Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 315: Chương 315: Thần điêu-nhà chúng ta nghèo như vậy đấy




Sáng sớm hôm sau, Dương Quá đã đứng trước của phòng của Diệp Thân muốn tìm gặp hắn a. Có vẻ như là có việc rất gấp đo đi à.

“Quá Nhi, mới sáng sớm đã đến cửa phòng làm ồn, bộ ngươi chán sống hả. Nếu lỡ như là các a di của ngươi bị vành đen thành con gấu trúc do thiếu ngủ, ngươi đền được sao?” Diệp Thần tức giận mở miệng nói.

“Họ thành gấu trúc còn không phải buổi tối ngươi không cho bọn họ ngủ, sớm chiều cày rồi lại cuốc sao?” Dương Quá bĩu môi như không phải tại mình nói.

“Ngươi nói cái gì hả? Thử nói lại lần nữa xem nào?” Diệp Thần nhướng mày nói. Hắn là nghe thấy rồi, chẳng qua là cho Dương Quá nói lại lần nữa cho nó đúng mà thôi.

“Là tại ta, là tại ta a. Phụ thân uống miếng nước đừng có nóng.” Dương Quá liền thông minh mở miệng nói. Hắn cũng không phải ngu mà không biết hậu quả thế nào a.

“Vậy nó mới đúng chứ. Được rồi ngươi qua tìm ta có cái gì thì mau nói. Đừng có vòng vo tam quốc.” Diệp Thần liền nhấp nhẹ miếng trà mở miệng nói.

“Thực ra ta nhận được tin tức, tại Hoa Sơn bên trên có người phụ nữ mặc đồ trắng sống trên đó, ta nghi ngờ là Bình Nhi đang lẩn trốn ta. Lên lần này ta đến muốn nói với phụ thân.” Dương Quá liền mở miệng nói.

“Ngươi muốn rủ ta đi cùng?” Diệp THần nhíu mày nói. Hắn cũng không có điên mà đi cùng a. Là ngươi tìm ngươi đâu phải ta. Huống chi không phải cái gì đại mỹ nữ mà lại đi tìm con cú có gai hắn mới không đi.

“Ta cũng không có ý định rủ phụ thân đi cùng a. Dù sao trên đó tuyết rơi rất nhiều, ngươi đi còn không mắng chết ta mới là lạ đó.” Dương Quá liền mở miệng cười nói.

“Có tuyết sao? Có tuyết thì tất nhiên là phải đi rồi.” Diệp Thần liền mắt sáng lên nói. Từ lúc hắn tới đây còn chưa có nhìn qua tuyết nó như thế nào chơi a. Tất nhiên muốn đi ngắm thử cho biết rồi.

“Phụ thân ngươi vẫn là thôi đi, vẫn là để ta đi một mình. Lên đó ngươi sợ lạnh xun con cờ u vào, các nương chẳng phải trách ta sao?” Dương Quá nhíu mày nói. Phụ thân hắn chính là lười như con hủi một dạng mà lại có thể chạy lên Hoa SƠn chơi, e rằng sẽ có việc không hay xảy ra a.

“Mỗi một bước chân đều là tuyệt tác rung động lòng người. Nếu chưa đi hết mà đã chết thì thật là phí phạm. Ta không làm những gì để mình sẽ hối tiếc trong tương lai. Mau chuẩn bị đi, một chốc nữa, chúng ta lập tức xuất phát lên Hoa Sơn đỉnh. Ta đi gọi các vị a di của ngươi dậy a.” Diệp Thần liền hăng hái mở miệng nói.

Dương Quá cũng chỉ cười khổ đành chấp nhận a. Hắn vốn đến để cáo từ và xin tý tiền lên đường. Ai ngờ giờ thì hay rồi, vác theo cái phụ thân a. Gái trên đường bị hắn tán hết. Hắn cạc đất mà ăn thôi à. Hiện tại tốt nhất vẫn là đi gọi Điêu huynh dậy nhân tiện đi gặp Gia Luật Tề cái này cú có gái nói lời tạm biệt a. Nhưng bước đến phòng của Gia Luật Tề liền khiến hắn lập tức điên lên, khi thấy Gia Luật Tề trong phòng đi ra cái khác nam nhân a.

