“Tinh Trúc ngươi có phải hay không đoán được ra ta thân phận chân thật?” Diệp Tiểu Y ôm bên cạnh đã thoả mãn Nguyễn Tinh Trúc dò hỏi.
“Ta biết ngươi là cái tên bại hoại.” Nguyễn Tinh Trúc gật khẽ đầu đỏ mặt nói.
“Còn không phải ngươi như vậy dâm đãng đi câu dẫn ta con trai nhà lành sao?” Diệp Tiểu Y chạm nhẹ nàng cái mũi nói.
“Ngươi liền là trai nhà lành thiên hạ này ai còn là người xấu nữa? Đại danh đỉnh đỉnh phóng đãng tứ phương Tiêu Dao Phái chưởng môn đại ma đầu. Còn được giang hồ tôn sùng là người bí ẩn nhất giang hồ. Ngươi còn muốn lừa ta?” Nguyễn Tinh Trúc khẽ nhích mình đau nhức thân thể sờ lên hắn lồng ngực vuốt ve. Người nam nhân trong truyền thuyết này chính là nàng nam nhân.
“Quả nhiên ngươi đoán được, bắt đầu từ khi nào?” Diệp Tiểu Y thừa nhận hỏi.
“Lúc đầu ngươi tự nói mình tên Diệp Tiểu Y, khiến ta có chút ngỡ ngàng nhưng sau đó nghe được ngươi cùng bảo bảo nói chuyện. Ngươi như vậy sát phạt quyết đoán. Liền làm ta nhớ đến một người.” Nguyễn Tinh Trúc gật đầu nói.
“Ngươi không sợ bổn giáo chủ giết ngươi diệt khẩu sao?” Diệp Tiểu Y ánh mắt bỗng trở nên băng lãnh.
“Cả trinh tiết quý hơn mình mạng sống đều bị ngươi lấy. Mạng của ta ngươi lấy thì cũng có sao? Với lại, nếu ngươi muốn ra tay đã sớm ra tay, ta tin tưởng mình nhìn nam nhân ánh mắt.” Nguyễn Tinh Trúc lắc đầu thở dài nói. Nếu như nàng không nhìn trúng hắn sẽ không vì hắn mà buông tha bản thân. Dù có bị trúng thuốc nàng cũng sẽ tự sát để bảo vệ mình.
“Ngươi hiểu rất rõ ta.” Diệp Tiểu Y gật đầu nói. Đối với nữ nhân của mình nên phạt thì phạt nhưng bao dung vẫn cần bao dung.
“Ta nhìn ngươi không thấu.” Nguyễn Tinh Trúc lắc đầu nói.
“Vậy liền gả cho ta, dùng ngươi phần đời còn lại đến từ từ tìm.” Diệp Tiểu Y sờ lên nàng khuôn mặt tuyệt mỹ.
“Không được.” Nguyễn Tinh Trúc liên tục lắc đầu nói.
“Tại sao? Còn nhớ thương Đoàn Chính Thuần? Bổn giáo chủ có gì không bằng hắn?” Diệp Tiểu Y khó chịu nói.
“Đối với Đoàn Chính Thuần từ khi hắn chết, ta tâm cũng chết theo rồi. Hiện tại tâm của ta đã hoàn toàn trao cho ngươi. Nếu ngươi không tin ta lập tức có thể tự sát.” Nguyễn Tinh Trúc quả quyết nói. Trong lòng bỗng toát lên một tia vui mừng, nam nhân trước mặt này đang vì nàng mà ghen tuông.
“Vậy thì vì cái gì? Bổn giáo chủ không giàu sao? Địa bàn đất đai trải rộng có thể hình thành một nho nhỏ nước. Hay bổn giáo chủ võ công kém cỏi? Nhưng khắp thiên hạ ta đều thấy không ai dám cùng ta đánh. Nói đến uy phong, ta khiêu chiến cả thiên hạ đều không đủ uy phong sao? Nam nhân tốt như ta ngươi không gả, còn muốn gả cho ai? Nói ta cái tên, ta lập tức chu hắn cửu tộc.” Diệp Tiểu Y tự mình khoe mẽ.
