Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 546: Chương 546: Nhu Tiểu Băng không muốn về Mộ Dung gia




Ánh tà dương ngượng ngùng xuyên qua khe cửa xe ô tô. Tiểu mỹ nhân ngực phập phồng nâng nâng, váy hồng bán ngỏ. Mái tóc đen nhẹ chạm trên nàng bờ vai, Nhu Tiểu Băng biếng nhác tựa vào góc cánh cửa xe. Khóe mắt vẫn còn ẩn hiện hơi nước mờ ảo, môi hồng khẽ mở, hương lan khẽ bay nhẹ nhàng.

Diệp Thần khẽ ôm lấy nàng, khiêu khích vui đùa. Nàng mệt mỏi cơ thể yêu kiều khẽ đáp, oanh đề véo von. Khí tiết trong xe mát lạnh ấm áp, tầm hoan ngắn ngủi, Nhu Tiểu Băng đưa tay nhanh chóng lấy vớ cùng nội y chỉnh sửa lại y phục. Khôi phục vẻ mặt ngượng ngùng tựa vào ghế tránh xa Diệp Thần, nhưng ánh mắt thi thoảng nhìn hắn ẩn ý có chú đưa tình.

“Thế nào cô nàng, lão công ngươi có phải là rất tốt kỹ thuật không?” Diệp Thần móc trong túi ra một điếu thuốc muốn châm hút nói.

“Không cho hút thuốc, hút thuốc nhiều không tốt. Ta cũng không thích nam nhân hút thuốc.” Nhu Tiểu Băng nhìn Diệp Thần mở miệng ý kiến nói.

“Được, ta không hút. Chí ít là bây giờ. Với lại, lão công ngươi kỹ thuật tốt như vậy đủ để thỏa mãn Nhu đại tiểu thư ngươi chứ?” Diệp Thần nghe thấy vậy liền cất thuốc vào lại chỗ cũ nói.

“Tốt cái quỷ. Đau chết người ta. Hừ, thật không biết ngươi ngủ qua bao nhiêu nữ nhân?” Nhu Tiểu Băng cảm thấy hạ thể đau nhức u oán nói.

“Đó là do lão công ngươi thể lực tốt. Ta thấy cũng thât là kỳ lạ, nữ nhân khác chỉ muốn nam nhân mình càng lúc càng ưu tú. Thì họ sẽ càng trở nên vui mừng. Nam nhân ngươi như vậy ưu tú ngươi còn chê bai, thật sự khó hiểu.” Diệp Thần nhìn nàng thắc mắc hỏi.

“Ưu tú chẳng thấy chỉ thấy dâm dê, đáng sợ cùng hung ác.” Nhu Tiểu Băng bĩu môi lẩm bẩm nói.

“Tiểu Băng nhóc có phải hay không có vấn đề về tâm sinh lý? Nữ nhân nào gặp qua ta đều cảm thấy ta rất trong sáng cùng đáng yêu.” Diệp Thần nghi hoặc nhìn nàng đáp.

“Quỷ mới thấy ngươi đáng yêu. Mà ngươi bên ngoài rốt cuộc còn có cái gì khác thân phận chưa nói cho ta biết?” Nhu Tiểu Băng khinh bỉ nói. Cái này nam nhân thực sự quá tự luyến rồi.

“Ngươi nghĩ ta bên ngoài có bao nhiêu thân phận ta sẽ có bấy nhiêu cái.” Diệp Thần trả lời cũng như không.

“Ngươi vừa làm thầy giáo lại còn làm xã hội đen, hôm nay còn làm cả ông chủ. Rốt cuộc ta vẫn chẳng biết gì về ngươi cả. Cái tên Diệp Thần có phải hay không là giả nốt?” Nhu Tiểu Băng bất bình nói.

“Ai quy định làm thầy giáo thì không thể làm xã hội đen không thể làm ông chủ, còn không thể giết người? Còn về cái tên của ta, là thật.” Diệp Thần thành thật trả lời nói.

