Tối đến, Diệp Thần lừa đảo lão bà vào Thần Uyển chơi đùa với Linh nhi. Sau đó, liền nhắn tin cho Tử Hà, lấy địa chỉ phóng xe tới.
“Ân, ta đến” Diệp Thần cười nói. Có vẻ đến có chút muộn đi. Cũng tại lão bà quấn quá mà.
“Ngươi đến muộn đi, ta đợi rất lâu a.” Tử Hà giận dỗi nói.
“Xin lỗi, quà cho ngươi nè.” Diệp Thần đưa quà cho Tử Hà. Bức tranh này chính là món quà tặng nàng đi. Tuy nhiên được bọc rất gọn gàng, đợi tý mở ra liền cho nàng kinh hỉ.
“Cảm ơn” Tử Hà ngượng ngùng nhận lấy. Tên này cũng không đến mức vô tình a. Không biết sao món quà này rất quý trọng đi.
Diệp Thần nắm tay Tử Hà liền đưa nàng vào trong nhà hàng.
“Ân, ngươi làm gì a.” Tử Hà ngượng ngùng. Động tác này quá có chuý thân mật.
“Tối nay, ta là bạn trai ngươi đi, chiếm chút tiện nghi phải có a.” Diệp Thần lưu manh nói. Kiêm bạn trai mà không biết chiếm tiện nghi, ngu sao.
“Ukm” Tử Hà không tức giận chỉ khẽ gật đầu.
Đi một lúc Diệp Thần dừng lại, gãi gãi đầu hỏi.
“Tử Hà ngươi tổ chức sinh nhật ở đâu a? “ Đây gọi là cầm đèn chạy trước ô tô đi.
Tử Hà suýt ngã trên mặt đất. Không biết đường mà cầm tay con gái người ta đi như thật vậy.
“Đi theo ta đi” Tử Hà kéo Diệp Thần đi vào, nếu nàng không ra đón tên này sẽ lạc trôi nơi nào không biết.
Bước vào phòng sinh nhật, Diệp Thần nhận lấy ngay rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu ánh mắt giết người được hắn có lẽ chết chắc đi.
“Ân, Tử Hà bạn trai ngươi đây sao, quả là suất ca đi, thảo nào bao nhiêu con trai trong lớp theo đuổi ngươi đều không vừa mắt.” Bọn con gái xúm vào xem Diệp Thần.
Dù sao trai đẹp chính là liều thuốc sát thương cực lớn với các nàng a.
“Các ngươi cũng đừng xúm vào đi, hắn là bạn trai ta” Tử Hà lôi Diệp Thần ra sau lưng nói. Nàng đã hoàn toàn quên mất Diệp Thần đã có vợ đi, cũng quên luôn hắn chỉ là bạn trai nàng duy nhất hôm nay.
“Tử Hà ngươi ghen sao, đúng là thấy sắc quên bạn liền” Nhóm nữ cũng khinh bỉ nói. Có trai liền quên bạn.
Lúc này gần đấy, có một đôi nam nữ cũng đi lại. Người con trai có vẻ soái nhưng không bì được hắn, người con gái cũng rất xinh đẹp đi, tuy rằng thiếu một chút so với Tử Hà.
“Đây là bạn trai ngươi sao, thật soái đi nhưng chính là như vậy không tiền đồ” Người con gái ôm chặt tay người con trai nói. Nàng chính là Diệp Nhu a, người Diệp gia chị gái họ của Diệp Tư Tình đi. Nàng và Tư Tình chính là luôn đấu đá nhau à.
“Tử Hà, tên nghèo này là bạn trai ngươi sao.” Người con trai là Vương Ngạo nói. Hắn từng theo đuổi qua Tử Hà nhưng chính là thất bại. Cùng với sự thúc giục gắn kết hai nhà Diệp, Vương của cha hắn nên mới cua Diệp Nhu đi.
“Hắn nghèo cũng là bạn trai ta a” Tử Hà ôm lấy tay Diệp Thần yếu thế nói. Nàng cũng không biết Diệp Thần có tiền và vị thế thế nào a.
“Hai người là Vương Ngạo và Diệp Nhu sao.” Diệp Thần thông qua Thần Thị Chi Nhãn lấy được thông tin nói. Thế giới thật tròn đi, ở đây cũng có người quen.
“Ân, ngươi biết hai ta sao. Ta khuyên ngươi tốt nhất tránh xa Tử Hà một chút, nàng là đồ chơi của ta a” Vương Ngạo uy hiếp nói. Đối với cô gái xuất thân nông thôn như nàng, Vương Ngạo chính là xem đồ chơi.