“Không phải là vấn đề ngươi như thế nào, mà là ta. Ngươi không nghĩ Bảo Bảo sao? Tuy tam thê tứ thiếp là chuyện thường, nhưng ta không muốn cướp nàng nam nhân, chúng ta cứ làm tình nhân liền tốt rồi. Ta không cần ngươi cho ta danh phận, huống chi ta còn có hai cái nhi nữ muốn đi tìm. Không thể cả đời hầu hạ ngươi.” Nguyễn Tinh Trúc lắc đầu thở dài nói. Khi nào cũng vậy kể cả đối với Đoàn Chính Thuần nàng chưa từng nghĩ cùng với người khác tranh qua.
“Nữ nhi của ngươi ta thay người tìm, Bảo Bảo đều đồng ý ngươi cùng ta. Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng đảm bảo nói.
“Đa tạ ngươi.” Nguyễn Tinh Trúc đa tạ.
Sáng đến, Diệp Tiểu Y đã sớm vào bếp nấu ăn cho hai người. Cam Bảo Bảo cùng Nguyễn Tinh Trúc nhìn nhau không có nói gì. Hai người ai cũng có chút lúng túng không nói rõ.
Diệp Tiểu Y bầy lên bàn một chút đồ ăn liền ngồi xuống ghế. Cuối cùng liền cất tiếng nói: “Ta có vài điều muốn nói.”
“Ta cũng vậy.” Hai nàng liền đồng thanh. Sau đó liền đỏ mặt cúi đầu lúng túng.
“Vẫn là ta nói trước đi. Ta muốn đối với cả hai người chịu trách nghiệm đến cùng, còn về danh phận vấn đề. Ta có ý định thành thân, có một số việc ta phải làm, đợi khi viên mãn sẽ chính thức bố cáo thiên hạ cưới hai ngươi làm thê tử.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
Nguyễn Tinh Trúc nghe xong cũng hiểu đến việc Diệp Tiểu Y phải làm, dù sao hắn thân phận quá nhạy cảm. Người đối địch hắn cũng quá nhiều.
“Còn có việc gì quan trọng sao?” Cam Bảo Bảo thì liền tò mò. Nàng chính là tên biến thái này còn có việc gì làm.
“Trước tiên ta nói đến ta thân phận, ta đến từ Tiêu Dao phái, không lâu trước có một cáu lão già đem chưởng môn chức vị ném cho ta, sau đó chẳng xin phép ai liền ngỏm. Hiện tại, trong võ lâm, người muốn ta chết e rằng đếm không thiếu.” Diệp Tiểu Y từ từ nói, tay cũng hướng lên mình mặt nạ tháo xuống cười cợt nói.
Cam Bảo Bảo cùng Nguyễn Tinh Trúc nhìn thấy hắn bộ mặt đều cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Cái này nam nhân so với các nàng còn mỹ vô cùng. Hắn thực là nam nhân sao? Ngoài ra, các nàng vô số lần tưởng tượng hắn khuôn mặt tuổi tác nhưng chưa từng nghĩ hắn như vậy trẻ tuổi. Đây là người có thể khiêu chiến võ lâm sao? Một chút cũng không giống, các nàng cảm thấy hắn giống thư sinh mặt trắng nhỏ hơn nhiều,
“Nhìn ta lâu như vậy, hai ngươi không phải bị ta làm cho mê đắm chứ?” Diệp Tiểu Y thấy hai nàng thần sắc thẫn thờ ngạc nhiên, liền cười trêu trọc hai người.
“A… chúng ta chỉ là có chút ngạc nhiên.” Cam Bảo Bảo cùng Nguyễn Tinh Trúc cúi đầu nói.
“Sao? Nhìn nam nhân của các ngươi khiến các ngươi tự ti? Thế nên ta mới phải đeo mặt nạ, ai kêu sinh ra đã đẹp như vậy rồi.” Diệp Tiểu Y vươn đôi tay sờ sờ mình khuôn mặt tự luyến.