“Ách, hình như đây không phải đường về khách sạn.” Nhu Tiểu Băng lúng túng nhìn đường khác biệt nói. Giờ cũng gần buổi trưa rồi.

“Đúng vậy, ta đưa ngươi về Mộ Dung gia.” Diệp Thần thành thật đáp.

“Mộ Dung gia?” Nhu Tiểu Băng không hiểu.

“Ta hiện tại là con rể của Mộ Dung gia, Mộ Dung Tiên chính là ta đại lão bà. Ta đương nhiên nghĩ đưa ngươi về gặp nàng.” Diệp Thần giải thích.

“Ta không đi, ta muốn về khách sạn.” Nhu Tiểu Băng có chút kinh ngạc sau đó mặt liền biến sắc. Mộ Dung Tiên là nàng bạn thân, thậm chí quan hệ như tỷ muội ruột thịt. Giờ nàng lại cướp Tiên Nhi tỷ tỷ lão công, còn muốn về nhà, khác gì xen vào cuộc sống hạnh phúc gia đình người khác. Chuyện này nàng tuyệt đối làm không được.

“Tại sao? Ngươi cùng Tiên Nhi rất tốt quan hệ, mà Tiên Nhi cũng biết chuyện này.” Diệp Thần nghi hoặc.

“Kể cả như vậy cũng không được. Mộ Dung gia là Tiên Nhi tỷ tỷ gia, dù Tiên Nhi tỷ tỷ chấp nhận ta, ta cũng không muốn xen vào các ngươi tình cảm. Ta càng không muốn Tiên Nhi tỷ tỷ khó xử.” Nhu Tiểu Băng thành thật đáp. Nàng hiểu rõ cảm giác khi để người khác bước vào mình gia đình cuộc sống, có một chút không chút nào dễ chịu. Huống hồ, Tiên Nhi tỷ tỷ cũng mang thai, nàng cũng mang thai, tính tình sẽ có chút không tốt. Hiện tại dù họ quan hệ tốt, nhưng nếu vì một người đàn ông quan hệ này thực sự có thể thay đổi.

“Ngươi nghĩ bỏ ta?” Diệp Thần ánh mắt có chút tức giận hỏi.

“Ách, không có. Ta và ngươi cũng có giấy đăng ký kết hôn. Cho dù là lậu ta cũng là người của ngươi. Ta không cần cái gì danh phận tuyên bố cũng như ngươi tài sản. Chỉ cần ở cạnh ngươi là được, khi cái tình nhân cũng không sao. Nhưng ta không nghĩ bước vào hai người các ngươi tình cảm.” Nhu Tiểu Băn cúi đầu ủy khuất nói.

“Ta hiểu được ngươi sợ Tiên Nhi khó xử, ta cũng không tính để hai người gặp nhau sớm như vậy. Ta cũng biết Tiên Nhi bên ngoài tỏ ra không có gì, nhưng thật sự bên trong nàng vẫn cảm thấy có tức giận, tuy nhiên với nàng tính cách nàng sẽ không nói ra, mà còn ủng hộ ta. Nhưng mà hiện tại ta tha cho Đông Phương gia tộc, bọn họ nhất định sẽ có hành động trả thù. Ngươi không có giá trị vũ lực ở bên ngoài khách sạn, không có ta bảo vệ, ta cảm thấy không an tâm. Mà ta tin tưởng, Tiên Nhi rất nhanh chấp nhận ngươi.” Diệp Thần thở dài nói ra mình suy nghĩ. Trước đó các nữ nhân khác tiến đến với hắn, Tiên Nhi đều có một thái độ đáp ứng hắn, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ vui vẻ. Ai chịu chia sẻ mình nam nhân đâu, kể cả nàng ngốc cũng không muốn. Tuy nhiên chỉ một thời gian, nàng sẽ chấp nhận các tỷ muội.

