lĩnh. Dù hai người các ngươi có rút ra được thanh kiếm sắc bén cỡ nào. Nếu không chuẩn bị tinh thần để chém người, thì nó cũng sẽ như lưỡi kiếm cùn mà thôi.”” Diệp Thần đưa ra mình cái cổ chỉ chỉ nói.

“Thật to mồm, ngươi rất mạnh, nhưng đừng khinh thường chúng ta. Một người chúng ta cũng đủ để hạ gục ngươi. Hạo Kinh ngươi đứng sang một bên, cuộc đấu này một mình ta là đủ. Không phải hắn nói là ba phút sao? Ta chỉ cần hai phút liền đem hắn đánh gục.” Tô Tiểu Mộc cầm kiếm chỉ về phía Diệp Thần nói.

“Tốt, nhường cho ngươi. Nhớ kỹ chỉ cho ngươi hai phút.” Hạo Kinh thu kiếm về gật đầu nói.

“Không cần ngươi nói. Hai phút là quá đủ.” Tô Tiểu Mộc tự tin đáp.

“Tự tin thật đấy, nhưng mà ta nói rồi, gà vẫn chỉ là gà mà thôi.” Diệp Thần không quan tâm hai người vẫn là một người tiến lên, đánh thắng là được rồi.

“Ngươi xác định không cần vũ khí? Đao kiếm vô tình có thể mất mạng đấy. Hiện tại còn có thể thay đổi ý kiến.” Tô Tiểu Mộc cho Diệp Thần thêm một cơ hội nói.

“Không cần lằng nhằng, ngươi chỉ có hai phút từ nãy giờ đều gần hết một phút rồi. Còn không ra tay ngươi liền không có cơ hội đâu.” Diệp Thần bẻ khẽ cổ nhìn Tô Tiểu Mộc nói.

“Cuồng vọng, đi chết đi.” Tô Tiểu Mộc đem kiếm với tốc độ vô cùng nhanh chém về hướng Diệp Thần. Đường kiếm đem thong phong khí thổi bay phía trước mặt những kẻ đứng xem tóc. Đường kiếm nhanh vô cùng người xung quanh chỉ nhìn thấy lưỡi kiếm tàn ảnh lưu lại. Hoàn toàn không rõ động tác Tô Tiểu Mộc khi nào xuất kiếm.

Hạo Kinh chỉ đứng tại một bên nhìn mỉm cười. Tô Tiểu Mộc đường kiếm không mạnh về lực đạo nhưng tuyệt đối mạnh về tốc độ. Trong một khoảng khắc kia, nàng liền chém ra ba đường kiếm về cổ, đầu, vai của đối thủ. Nhìn Diệp Thần như vậy không có động tác gì né tránh hoàn toàn thả lỏng cơ thể liền nhất định không thể né tránh, hắn chết chắc.

Diệp Thần nhẹ nhàng đưa tay lên đập nhẹ vào Tô Tiểu Mộc sống kiếm đem nó đánh lệch sang một bên không chút nào áp lực. Đường thứ hai liền đánh vào bề mặt kiếm đẩy thanh kiếm đánh thẳng lên trời, đến kiếm thứ ba liền tiếp tục đánh tới sống kiếm đem kiếm đẩy xuống chém tới mặt đất.

“Đó là toàn bộ ngươi bản lãnh? Thì ngươi sẽ thua chắc.” Diệp Thần nụ cười đầy tự tin nói. Tô Tiểu Mộc cùng Hạo Kình có chút kinh ngạc, hắn vậy mà không chút nào tốn công sức, dùng tay không đem sống kiếm cùng với bề mặt kiếm đánh vào đẩy lưỡi kiếm chém lệnh vào không khí? Tốc độ tay cùng mắt này quá nhanh chứ? Dù sao muốn đánh vào thanh kiếm đang chém hoàn toàn không chút hao tổn hoàn toàn là chuyện vô cùng khó khăn, không cẩn thận một chút, bàn tay ngươi sẽ bị cắt làm đôi.

“Tốc độ rất khá, nhưng còn kém xa lắm.” Tô Tiểu Mộc không chịu thua lập tức tiến lên xoay kiếm cầm ngược lại, cổ tay cũng xoay ngược. Chân taoj ra một tư thế chuẩn bị phát lực phát lực đẩy dồn thẳng vào thanh kiếm đâm tới Diệp Thần trái tim vị trí.

