Tại bên trong một căn phòng trọ nhỏ. Diệp Thần nằm trên giường trong con hôn mê a. Tam nữ liền thay nhau, chăm sóc cho hắn a. Họ đều lo lắng không ngủ được đi, đặc biệt Trình Anh nàng đã xem mọi sách y thuật mà sư phụ để lại nhưng đều không có một cái nào cho thấy cái này kỳ lạ triệu chứng a.
Có khi nàng nghĩ là hắn giả vờ ngây ngốc tại một chỗ để lừa nàng a. Vì mạch tượng của hắn không có nhưng không có triệu chứng khó chịu, thậm chí so với người bình thường còn khỏe mạnh, nó giống như hắn đang ngủ vậy á. Nhưng dù có làm thế nào đều không thể khiến hắn tỉnh lại được đâu.
“Tiểu Anh ngươi không nên quá cố sức. Nếu hắn tỉnh lại sẽ đau lòng.” Anh Cô lên tiếng khuyên can nói. Nhưng trong lòng đối với việc hắn không tỉnh lại cũng rất lo lắng a. Thâm chí nhìn hắn tại trển giường nàng còn có một tia cảm thấy ước gì đó là mình a.
“Anh Cô tỷ tỷ, ta chỉ xem thêm chút nữa mà thôi. Không có vấn đề gì, ta đã quen rồi. Ngươi bảo với Phù Nhi đi ngủ một chút. Cả ngươi cũng nên đi ngủ một chút.” Trình Anh liền lắc đầu cảm ơn hảo ý nói. Nàng không thể bỏ cuộc a, nếu không thì nhất định sẽ hết hi vọng.
“Ta đã nói với nàng nhưng nàng cũng không chịu đi ngủ a. Thực tế nhìn hắn bị như vậy, chúng ta làm sao có thể ngủ a.” Anh Cô lắc đầu mở miệng nói. Nàng cũng đã khuyên can nhưng làm sao có thể khuyên một điều mà chính nàng cũng không thể làm được kia chứ.
“Cả ba chúng ta đều quá cố chấp.” Anh Cô không khỏi thở dài nhìn trên giường Diệp Thần vẫn đang ngủ ngon lành a.
Vào lúc này tại trong giấc mơ của hắn. Xung quanh toàn bộ đều là một cái màu trắng, đây rõ ràng là một cái bạch không gian a.
“Chào mừng tới thế giới của ta. Người bằng hữu.” Một tiếng động vang lên trong đầu của hắn a.
“Là ai?” Diệp Thần nhìn xung quanh dò xét nhưng một cái bóng người đều không có a.
“Đừng có tìm nữa, ngươi sẽ không thể tìm thấy ta. Lần này chúng ta có thể gặp nhau, có lẽ là do ngươi lọt vào không gian của ta. Lần gặp mặt tới sẽ rất lâu đâu.” Giọng nói lại lần nữa vang lên nói.
“Ngươi là ai? Là bạn hay là thù?” Diệp Thần nhìn xung quanh không gian nghi ngờ nói. Quả nhiên không thấy một cái bóng người a.
“ Ta là bạn hay thù đều không quan trọng. Có lẽ ngươi sẽ thích nghe một câu truyện chứ?“ Giọng nói bí ẩn vang lên nói.
“Ta không có thời gian ở lại đây cùng ngươi chơi trốn tìm.“ Diệp Thần lắc đầu nói.
“Ngươi nói đúng, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Câu truyện này ta sẽ để lần sau nói. Vậy ta sẽ chỉ hỏi ngươi một câu hỏi? Nếu như một ngày nào đó ngươi phải hy sinh những thứ xung quanh người để bảo vệ mọi thứ trên đời, ngươi có thể bỏ qua gia đình và bạn bè của mình chứ?“ Giọng nói lần nữa vang lên nói.
“…“ Diệp Thần im lặng không có nói gì a. Đơn giản câu hỏi này, chí ít hắn vẫn chưa thể trả lời được.