Dù sao thì tình chị em ở giữa, nam nhân nói toẹt ra không có chỗ chen chân. Nói xấu nàng tỷ muội tốt, nàng liền đem ngươi ném ra ngủ ghế sô pha nữa là. Đôi khi nam nhân của nàng còn không bằng nàng tỷ muội đâu.

“Ta không sao, so với đối mặt với Tiên Nhi tỷ tỷ. Ta vẫn muốn đối mặt với Đông Phương gia còn tốt hơn.” Nhu Tiểu Băng thành thật trả lời.

“Ta không thể để ngươi đối mặt với nguy hiểm. Dù có một tia cũng không được. Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Cái này… được ta đáp ứng ngươi. Nhưng ta phải cho người bảo hộ ngươi, ta mới yên tâm. Nhất định phải thiếp thân bảo hộ, từ đi tắm đến ăn cơm đi vệ sinh.” Diệp Thần nghĩ một chút liền đáp ứng.

“Ngươi nghĩ để nam nhân khác xem nữ nhân của ngươi sao?” Nhu Tiểu Băng ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Thần.

“Ngươi nghĩ cái gì? Ta để cho ta một cái nữ nhân đến cùng ngươi sống. Ngươi dám để nam nhân khác đụng hay nhìn, ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay.” Diệp Thần trừng mắt nhìn nàng nói.

“Ta biết rõ.” Nhu Tiểu Băng vui vẻ cười nói. Tuy bị dám sát có chút không thoải mái, nhưng nàng biết DIệp Thần là muốn tốt cho nàng, không phải có ác ý gì cả.

“Biết là tốt rồi, ngày mai Thanh Lam sẽ về nước, ta sẽ để nàng đến chỗ ngươi bảo vệ ngươi hai tư trên hai tư.” Diệp Thần cân nhắc nói.

“Thanh Lam? Nàng là ai?” Nhu Tiểu Băng nghi hoặc tò mò hỏi.

“Một trong những lão bà của ta, ngươi đừng cậy mang thai mà ghen tuông bắt nạt nàng đó.” Diệp Thần nhắc nhở Nhu Tiểu Băng nói.

“Ngươi nghĩ ta là loại người như thế nào?” Nhu Tiểu Băng có chút đỏ mặt tức giận nói. Nàng là như thế loại người sao?

“Không phải thì tốt rồi.” Diệp Thần hài lòng kêu tài xế chuyển hướng đưa Nhu Tiểu Băng về khách sạn. Dù sao vì hắn cùng Nhu Tiểu Băng trong xe làm như thế hành động, hai cái tài xế xem ra cũng được dạy bảo tự động đem xe dạo quanh thành phố, không thẳng về Mộ Dung gia.

“Mà Thanh Lam nàng bao nhiêu tuổi? So với ta xinh đẹp sao? Rất lợi hại võ công sao?” Nhu Tiểu Băng tò mò hỏi. Nàng trước đó đều là nữ sinh từng thường xuyên mơ mộng phi nóc vượt tường nữ hiệp võ công cao cường.

“Nàng liền khoảng ngươi như vậy lớn, so với ngươi… xinh đẹp hơn nhiều. Trước đó nàng làm sát thủ ngươi nói thử xem võ công có lợi hại hay là không?” Diệp Thần mở miệng thành thật trả lời nói.

“Sát thủ? Nàng từng là sát thủ?” Nhu Tiểu Băng khẽ nuốt nước bọt một cái. Thanh Lam cô nàng này, nhất định không thể đắc tội. Nếu không nàng mạng nhỏ liền xong rồi.

“Từng là… sao? Ngươi sợ nàng mà lại không sợ ta sao? Ta trước đó cũng giết qua rất nhiều người.” Diệp Thần trêu trọc Nhu Tiểu Băng nói.