“Ân anh chàng đẹp trai, ngươi có thể làm ta bạn trai đi, dù sao ở cạnh nàng quá khổ ngươi đi” Diệp Nhu không kiêng dè câu dẫn Diệp Thần. Dù sao, nàng và Vương Ngạo chính là quen nhau vì lợi ích hai nhà mà thôi.
“Ai là đồ chơi của ngươi, còn nữa hắn chính là bạn trai của ta các ngươi muốn gì a.” Tử Hà thực sự tức giận. Hai người này quá vô pháp vô thiên rồi.
“Ân, Tử Hà ngươi đừng nóng giận tổn hại sức khoẻ không tốt.” Diệp Thần ôm lấy Tử Hà, khiến nàng đỏ mặt ngượng ngùng.
“Ta nói ngươi không nghe rõ sao. Tử Hà ngươi xem chiếc dây truyền này ta tặng ngươi đi, ta chính là hoa hết ba mươi triệu mua nó.” Vương Ngạo thấy Diệp Thần khó uy hiếp liền dùng tiền đập mặt người.
“Món quà quá quý giá đi, ta mới không muốn nhận đâu.” Tử Hà từ chối. Nàng biết nếu nhận lấy chính là tạo ra mối quan hệ ngầm giữa nàng và Vương Ngạo.
“Ngươi không nể mặt sao.” Vương Ngạo đập bàn nói. Hắn muốn ép nàng a. Vương Ngạo nhìn qua Diệp Thần khiêu khích.
“Tử Hà không phải không nhận a, chẳng qua món quà của ngươi chính là... không xứng với nàng.” Diệp Thần im lặng bấy giờ mỉm cười nói.
“Ngươi là cái thá gì đâu, tên nông dân không biết xem hàng.”Vương Ngạo nói to kinh bỉ. Mọi người xung quanh cũng xúm vào xem.
Ai cũng đều tiếc nuối. Vị suất ca này đá trúng thiết bản đi. Vương Ngạo chính là nổi tiếng một trong Ngũ đại ác thiếu của ngũ gia tộc đi.
“Ta chỉ nói sự thật đi, 30 triệu món quà rẻ rách này sao” Diệp Thần khinh bỉ cười. Một viên đan dược bỏ đi của hắn liền 1 tỷ được không.
“Tên nhà nghèo ngươi nói gì a, ngươi có quà gì tốt tặng nàng sao, lấy ra xem chút” Vương Ngạo cười gắn nói. Tên nhà nghèo này lấy được gì tốt đâu.
“Anh chàng đẹp trai, ngươi theo ta a, việc này liền không tính toán, nhìn quần áo của ngươi có thể lấy ra cái đồ gì sao” Diệp Nhu tiếp tục đả kích. Nàng muốn chiếm lấy Diệp Thần, thứ nhất là hắn đẹp trai. Thứ hai, nàng muốn lấy đi mọi thứ của Tử Hà.
“Tử Hà quà ta đưa ngươi đâu a, lấy ra cho mọi người chiêm ngưỡng tý đi.” Diệp Thần cười nhẹ nói. Nhìn quần áo mà đoán người, đúng là lũ thiển cận.
“Ân, ta liền mở ra” Tử Hà hơi buồn nói. Nếu biết trước như vậy, nàng mới không tình nguyện mời Diệp Thần đến.
Món quà được mở ra, mọi người xung quanh liền dừng lại bàn tán. Bức tranh này quá tốt đẹp.
Đây là vẽ Tử Hà a, giống quá giống, thậm chí còn mang theo một loại ý cảnh rất lạ lùng đi.
“Chỉ là một bức tranh, đáng giá bao nhiêu đây.” Vương Ngạo bĩu môi. Bức tranh tuy đẹp nhưng cũng chẳng đáng giá được không. Hắn đối với mĩ thuật chưa từng để ý qua a.
Mọi người xung quanh cũng lắc đầu, tiền chính là quy tắc quyết đấu đi
“Thật không đáng giá bao nhiêu sao?” Diệp Thần cười nói. Nét vẽ thần thánh không đáng giá sao. Đối với mấy lão già quái vật, đây chính là ngàn vàng khó đổi đi.
“Ngươi còn không tin ư, ta liền mang Huyền gia gia xem đi.” Vương Ngạo nói. Hôm nay, Huyền lão chính là đang ngồi uống rượu với mấy vị gia gia tầng trên cùng đâu.
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, Huyền lão chính là một trong ngũ đại gia tộc đứng đầu đi. Ai nấy đều biết, ngũ gia tộc bao gồm Diệp, Vương, Huyền, Hoàng, Kim đâu.
Quan hệ giữa các gia tộc rất tốt đâu. Vì mỗi nhà đều kinh doanh một lĩnh vực riêng không có đụng chạm nhau. Đôi khi kết thông gia để hỗ trợ nhau là chuyện thường đi. Tỷ như trước mặt, Diệp Nhu và Vương Ngạo là một ví dụ đây.