“Hóa ra là như vậy, ngươi im lặng. Đó là câu trả lời của ngươi sao? Vậy vào lần tới gặp mặt, ta mong sẽ nhận được câu trả lời.“ Giọng nói lần nữa vang lên nói.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai mà ta phải trả lời… đợi đã… uây….“ Diệp Thần liền muốn phản bác thì lập tức bị một lực hút, hút đi ra ngoài a.
“Ngươi để hắn đi như vậy sao? Nếu giữ hắn tại nơi này, biết đâu còn có thể bảo vệ hắn.“ Một cái bóng đen khác hiện ra nói.
“Vẫn câu nói cũ, hắn không yếu như ngươi tưởng tượng.“ Người bí ẩn lập tức lên tiếng nói.
Diệp Thần bị hút vào một cái không gian khác lập tức từ trên giường tỉnh dạy a. Trí nhớ của hắn đã hoàn toàn được đầy đủ a. Nhưng hắn thực không phân biệt được vừa rồi rốt cuộc là tỉnh hay là mơ đâu.
“Ba cái người này, thật là đều ngủ không có về phòng lại ngủ lại đây đâu.“ Diệp Thần nhìn thấy ba nữ tựa đầu vào thành giường của hắn không khỏi khẽ cười nói.
“Ưm, ngươi tỉnh lại rồi. Thật sự tốt quá.“ Có vẻ như tiếng cười của hắn đã đánh thức lại ba nàng a.
“Chào buổi sáng.“ Diệp Thần liền lên tiếng chào hỏi nói.
“Ngươi không có chết thật tốt quá a. Ngươi mà chết ta lại sẽ thành quả phụ“ Quách Phù lập tức xông lên ôm lấy cổ của hắn trù ẻo a.
“Các ngươi nên ngủ thêm một lúc, vừa rồi ta có ngất đi một tý, làm phiền các ngươi.“ Diệp Thần thành thật xin lỗi nói.
“Cái gì mà vừa mới chứ. Đã ba ngày trôi qua ngươi đều nằm lỳ trên giường a.“ Anh Cô không khỏi mắng hắn một cái a. Hôm nay đã là ngày thứ ba lể từ lúc hắn ngất đi a. Hại ba người họ sợ chết khiếp.
“Đã ba ngày trôi qua rồi sao. Vậy đại hội võ lâm không phải nói là hai ngày nữa sẽ đến sao? “ Diệp Thần không khỏi ngạc nhiên a. Theo hệ thống tính toán, hắn vốn không thể ngủ lâu như vậy được a. Có lẽ là do không gian trong mơ sao. Thời gian trong đó trôi chậm hơn bên ngoài quá nhiều?
“Đúng vậy.“ Tam nữ khẳng định nói.
“Các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi trước một bước. Đại hội võ lâm gặp lại.“ Diệp Thần liền vùng chăn dậy bắt đầu chạy ra bên ngoài nói a.
“Oái, Diệp Lang ngươi chưa thể đi được a.“ Anh Cô muốn giữ hắn lại a.
“Anh Cô tỷ tỷ để hắn đi đi, có một số truyện muốn tự bản thân giảo quyết mới có thể được.“ Trình Anh lên tiếng ngăn cản nói.
“Giải quyết chuyện gì vậy. Hai người nói sao ta không hiểu gì hết chứ.“ Quách Phù liền không khỏi hiểu hỏi.
“Ngươi vẫn là đi ngủ đi a.“ Anh Cô liền mở miệng nói. Đối với Hoàng Dung, Diệp Thần sẽ giải quyết chuyện này ra sao đều là do hắn a.
Bước ra khỏi quán trọ, Diệp Thần lập tức sử dụng mình Phương Hoàng Cánh bay nhanh đến trước nhà của Quách Tĩnh ở thành TƯơng Dương a. Quách TƯơng vẫn được sinh ra, quả nhiên bánh xe vận mệnh thật đáng sợ a. Nhưng đáng sợ hơn là hắn khó có thể tin được là Dung Nhi lại có thể phản bội lại hắn a.