“Ta không sợ, ta biết ngươi nhất định không làm hại ta. Ta mặc kệ trước kia ngươi là ai, ngươi làm gì, chỉ cần ngươi đối với ta phụ trách là được.” Nhu Tiểu Băng nhìn Diệp Thần thành thật nói.

“Ta có nói không phụ trách qua sao?” Diệp Thần cười nhìn nàng.

“Ách, không có. Nhưng mà Thanh Lam nàng thực sự xinh đẹp lắm sao? So với Tiên Nhi tỷ tỷ thế nào?” Nhu Tiểu Băng nghi ngờ hỏi.

“So với Tiên Nhi còn kém xa lắm.” Diệp Thần trả lời, Hắn quả thật chưa gặp người so với Tiên Nhi xinh đẹp còn nếu mà sánh ngang thì chỉ có Linh Nhi lão bà hiện vẫn tại Thiên Đạo trường học thay hắn cai quản chúng nữ đâu. Dù sao thì ở đó, nữ nhân bạn tốt có, mà kẻ thù cũng có, ba ngày đánh một trận lớn, ba ngày một trận bé, chỉ có Linh Nhi tối cường thực lực cùng với bà lớn danh hào mới quản được họ. Còn hắn một nam nhân, hắn chen vào giữa ai cũng không thể bắt nạt, còn không mệt chết. Tất nhiên một thời gian nữa ổn định lại, Linh Nhi liền có thể lại cùng hắn sát cánh.

“Quả nhiên Tiên Nhi tỷ tỷ vẫn là trong lòng ngươi quan trọng.” Nhu Tiểu Băng có chút ghen tuông. Nàng là ăn dấm.

“Nàng là ta trong lòng trọng yếu nhất người.” Diệp Thần trả lời, nếu nói trên đời ai phân biệt được hắn phân thân e rằng chỉ có duy nhất Tiên Nhi đi. Đó cũng là lý do hắn không tiếc tất cả yêu nàng.

“Tiên Nhi tỷ tỷ thật rất hạnh phúc, ngươi nói giữa ta và Tiên Nhi tỷ tỷ ngươi thích ai hơn?” Nhu Tiểu Băng nghi hoặc hỏi.

“Tiên Nhi nàng.” Diệp Thần không chút do dự đáp.

“Hừ, đồ ngốc. Không hiểu phong tình. Nói dối cho ta vui sẽ chết sao?” Nhu Tiểu Băng bất bình nhìn Diệp Thần nói. Trong lòng có chút buồn mặc dù biết trước kết quả nhưng vẫn cảm thấy đau.

“Nói dối ngươi? Có cần thiết sao? Trong lòng ngươi đều rõ ràng. Với lại ngươi kém nàng nhiều như vậy. Còn cần so?” Diệp Thần nhún vai thành thật nói. Người so với Tiên Nhi quan trọng chỉ có Linh Nhi, còn những người khác thực sự không có như hai người quan trọng. Tiên Nhi là người cùng hắn đồng cam cộng khổ, Linh Nhi là người cùng hắn kề vai sát cánh sinh tử có nhau.

“Ta so với Tiên Nhi tỷ tỷ chỉ là nhỏ hơn một chút trái cây, chính là không giỏi nấu ăn, tính khí so với nàng bạo một điểm, so với tỷ tỷ không xinh bằng một chút. Tiên Nhi tỷ tỷ còn biết y thuật. Còn có…” Nhu Tiểu Băng nói một đoạn liền im lặng.

“Sao vậy? Không nói nữa sao?” Diệp Thần nghi hoặc.

“Tại sao Tiên Nhi tỷ tỷ không chỗ chê đến vậy chứ? Thậm chí còn đủ ngốc chỉ biết lão công để làm một người vợ hoàn hảo luôn. Ta một điểm cũng không sánh bằng nàng còn kể, ta cảm thấy mình nhân sinh thật u ám.” Nhu Tiểu Băng cảm giác mình thật thất bại xét về điểm nào, nàng cũng thua cả.