Hai nữ nhìn trước mặt này nam nhân không khỏi khinh bỉ một tiếng vô sỉ. “Vậy bây giờ chúng ta muốn gọi ngươi là Tiểu Y công tử hay gọi giáo chủ đại nhân đây?”
“Thế nào đều có thể, dù sao cũng không phải người ngoài. Các ngươi có gì muốn nói sao?” Diệp Tiểu Y nhìn hai nàng hỏi.
“Ta… ta muốn về Vạn Kiếp Cốc chăm sóc nữ nhi của mình. Tiểu Y ngươi có thể, cùng ta trở về sao? Nếu ngươi có việc phải làm, ta sẽ trở về Vạn Kiếp Cốc đợi ngươi.” Cam Bảo Bảo mở miệng nói. Đã đến lúc phải biệt ly.
“Ta sẽ không đi. Ta có nơi phải đến.” Diệp Tiểu Y lắc đầu nói.
“Còn ta muốn đi tìm nư nhi của mình, tuy Tiểu Y đã nói tìm giúp ta nhưng ta vẫn muốn tự mình đi tìm. Dù sao năm đó, khi nhận nuôi hai đứa bé, ta đã hứa với cha mẹ ruột đã mất của chúng cả đời này chăm sóc chúng như con đẻ.” Nguyễn Tinh Trúc mở miệng.
“Có lẽ hai ngươi cần một thời gian để suy nghĩ, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, được. Đợi ta hoàn thành xong những việc cần làm liền đi tìm các ngươi.” Diệp Tiểu y gật đầu nói.
“Đa tạ.” Hai nữ cúi đầu nói, dù sao đã là nữ nhân của hắn mà lại không thể ở bên hầu hạ hắn, bọn họ quả thực thất trách. Phải biết nam nhân hiện giờ đều chiếm hữu tư tưởng rất cao, bao dung với nữ nhân của mình cũng rất ít. Mà Diệp Tiểu Y hết lần này đến lần khác đối với hai người nữ nhi nuôi bên ngoài cùng nam nhân khác con nuôi chấp nhận tồn tại.
“Không cần cảm tạ ta. Với lại, có vài cái khác tỷ muội. Hai người các ngươi cũng có thể gặp mặt, nếu có gì nguy hiểm, đem nó đến Tiêu Dao Phái các nàng sẽ cho hai ngươi trợ giúp.” Diệp Tiểu Y nghĩ một chút liền lôi ra hai khối lệnh bài bằng gỗ tượng trưng cho hắn thân phận.
“Ngươi bên ngoài còn rất nhiều nữ nhân.” Cam Bảo Bảo cùng Nguyễn Tinh Trúc nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, cũng không có ít. Mục tiêu của ta liền là trong nhân sinh có thể cùng hơn mười vạn mỹ nữ về chung một giường.” Diệp Tiểu Y không có ý định giấu diếm nói.
“Vô sỉ.” Hai cái nữ nhân không hẹn cùng nói. Cái tên nam nhân này trước mặt các nàng không hề che giấu mình bên ngoài nuôi cái khác nữ nhân. Thậm chí còn nói mình vô sỉ ước mơ như rất tự hào dáng vẻ.
“Đó là bản lĩnh đàn ông. Dùng cơm đi, các ngươi không dùng đồ ăn đều nhanh nguội, lúc nóng ăn mới ngon.” Diệp Tiểu Y đính chính.
“Thật sự rất ngon, mấy món này ngươi là thế nào làm.” Cắn một miếng thịt vào miệng, hai nàng liền cảm thán nói.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Diệp Tiểu Y gật đầu nói gắp lên một đũa rau xanh thức ăn, đúng lúc này hai người liền đưa ra mình hai cái bát. Chờ đợi hắn đem đồ ăn gắp cho mình, hai nữ nhân nhìn nhau liền có chút lúng túng nhưng đều chờ đợi xem Diệp Tiểu Y sẽ gắp thức ăn cho ai.