“Vẫn là bổn cũ soạn lại sao? Chỉ chém hoặc đâm thì không làm gì được ta đâu. Tốc độ có nhanh hơn cũng chỉ như vậy.” Diệp Thần cảm giác có kiếm khí của Tô Tiểu Mộc nhanh hơn càng nồng đậm hơn một phần liền có chút khẽ cười. Xem ra vẫn còn ẩn chiêu chưa sử dụng đến.

Hạo Kinh chỉ im lặng không nói. Đây là nhất chiêu lấy mạng nha, không nghĩ tới Tô Tiểu Mộc lại tự nhiên trở lên nghiêm túc như vậy. Đây là sát kỹ dùng để giết người. Cái này giáo viên lần này thực sự gặp nguy hiểm.

“Vậy sao? Xem thử ta tuyệt kỹ Vũ Phong Kỹ.” Tô Tiểu Mộc lập tức phát lực, dồn lực lên thanh kiếm. Cánh tay cũng xoay tròn một đường tạo ra kinh người phong sát. Lao thẳng đến Diệp Thần trái tim vị trí, tốc độ cũng rất nhanh. Lưỡi kiếm như vòi rồng một dạng xoáy toàn lực tấn công thẳng về phía trước. Dưới mặt đất nơi Tô Tiểu Mộc đứng cùng kiếm khí đi qua đền nhanh chóng nứt ra.

Diệp Thần chân tốc độ cực nhanh theo thanh kiếm phi tới lùi về hướng đằng sau liền sát vào góc tường.

“Trận chiến này kết thúc.” Hạo Kinh không nghi ngờ gì thấy kiếm Tô Tiểu Mộc bay tới liền thở dài. Mạng của cái này giáo viên phải treo. Kỹ thuật này khiến Nhu Kiếm Tô Tiểu Mộc sẽ phải gánh chịu một phần gánh nặng cơ thể về gia tăng tốc độ nhưng lực sát thương cũng tốc độ ra chiêu thì kinh người khiến đối thủ không thể né tránh, nếu như cao thủ có vũ khí còn có cơ hội đem kiếm đánh lệch, nhưng nếu không có thì chỉ có đường chết.

“Thật kinh người tốc độ, nhìn mặt đất xem. Tuyệt đối không phải người có thể làm gì. Quả nhiên là quái vật trường học. Diệp lão sư lần này khẳng định chết chắc.” Đám học sinh lập tức kinh sợ nhìn theo vết tích lưu lại.

“Chết đi.” Tô Tiểu Mộc lưỡi kiếm đều sắp chạm đến Diệp Thần trái tim liền mỉm cười, lần này hắn chiến thắng đã định.

“Ta đã nói rồi, bổn soạn cũ không có tác dụng.” Diệp Thần nhẹ nhàng đưa tay đem xoáy tròn thanh kiếm đánh lệch sang một bên đâm sâu về đằng sau hắn bức tường sau lưng Diệp Thần.

“Cái… gì?” Đám người lập tức kinh ngạc. Hạo Kinh cùng Tô Tiểu Mộc hàm đều muốn rớt trên mặt đất. Hắn dùng tay không đem xoáy tròn như mũi khoan kiếm không chút tổn hại đánh lệch? Đây còn là người sao? Phải biết họ chưa từng gặp trường hợp thế này?

“Thế nào? Không còn kiếm, đều quá hai phút ngươi thua rồi?” Diệp Thần tự tin nhìn Tô Tiểu Mộc hỏi.

“Ta… không có chuyện ta thua. May mắn đỡ được đường kiếm vừa rồi. Ngươi liền nghĩ mình thắng?” Tô Tiểu Mộc đều cảm giác có chút uy hiếp từ Diệp Thần phát ra cứng miệng nói.

“Ngươi quả nhiên cứng đầu, vừa rồi liền đem sức của mình phân nửa sử dụng đi? Toàn lực còn đánh không lại? Kiếm đều không có, ngươi lấy gì thắng?” Diệp Thần tràn đầy khinh bỉ hỏi.