“Tề Muội người đó là ai chứ?” Dương Quá liền bước đến phía trước, nhìn đến Gia Luật Tề nói.

“Quá Ca, ngươi sao lại ở đây. Vừa rồi… ta thú thật, hắn là ta tình nhân trước khi huynh tới. Mình chia tay đi. Là ta có lỗi với huynh.” Gia Luật Tề cũng không có giấu diếm nói. Hắn đã trở nên thế này rồi. Tất nhiên là còn cái gì để mà giấu đâu. Tác thấy cái bài này giống yêu nhau nửa ngày của Phan Mạnh Quỳnh quá.

“Sao lại chia tay? Ta mới yêu nhau nửa ngày thôi mà. Muội đòi chia tay ta vì hắn sao? Trước kia thế nào không quan trọng. Ta cũng có thể bỏ qua cho nàng a. Ta võ công có gì không bằng hắn.” Dương Quá đau lòng nói.

“Ta không muốn lừa dối huynh, thực ra ta có người mới rồi. Với lại người vừa rồi chỉ là một người. Quan trọng là họ đều 25 cm, huynh chưa đến hai chữ số làm sao đấu.” Gia Luật Tề cắn răng thừa nhận nói.

“Thoáng vậy sao? Nhiều tình nhân như vậy. Muội cho ta cắm sừng sao không cho ta chơi muội rồi hẵng cắm, tàn nhẫn vậy. Cúc muội ta còn chưa bạo mà.” Dương Quá nỗi đau xót xa.

“Ta không còn tình cảm với huynh nữa. Huynh cũng đừng nghĩ rằng ta ham tiền mê trai đẹp yêu chuối to mà bỏ huynh. Tại huynh nhà nghèo, chuối bé, với lại huynh xấu quá thôi à.” Gia Luật Tề liền thật thà nói. Vâng thánh thật thà quá đi à.

“Ít nhiều gì ta cũng là chủ tịch hội chơi chim mà. Cùng lắm ta bán Điêu Huynh cho KFC hiệp hội lấy tiền lo cho muội, không lẽ tình cảm từ chiều qua đến giờ ngươi đem đi ngâm mắm hết sao hả Tề muội.” Dương Quá đau lòng mở miệng còn nước còn tát nói.

“Đúng.” Gia Luật Tề liền gật đầu nói. Hắn cũng là cái tướng quân a, còn Dương Quá chỉ là cái bánh chuối còn là bánh chuối nhỏ nữa, vậy nên xin lỗi chũng ta không thuộc về nhau đâu ha.

“Ta thất vọng về muội quá Tề Nhi, sống ở trên đời, tiền bạc, hay đẹp trai, tình dục cũng được. Tất cả đều chỉ là phù du mà thôi.” Dương Quá thất vọng tràn trề nói.

“Xin lỗi ngươi, ta thực tế lắm, ta chỉ thích những cái gì phù du mà thôi. Sống với ngươi xuất ngày thấy chuối bé còn chưa có lột vỏ với nghèo thấy mẹ, thật tình ta không chịu nỏi rồi.” Gia Luật Tề liền mở miệng nói.

“Vậy ta bán quách cái Trọng Kiếm này đi mua cho nàng vài ngọn núi. Còn không được sao. Về độ dài có thể tìm lang trung a. Chứ ngươi mà xa ta, ngươi sống như thế nào?” Dương Quá còn nước còn tát.

“Người mới của ta tuy rất già nhưng rất giàu, còn dài nữa. Sống với ngươi ta sợ sau này không có đất để cạp, cúc đều tắc vì không được thông quá. Ngươi đừng tìm ta nữa nha, chúng ta không thuộc về nhau đâu.” Gia Luật Tề phũ phàng nói. Xong liền đóng cửa lại, không cho Dương Quá đi vào a.

Một lát sau, hai người một chim bắt đầu ở cửa chính xuất phát a. Dương Quá thì như người mất hồn để Diệp Thần khuyên rồi lại bảo a.