Diệp gia chính là bất động sản, các công ty buôn bán với nước ngoài đây.
Vương gia chính là trong ngành y lăn lộn, đối với quan chức rất có tiếng đâu. Ai mà chẳng bệnh chứ.
Huyền gia chính là tinh thông trong giới cổ vật, thư hoạ, đấu giá phường là nhà hắn mở a.
Hoàng gia chính là trong quân sự mà sống đi, thử hỏi chính quyền thì phải hỏi Hoàng gia đâu.
Cuối cùng là Kim gia, buôn bán chính là ngọc thạch, vàng bạc châu báu đâu.
“Ngươi không hối hận đi.” Diệp Thần cười cười nói.
“Người hối hận là ngươi đâu.” Vương Ngạo lập tức mang bức tranh cùng mọi người đi đến phòng VIP đâu. Hắn chính là muốn cho Diệp Thần thua sát nút nên ra sức vậy.
“Gia gia, các ngươi ở trong sao.” Vương Ngạo khom người gõ cửa gọi.
“Ân, tại a, Vương Ngạo chất nhi có việc sao.” Vương lão nói. Tên chất nhi này chính là đứa cháu hắn cưng nhì sau cháu gái bé nhỏ đâu. Ai bảo nữ nhi ở trong gia tộc đều được lòng người già đây.
“Các gia gia ta có việc đâu.” Vương Ngạo cũng mở cửa đi vào trong.
“Ân đây là chất nhi ta Vương Ngạo” Vương lão giới thiệu. Đứa cháu này dưới sự bồi dưỡng của hắn y thuật rất khá đâu. Hắn còn định đem ra mắt Diệp Thần để cho hắn theo học quỷ ảnh thần châm a.
“Rất tốt” mấy lão già cũng gật đầu nói.
“Huyền gia gia, người có thể giúp ta giám định bức tranh này sao a” Vương Ngạo cung kính đưa bức tranh cho Huyền lão nói.
“Ân, cũng tốt đi, đằng nào cũng không có việc gì.” Huyền lão gật đầu.
Mấy lão già cũng xúm lại xem, bọn hắn chính là hiểu biết về tranh đi. Với lại chẳng mấy khi Huyền lão ra tay, học tập một chút đi. Đây là chuyên nghành của Huyền lão a.
Bức tranh được mở ra. Mấy lão già đều ngạc nhiên.
Bức tranh này... quá đẹp, sống động như người thật vậy, mấy bức hoạ bọn họ mua về so với nó đều kém rất nhiều.
Huyền lão cũng rất ngạc nhiên, hắn cảm tưởng được ý cảnh trong bức tranh đâu. Người dùng ý cảnh hoạ thành tranh đều làm danh nhân trong lịch sử tồn tại a, nhưng bức vẽ này vừa mới ráo mực đâu, với lại so sánh với tác phẩm của các tác phẩm tiền nhân chính là hơn mấy phần.
“Ai là người vẽ đâu.” Mấy lão già túm lại Vương Ngạo hỏi.
“Ân, ta cũng không biết tên đâu, hắn còn ở tầng dưới đây a. “ Vương Ngạo bị túm khó thở nói. Đây là chuyện gì đâu.
“Gia gia các ngươi, bức tranh có vấn đề sao” Vương Ngạo hỏi dò.
“Ngươi không hiểu hoạ nên không biết đi” Vương lão thở dài nói. Giới trẻ ngày nay, ai còn nghiên cứu thư hoạ nữa a. Không vi tính, âm nhạc chính là đua xe,...
“Vương Ngạo bức tranh này đối với các ngươi mà nói chỉ là đẹp mắt, sống động a. Nhưng đối với người trong nghề chính là bảo vật ý cảnh đâu.” Huyền lão nói tiếp.
Ý cảnh thứ này chính là cảm nhận a, ý cảnh nhiều thì bức tranh càng thành công. Nhưng bức hoạ này đã vượt qua ý cảnh tồn tại bước vào tâm cảnh không thậm chí áo nghĩa trong truyền thuyết a.
Vậy nên bức tranh nàu tuyệt không thể nhường cho ai. Trong phòng năm lão già nhìn nhau, mùi thuốc súng nồng nàn.
Vương Ngạo thì sợ gần chết đi, đây là mấy lão quái vật đấu tranh, hắn chỉ là con ruồi được không, xem ra hắn thực hối hận rồi.
Nếu lúc này Diệp Thần biết bức hoạ của mình nổi lên chiến tranh như vậy, chắc chắn sẽ cười sặc sụa đi. Chỉ một bức vẽ chơi thôi, nếu họ nhìn thấy bức hoạ lão bà hắn chẳng lẽ đau tim liền chết sao.