“Ngươi nói nói, ta còn không biết Tiên Nhi còn nhiều như vậy ưu điểm đâu. Nhưng mà đừng thất vọng, ngươi cũng rất tốt.” Diệp Thần sờ sờ cằm nói.

“Ngươi đừng an ủi ta.” Nhu Tiểu Băng tự ái nói.

“Ta không an ủi ngươi, nếu như ta vì mấy cái đó yêu một người. Ta đã chẳng chọn ngươi.” Diệp Thần thành thật đáp.

“Hả?” Nhu Tiểu Băng có chút ngạc nhiên.

“Ngạc nhiên gì chứ? Ngươi nghĩ ta vì Tiên Nhi xinh đẹp yêu nàng sao? Có những thứ quan trọng hơn nhiều. Nhưng mà có vẻ còn quá sớm so với ngươi. Đợi khi ngươi lớn một điểm, ngươi sẽ hiểu, những gì cùng nhau trải qua mới là điều đáng trân trọng. Như chúng ta vậy, cũng cùng trải qua rất nhiều việc, nên ta mới đối với ngươi như vậy ái.” Diệp Thần khẽ cười nhìn nàng nói.

“Cùng nhau trải qua sao?” Nhu Tiểu Băng mặt có chút đỏ. Hắn và nàng thực đã trải qua rất nhiều chuyện, mặc dù chưa lâu nhưng từng chuyện đều khắc cốt ghi tâm.

“Đều đến nơi, ngươi đi lên đi. Nhìn ngươi đi lên ta mới an tâm. Hôm nay Đông Phương gia tổn hao nguyên khí chưa làm được gì đâu. An tâm ngủ ngon.” Diệp Thần mở cửa xe tiễn nàng nói.

“Ngươi không nên cùng ta sao?” Nhu Tiểu Băng nghi ngờ hỏi.

“Ngươi đều mệt như vậy, lên trên đó, ta sợ không nhịn được lại phiền ngươi. Dù sao ta cũng là nam nhân, đối với ngươi miếng mồi ngon, có thể bỏ qua sao?” Diệp Thần trêu trọc nàng nói.

Nhu Tiểu Băng khẽ đỏ mặt nhấc lên mình đôi chân run rẩy đi vào bên trong. Đi còn không có vững, dày cao gót ở trong nàng tình trạng hạ thân đau đớn, đôi chân rã rời, xương cốt mềm nhuyễn quá khó di chuyển.

“Cẩn thận một chút.” Diệp Thần quan tâm nói.

“Còn không phải tại ngươi hại sao?” Nhu Tiểu Băng u oán trách.

“Đều là tại ta.” Diệp Thần thở dài, liền đi đến cạnh nàng ngồi xuống nhìn nàng đôi chân.

“Làm cái gì vậy chứ?” Nhu Tiểu Băng hoảng hốt ki Diệp Thần tháo nàng đôi guốc.

“Còn làm gì nữa, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?” Diệp Thần tháo ra nàng hai đôi guốc ném sang một bên liền bế nàng lên.

“Ngươi làm gì thả ta xuống. Mọi người nhìn kìa, xấu hổ chết.” Nhu Tiểu Băng đỏ mặt nói. Giữa thanh thiên bặt nhật bị con trai ôm vào khách sạn xấu hổ chết nàng.

“Xấu hổ cái gì? Lão công ôm lão bà là kinh thiên địa nghĩa chuyện có gì xấu hổ. Để ngươi tự đi lên đến bao giờ?” Diệp Thần bế lên Nhu Tiểu Băng mở miệng nói.

Nhu Tiểu Băng đôi mắt tràn ngập yêu thương nhìn Diệp Thần không chớp mắt. Lúc này lòng nàng cảm thấy thật ấm áp.

“Ồ, Diệp ca ca ngươi cũng đến đây thuê phòng sao? Ách đó là ai vậy?” Đúng lúc này giọng nói của Diệp Tư Tình vang lên bên tai của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.