“Kiếm sĩ không nhất thiết cần phải có kiếm.” Tô Tiểu Mộc căm giận nhìn Diệp Thần, hắn chưa từng thua một trận chiến nào áp đảo như vậy, hoàn toàn không có sức phòng thủ. Đôi tay giống như nắm chặt một cái thứ gì đó. Đôi mắt của Tô Tiểu Mộc cũng hóa thành màu đỏ tròng mắt. Một luồng phong hắc khí tụ tại hắn cầm trên tay hình thành một cái vô hình lưỡi kiếm.

“Tô Tiểu Mộc ngươi điên rồi. Định dùng nó sao? Ngươi còn chưa hoàn toàn nắm giữ.” Hạo Kinh lập tức kinh dị. Hắn không xa lạ gì Tô Tiểu Mộc đang sử dụng thứ gì.

Lý do để Thiên Địa Thần Vực mạnh hơn bao giờ hết, ai ai cũng thèm muốn không đơn giản chỉ vì nơi đó có công pháp mạnh mẽ võ kỹ mạnh mẽ có thể vượt cấp giết địch. Tài nguyên dồi dào, kỳ ngộ đông đảo cũng không phải là lý do.

Mà thứ khiến họ phát cuồng chính là nó, thứ Tô Tiểu Mộc sử dụng, chỉ có thể học được tại Thiên Địa Thần Vực, sức mạnh có thể khiến đồng cấp cao thủ vô địch tại thế giới thường, thậm chí thoải mái không chút mệt chém giết trên mình đại đẳng cấp người.

Nếu như tu luyện bình thường “Kình” lực là sử dụng chính là khai phát toàn bộ sức mạnh trong cơ thể con người đến mức tận cùng. Thì thứ kia chính là thứ mà bọn họ gọi là “Linh”. Đồ vật đem linh hồn con người tăng lên thậm chí khai phá đến tầng thứ cao hơn. Lấy sức mạnh từ sâu trong linh hồn đem nó thực hóa. Tô Tiểu Mộc chính là sử dụng “Linh” hình thái sức mạnh.

Khi ở trạng thái này, người sử dụng có thể nháy mắt tăng lên mình tất cả các giác quan một cách nhạy bén vô cùng giúp con người có thể nhìn thấu mọi chuyển động, não vực được khai thông khiến khả năng tính toán của họ có thể dự đoán hướng tấn công của đối thủ dường như không sai lầm. Tốc độ cùng tiềm lực từ linh hồn cũng được khai phá mạnh mẽ, cơ thể cũng sẽ trở nên không biết mệt mỏi để chiến đấu. Tất nhiên là đều là trong thời gian ngắn. Vượt quá cơ thể giới hạn chịu đựng, linh hồn sẽ bị đánh nát triệt để không thể bị khôi phục. Đây tuyệt đối là con dao hai lưỡi.

“Trận chiến này, ta nhất định phải thắng. Vì nàng… vì chủ tướng… ta tuyệt đối không thừa nhận ngươi.” Tô Tiểu Mộc từ vẻ nữ sinh dáng vẻ quần áo đều bị phong cắt nát để lộ ra hắn cơ bắp quần quận, mái tóc dài đều bay trong gió vô cùng khí thế, hoàn toàn không còn dáng vẻ yếu đuối của nữ sinh.

Hạo Kinh nhìn Tô Tiểu Mộc ánh mắt toát ra kiên định dáng vẻ lập tức liền im lặng, nếu là hắn… vì người mình thích. Hắn cũng sẽ làm như vậy. Cho dù phải sử dụng thứ đó tại đây. Đám học sinh cảm nhân được nguy hiểm lập tức cách xa nơi đây trận chiến. Hiện tại chỉ cần đứng gần Tô Tiểu Mộc đều bị khí thế của hắn trấn động ngất xỉu bị lôi đi.

“Đây là toàn bộ sức mạnh của ngươi có sao?” Diệp Thần vẫn một bộ đạm mạc dáng vẻ hỏi.

“Ta sẽ hạ gục ngươi bằng mọi giá. Bất kỳ ai dám khiêu chiến với King đều sẽ bị ta thanh kiếm trong tay chém thành đôi. Kể cả ngươi có mạnh đến đâu, cũng không ngoại lệ.” Tô Tiểu Mộc kiên định ánh mắt cơ thể tràn đầy sức sống nắm trong tay tạo từ phong thanh kiếm. Đôi tay đều thấy máu chảy ra.