“Ta nói rồi, con cú có gai như con chim chích đậu rồi lại bay. Ngươi đừng có buồn quá làm gì cả. “ Diệp Thần an ủi nói.

“Phụ thân, các a di đâu a?” Dương Quá nén bi thương nói.

“Các a di của ngươi đều đòi ngủ a. Ta cũng không nỡ đánh thức các nàng dậy.” Diệp Thần nhún vai nói. Hắn đã đem thư gửi cho Mạc Sầu a. Nàng sẽ đến đây thay hắn quản mấy cái cô nhóc này à.

“Phụ thân, chúng ta đều bị người bỏ rơi a.” Dương Quá xúc động nói.

“Đừng có vơ đũa cả nắm như vậy chứ. Ta khác ngươi.” Diệp Thần liền có chút tức giận nói.

“Phụ thân, chúng ta đi bằng gì a. Không thuê ngựa sao?” Dương Quá liền mở miệng nói.

“Nhà mình nghèo như vậy, ngươi còn đua đòi cái rắm hả? Cưỡi điêu không phải tốt hơn sao?” Diệp Thần nhìn Dương Quá mở miệng trách.

“Nhưng mà Thần Điêu còn chưa có bằng lái, hôm trước đi Độc Cô sư phụ nơi đó ta đều chuẩn bị rớt mấy lần đâu.” Dương Quá không khỏi toát mồ hôi nói.

“Vậy thì đi căng hải a.” Diệp Thần nhún vai nói.

“là sao ạ?” Dương Quá tò mò.

“Căng Hải là Hai Cẳng đó.” Diệp Thần mở miệng nói.

“Không thể thuê ngựa sao hả?” Dương Quá liền mở miệng nói. Hai chân guốc lên Hoa Sơn có mà điên a.

“Ta đã nói rồi, nhà chúng ta rất nghèo, để ta nói cho ngươi biết nghèo như thế nào nè. Không có tiền đi thuê phòng ở nên đành phải ở tạm biệt thự a. Đến cả nhà vệ sinh còn không có giấy chùi phải dùng tạm ngân phiếu ra sài a.

Chưa tính đến tiền đồng không có để dùng, còn phải sài tạm vàng mua đồ. Nói đến đồ ăn, vì không có tiền đi ăn hàng lên phải ăn đồ ăn nhà do đầu bếp chứ danh trong kinh thành nấu cho. Ngày nào cũng phải ăn đi ăn lại tôm hùm, thịt bò, tay gấu, vi cá mập.

Ngươi đã có cái trọng kiếm mua được cả ngọn núi còn có con điêu còn đòi cái gì nữa hả? Ngươi thấy rồi đó. Nhà chúng ta nghèo như vâỵ đấy, cái gì cũng thiếu thốn, còn phải dùng tạm bợ. Ngươi đã mở mắt ra thấy khó khăn trong nhà chưa?” Diệp Thần không khỏi tiếc sắt không rèn thành thép nói.

“Nhà nghèo quá a. Oái chiếc xe ngựa này.” Dương Quá không khỏi cười khổ nói. Như vậy mà còn kêu nghèo, ngươi sao không đi ăn cướp đi a.

“ Đồ trong nhà, dùng tạm đi, đừng kêu ca nữa.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Phụ thân ngươi là tốt nhất.” Dương Quá nhìn cái này xe ngựa không khỏi nhảy lên a. Mẹ nó, cái này phải gọi là hoành tráng a. Lần sau nhất định mượn lấy ra cho Gia Luật Tề lác mắt hối hận vì bỏ cái công tử bạc liêu lấy tiền đút trứng như hắn mới được.

“Biết là tốt rồi. Còn kêu ca cái gì nữa. Không mau đi a. Còn không mau đi, ta đều lạnh chết. Khổ thật đấy, nhà nghèo đến ngựa còn không thuê nổi phải dùng trong nhà xe ngựa loại sang đi. Nhà thật quá nghèo mà. Sao không có ai chịu bao nuôi ta cơ chứ.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói.

Trong bỗng chốc, tác chỉ muốn mình được nghèo như vậy là đủ rồi a. Có ai muốn nghèo như thế không hay chỉ có mỗi ta đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.