“Khụ khụ, rau xanh nữ nhân hai người ăn nhiều một chút.” Diệp Tiểu Y bất đắc dĩ liền cầm thêm vào một đôi đũa hai tay hai đôi gắp hai cái rau xanh xào đề vào hai nàng cái bát.
“Chà cái này gà luộc thật ngon.” Diệp Tiểu Y liền hướng tay tới miếng gà luộc muốn ăn, một lần nữa hai nàng lại đưa ra mình bát. Hắn lập tức liền đen lại, hắn là gắp cho mình ăn được không hai người các ngươi bộ không có tay sao?
“Ta nghĩ kỹ hôm nay không nên ăn gà.” Diệp Tiểu Y thả xuống miếng gà đặt đùa lại vị trí thở dài nói. Hai nữ thấy vậy liền tự mình thu lại bắt tự gắp thức ăn bắt đầu ăn.
“Tiểu Y đồ ăn ngươi làm ngon như vậy ngươi không ăn sao?” Nguyễn Tinh Trúc nhìn thấy Diệp Tiểu Y không có gắp đồ ăn cho mình liền quan tâm hỏi.
“Tiểu Y ngươi có phải trong bếp lúc làm đồ ăn đem đồ ngon đều ăn hết rồi phải không?” Cam Bảo Bảo tham ăn tính bộc phát nói.
“Ta nhìn hai các ngươi ăn liền cảm thấy no rồi.” Diệp Tiểu Y dối lòng nói. Ta gắp thức ăn liền trở thành hai các ngươi trong bụng đồ, còn muốn gắp?
Hai nữ nghe thấy vậy liền đỏ mặt, tiếp tục ăn uống việc. Đồ ăn thực sự rất ngon, chẳng mấy chốc hai người cảm giác cơ thể đều đến một tầng khoan khoái. Mấy món ăn này khiến các nàng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nó có thể giúp các nàng khôi phục nội lực thậm chí là gia tăng mặc dù rất ít nhưng thực sự rất kinh người.
“Các ngươi làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Diệp Tiểu Y nhìn trên bàn không trừa chút canh cho hắn liền không khỏi hỏi.
“Không có chẳng qua mấy món ăn này ngươi thế nào làm, tại sao có thể gia tăng nội lực?” Hai nữ liền không hề giấu diếm ngạc nhiên nói.
“Thế nào làm? Gia tăng nội lực? Có sao?” Diệp Tiểu Y cũng ngạc nhiên, hắn nội lực quá hùng hậu lên khi ăn mấy cái này món ăn thực sự không cảm thấy thực lực mình có cái gì gia tăng, chẳng lẽ đây chính là cô đơn cảm giác sao.
“Ngươi không biết? Phải biết nếu chuyện này đồn ra ngoài, không ít người muốn bắt ngươi về làm đầu bếp riêng đâu.” Hai nữ ghen tỵ chết người nói.
“Trên đời này còn có người dám bắt ta sao?” Diệp Tiểu Y làm bộ không có ý tứ nói.
“Vẫn là cẩn thận là trên hết.” Hai nữ nhắc nhở.
“Ta sẽ ghi nhớ.” Diệp Tiểu Y gật đầu cười nói.
Lúc này từ đằng sau truyền đến tiếng nói của ba người trong tứ đại ác nhân, sáng hôm nay họ phát hiện ra Vân Trung Hạc biến mất, nhưng nhìn từ xa thấy hai cái nữ nhân kia vẫn ngồi tại ăn sáng liền vô cùng ngạc nhiên, trong lòng liền nói không ổn, Lão tứ nhất định muốn xảy ra chuyện. Diệp Tiểu Y cảm thấy bọn chúng hướng đến liền đeo lên mình mặt nạ nhắc nhở hai nữ bên cạnh.
“Vị này công tử cùng hai vị cô nương, các ngươi tối qua có hay không nhìn thấy một người hay không?” Đoàn Diên Khánh cùng hai người bước tới nhìn Diệp Tiểu Y đề phòng nói. Hắn cảm thấy áp bức từ người này, mặc dù rất nhỏ nhưng hắn rất nguy hiểm.