Diệp Thần không có xin phép liền cứ thể đi vào bên trong nhà a. Dù sao, hiện tại có tên nào đi đánh ghen mà gõ cửa đàng hoàng đâu. Hắn bắt đầu bước đi a, sau đó liền đi hết phòng này đến phòng khác bắt đầu đạp cửa mà vào a.
“Ngươi là ai? Tại sao lại vào đây.“ Vừa đạp đến căn phòng thứ bảy, thì một tiếng kêu của một cái tiểu cô nhóc vang lên a.
“Một cái tiểu cô nhóc? Thật đáng yêu a. Không được dòng máu lolicon đang trỗi dậy a. Nhưng trước tiên phải giải quyết chính sự trước đã. “ Một cái suy nghĩ không khỏi bốc lên trong đầu của Diệp Thần.
“Ngươi là ai, tại sao không trả lời. Chẳng lẽ nào là kẻ thù sao? Mẹ ta nói những người bất lịch sự như ngươi nhất định là kẻ xấu.“ Cô nhóc liền lên tiếng nói.
“Mấy bài thơ này.“ Diệp Thần nhìn trong căn phòng treo mấy bài thơ liền có chút ngạc nhiên a. Đây là do hắn làm ra ở Thanh Lâu thơ tại sao lại có thể treo tại cái phòng một cái tiểu cô nương.
“Ngươi hiểu thơ sao?“ Cái này cô nhóc lộ rõ vẻ thông minh nói. Nàng tìm được người tám chuyện rồi a.
“Hiểu chút chút thôi. Tiểu cô nương, mấy bức thơ này là từ đâu mà ra. Có phải hay không là chủ nhà sưu tầm.“ Diệp Thần nhìn cái này cô nhóc liền lên tiếng hỏi. Có lẽ là Dung Nhi sưu tầm lại a. Có lẽ nàng thực sự không cố ý phản bội lại hắn, nhưng phản bội cũng đã là phản bội, hắn có thể không giết nàng nhưng sẽ không lần nữa chấp nhận nàng.
“Không có, những bức thơ này là ta sưu tầm. Ngươi thấy sao, họ luôn nói những câu văn thơ này là ngu ngốc, nhưng ta lại cảm thấy nó rất hay và ý nghĩa. Với lại, người sáng tác thơ này chắc chắn rất chi là si tình người a.“ Tiểu cô nhóc mở miệng nói.
“Ngươi hiểu được bao nhiêu chứ? Một cái tiểu cô nương một dạng đâu.“ Diệp Thần xoa xoa đầu cô nhóc nói.
“Ta không phải tiểu cô nương, ngươi xem chỗ nào tiểu a? Với lại, ngươi không được sờ đầu ta, sẽ không cao được.“ Cái này cô nhóc bĩu môi đáng ghét nhìn Diệp Thần nói.
“ĐÚng vậy, một chỗ cũng không có tiểu đi chút nào. “ Diệp Thần nhìn bộ ngực cùng độ cong của mông cô gái này nói.
“Ngươi biến thái, nhìn cái gì chứ? Không cho lại nhìn, còn nhìn ta móc mắt ngươi. Mẹ ta nói đúng, nam nhân không có một cái tốt.“ Cái này tiểu cô nương liền che lại mình thân thể nói.
“Nữ nhân ở thời đại này trưởng thành sớm a.“ Diệp Thần không khỏi lắc đầu mở miệng nói.
“Nè, tiểu nhóc con. Tên nhóc là gì vậy?“ Diệp Thần liền nhìn tiểu cô nhóc xoa đàu nàng lại nói. Hắn có chút thất vọng a. Dung Nhi không có tìm kiếm hắn tin tức a.
“Ta tên Quách Tương, nương hay gọi ta là Tương Nhi.“ Quách Tương tự giới thiệu nói.
Diệp Thần mặt lập tức liền tối xầm lại a. Cái tên Quách Tương lập tức quay quanh đầu hắn a. Hình như là Quách Phù nói muội muội nàng tên gì đó thì phải nha.