“Vậy thì ngươi phải chém đứt đôi ta rồi. Bởi vì kẻ đánh bại King là ta. Đến đây đi, dân bờ rồ chỉ quen làm không quen nói. Xem ngươi tình trạng vẫn là toàn lực nhất kích đi. Nhưng nói trước, mọi đòn cùng tuyệt kỹ của ngươi đối với ta đều không ăn thua.” Diệp Thần tư tin chỉ vào bản thân nói.

“Thật sao? Nếu như thêm vào ta nữa thì sao?” Hạo Kinh rút ra kiếm đứng tại một bên thanh kiếm hắn cầm từ màu trắng cũng biến thành màu đen. Khác với kiếm của Tô Tiểu Mộc thanh kiếm này nặng chịch cùng dài hơn nhiều. Đôi mắt cũng trở lên đỏ như máu một dạng nhìn Diệp Thần hỏi.

“Hạo Kinh ngươi tránh ra. Đây là trận đấu giữa ta và hắn.” Tô Tiểu Mộc cắn răng quát. Hạo Kinh thế nào lại như hắn dùng đến “Linh”?

“Đã hết hai phút, hiện tại là ta trận đấu. Dù sao đã lâu rồi không gặp đối thủ mạnh như vậy. Với lại, chức vụ phó chủ tướng ta cũng muốn.” Hạo Kinh ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thần nói. Hắn không muốn để Tô Tiểu Mộc đánh một mình như vậy. Bởi hắn cảm nhận được, người nam nhân này rất nguy hiểm. “Linh” trạng thái đầu còn chưa đủ để đánh bại người này. Huống chi là hai người chỉ có thể tung một chiêu duy nhất ở trạng thái này, tuyệt đối phải chuẩn xác.

“Cút, ngươi một cái sư cọ mốc làm phó chủ tướng làm gì?” Tô Tiểu Mộc tức giận nói.

“Ngươi nói cái gì hả? Nếu không phải ta quan tâm.... ngươ… chủ tướng. Ta mới không tiến lên.” Hạo Kinh tức giận nói.

“Còn lâu ta mới nhường cho ngươi. Mạng hắn… là của ta.” Hai người đồng thanh lập tức xông lên hướng Diệp Thần đánh tới.

Hạo Kinh tấn công phía dưới Diệp Thần bằng chiêu quét kiếm chân khiến hắn nhảy lên. Thanh kiếm văng qua nói đều tạo thành một cái lỗ thủng lớn.

“Không có xi nhê.” Diệp Thần tại trên không lè lưỡi trêu trọc Hạo Kinh.

“Cái này thì chưa chắc.” Hạo Kinh khẽ mỉm cười. Lúc này từ trên không Tô Tiểu Mộc cầm theo mình phong tạo thành thanh kiếm lao tới.

“Sát kỹ Phong Sát Lục Tử.” Tô Tiểu Mộc khẽ hét lên một cái thân thể liền hóa thành sáu cái phân thân tàn ảnh. Đây là cao nhất sát kỹ của hắn, sử dụng tối cường mình tốc độ đạt đến tàn ảnh mức độ tấn công địch nhân từ sáu hướng không góc chết. Khá giống với tuyệt kỹ trăn trối của Yasuo trong liên minh huyền thoại. Với trạng thái ở trên không không có điểm tựa, hắn tin tưởng Diệp Thần không có nơi tạo lực để tránh thoát.

Hạo Kinh nhân cơ hội này cũng từ phía dưới phất lên nặng chịnh thanh kiếm: “Sát kỹ Én Liệng Trời Cao.”

Trên dưới trái phải đều bị tấn công, hoàn toàn không có chỗ né tránh. Nếu chỉ dựa vào kỹ thuật đánh nhau mà không dùng đến nội lực cùng với võ công, thần thông thật sự chỉ có một cách thoát khỏi thế nguy hiểm này. Cái chiêu đáng ghét đó.

“Bí kỹ… Miêu Liễu.” Diệp Thần ánh mắt có chút động.

Vào lúc này, tại trước cổng trường. Có một cái nữ nhân mặc giáo viên đồ xinh đẹp vóc dáng, cũng khẽ nhích mắt tỏ mặt ngạc nhiên: “Trong trường học vậy mà có người sử dụng Linh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.