“Không thấy.” Hai nữ lập tức muốn chối nhưng Diệp Tiểu Y không có ý tứ liền mở miệng nói: “Người quả thực không thấy chó thì có một con.”
“Khốn nạn, ngươi đã làm cái gì lão tứ?” Nhạc Lão Tam lập tức hung dữ tức giận đập bàn của Diệp Tiểu Y nói.
Diệp Tiểu Y không có trả lời chỉ nhìn Nhạc Lão Tam cười một cái, không hiểu sao bất động thanh sắc bàn tay của Nhạc Lão Tam liền không thấy đứt đoạn rơi trên mặt đất khiến người ta liền cảm thấy lạnh sống lưng. Nhạc Lão Tam lập tức đau đớn lăn dài trên mặt đất, còn tốt Đoàn Diên Khánh lập tức dùng Nhất Dương Chỉ cho hắn cầm máu liền đánh hắn hôn mê đi.
“Động đến bàn của chúng ta, nói năng thiếu lễ độ như vậy, ngươi phải rất may mắn khi còn mạng. Ta không muốn để nữ nhân của mình thấy ta giết người, vậy nên ngoan ngoãn một chút đi. Nếu không ba người các ngươi ta không ngại tiễn một đoạn đường đi gặp cái gì đó Lão Tứ.” Diệp Tiểu Y lạnh băng ánh mắt nói.
“Chúng ta sang bên kia ngồi.” Đoàn Diên Khánh xác nhân Lão Tứ đã chết liền cắn răng kéo lên Nhạc Bất Tam đã hôn mê bất tỉnh sang một cái khác bàn ngồi. Vừa rồi Diệp Tiểu Y tốc độ cùng vết chặt sắc bén như lưỡi đao, hắn thực sự biết rõ cái này đao mặt nạ nam nhân, hắn không thể chọc, chọc liền chết. Sử dụng tay không dưới ánh mắt của hắn thần không biết quỷ không hay đem tay Nhạc Lão Tam một cái Tiên Thiên cao thủ cho chặt tay. Chỉ có thể là Đại Tông Sư cảnh giới.
“Đại Tông Sư cảnh giới quả nhiên danh bất hư truyền.” Đoàn Diên Khánh ánh mắt lấp lóe. Chỉ cần thu được người này trợ giúp Đoàn gia Đại Lý sớm muộn sẽ trở thành của hắn. Ngoài ra người nữ nhân đó, hắn cũng có thể đạt được.
Mấy ngày trước, có một cái nữ nhân kêu Đao Bạch Phượng đến tìm hắn. Nói từng sinh cho hắn một đứa con trai. Hắn liền nhận ra năm đó dưới gốc cây bồ đề quan âm nữ nhân. Con trai mình bị giết chết. Đạo Bạch Phượng liền nói với hắn muốn hắn giết chết Diệp Thần, không nghĩ tới bị chưởng môn Tiêu Dao phái ra tay trước.
Sau đó nàng liền nói muốn hắn giết chết Đoàn Chính Minh làm hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi biết Đoàn Chính Minh đối với con trai mình sau khi chết có hành động ngược thi khiến hắn vô cùng phẫn nộ, hắn lập tức liền muốn nhân ngày Tiêu Dao phái mang Diệp Thần xác thông tin đến Đại Lý, Đoàn Chính Minh đem xác tế mình đệ đệ cùng Đoàn Dự liền bố trí giết hắn. Cuối cùng liền chiếm lấy Đại Lý.
“Chúng ta có gọi đồ ăn sao?” Diệp Tứ Nương nhìn thấy tiểu nhị cho bọn họ dọn lên đồ ăn liền ngạc nhiên hỏi. Vừa rồi khủng khiếp tràng cảnh khiến nàng ăn không vô.
“Các vị bên cạnh bàn khách quan cho các vị chuẩn bị chút đồ ăn.” Tiểu Nhị liền chỉ Diệp Tiểu Y đang cười ác thú vị bên kia bàn nói. Đoàn Diên Khánh tự nhiên cau mày cảm hấy không ổn. Rốt cuộc nguời nam nhân này muốn làm cái gì?