Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 382: Chương 382: Thiên long-diệp thần nữ trang




Chung Linh ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn đến Diệp Thần, cái này mặt hàng tướng công, háo sắc bao nhiêu nàng cũng chưa phải chưa từng thử qua. Chẳng qua Uyển Thanh tỷ tỷ nàng vẫn là luôn luôn che mặt, nhưng từ vóc người đều có thể khiến người ta thòm thèm nha.

Với lại, tiểu tướng công rõ ràng luôn nói nàng nhỏ, Uyển Thanh tỷ tỷ bưởi lớn như vậy, hắn nhất định sẽ có suy nghĩ. Tuy chấp nhận hắn tam thê tứ thiếp, nhưng không hiểu sao cứ nghĩ một chút, có cái khác nữ nhân khác, không phải nàng quỳ trên mặt đất cho hắn phục vụ, là lại cảm thấy khó chịu trong lòng đâu. Đây là… cảm giác ghen sao. Có lẽ nàng thực sự đang ghen đi.

Chung Linh bỗng nhiên phát hiện ra cái nam nhân này, tuy mới gặp không lâu, đã khiến mình yêu say đắm mất rồi. Cái này độc tốt đã ăn vào trong nàng tiềm thức, con tim, vô phương cứu chữa.

“Chung Linh ngươi đang nghĩ cái gì vậy nha. Chúng ta mau chóng đến đó đi. Ta nhanh còn không chịu được mất rồi.” Diệp Thần gấp gáp nói. Hắn cảm thấy bụng có chút đau nhức đi. Thực sự mất mặt mà.

“Tướng công, đi chậm một chút.” Chung Linh liền tỉnh hồn giúp đỡ dìu Diệp Thần đi tới phía trước.

“Tốt đi chậm lại.” Diệp Thần cũng cảm thấy không thể gấp gáp liền nói.Tốc độ cũng chậm dần xuống.

“Tiểu tướng công ngươi không thể cứ như vậy bị bệnh nha. Ngươi giết Đoàn Chính Thuần, Đại lý sẽ không tha cho ngươi, nếu cứ như vậy, kẻ thù sẽ lợi dụng đem ngươi cho giết đâu.” Chung Linh có chút lo lắng nói. Xem ra muốn sớm đem Diệp Thần về nhà, dù sao họ Đoàn người đối với phụ thân nàng có ân oán, tướng công nàng có thể an toàn hơn vào những lúc thế này.

“Thực ra ta còn giết cả con của Đoàn Chính Thuần Đoàn Dự đâu.” Diệp Thần thành thật nói.

Chung Linh có chút cạn lời. Có vẻ như tướng công nàng so với phụ thân còn có thù sâu đậm hơn đâu.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi trở thành cái tiểu quả phụ.” Diệp Thần trêu chọc nói.

“Hứ, chán ghét. Ai muốn làm ngươi tiểu quả phụ, ngươi mà chết mất. Ta nhất định tìm cái khác tướng công.”Chung Linh đưa Diệp Thần hạ xuống tại bên một góc rơm rạ để hắn ngồi xuống bên dưới liền muốn mở ra mình túi đồ lục lọi.

“Nữ nhân của Diệp Thần ta dùng qua, còn có kẻ dám sao? Chung Linh nàng tìm cái vậy chứ?” Diệp Thần thấy Chung Linh lục lọi đồ đạc liền mở miệng hỏi.

“Tướng công, ngươi chảy máu đều thẫm ra quần áo, tất nhiên là muốn đem đi thay một bộ rồi. Tránh cho ta mất mặt trước người ngoài đâu. Nếu không phải biết tướng công là nam nhân, ta còn nghĩ tướng công ngươi đến ngày đi.” Chung Linh lập tức liền vừa lục lọi vừa nói.

Nàng tất nhiên biết nam nhân của mình ra đường chính là nàng bộ mặt. Tất nhiên mặt mũi nàng muốn có, tránh cho cái Mộc Uyển Thanh tỷ tỷ cười nàng không biết nhìn đàn ông, chọn chúng một cái bị bệnh trĩ nam nhân đâu.

“Đến… đến ngày gì chứ? Đừng có nói linh tinh. Chung Linh nữ nhân vẫn là muốn kiêng dè một chút.” Diệp Thần bị nói trúng tim đen có chút lúng túng nói. Nếu không phải hắn đem nàng cho ngủ, có lẽ nàng thực sự nghĩ là hắn đến ngày, cũng nghĩ đến hắn cơ thể nữ nhân đi.

“Tướng công, ta chỉ đùa một chút. Ngươi làm gì muốn gấp gáp. Với lại ngươi cũng không phải đến ngày nha. Mà giữa chúng ta quan hệ còn muốn cái gì kiêng dè, ngươi cái gì đều ăn rồi. Nói đến ngày ta còn khoảng tuần nữa là sẽ đến. Lúc đó không cho tướng công ngươi muốn ta.” Chung Linh kỳ lạ nhân tiện mở miệng nói.

“Được rồi, được rồi. Chung Linh chuẩn bị cho ta một bộ thay đi.” Diệp Thần liền quay mặt sang một góc mở miệng nói. Hắn có muốn cũng sợ là cơ thể không được nha. Thực sự là chán ghét mà.

“Đã chuẩn bị xong. Tướng công, ngươi mặc vô nha.” Chung Linh chuẩn bị xong quần áo mở miệng ám muội nói. Ánh mắt còn đem theo một chút tinh nghịch.

“Ta cảm giác bộ quần áo này có cái gì đó sai sai thì phải.” Diệp Thần nhận lấy quần áo giở ra nói.

“Tất nhiên rồi, đó là ta quần áo nha. Tướng công, ngươi cũng không có quần áo đó sao.” Chung Linh che miệng cười nói.

“Cái này… nhưng đây là nữ nhân quần áo nha.” Diệp Thần có chút chán nản nói. Đây quả thực là nữ nhân quần áo. Bình thường nữ trang hắn không cảm thấy có gì ghê gớm chẳng qua trong cái này thân thể, hắn cảm nhận độ men lỳ của mình bị sụt giảm nghiêm trọng.

“Đúng vậy, tướng công, ngươi đẹp như vậy, không mặc nữ trang quả thực phung phí của trời.” Chung Linh liền có chút trêu chọc nói.

“...” Diệp Thần có chút im lặng, hắn phải thừa nhận đôi khi nhìn vào trong gương mặc nữ trang, hắn lại tự yêu chính bản thân mình nha. Đôi khi lại có chút tự luyến quá đáng nữa mà.

“Tướng công, ngươi nghe ta nói, trong nhà, người là ta Mộc Uyển Thanh tỷ tỷ. Nàng rất ư là chán ghét nam nhân nha. Nếu ngươi mặc nam phục đi vào trong, không cẩn thận hành sự, nhất định muốn ăn kiếm.” Chung Linh liền khuyên bảo nói.

“Nữ nhân trang phục, có chết ta cũng không muốn mặc.” Diệp Thần khoang tay quay đầu nhìn sang một phía, không để ý Chung Linh nói. Nhưng trong lòng lại có chút đại hỷ, thực sự là đại mỹ nữ Mộc Uyển Thanh sao? Trong Thiên Long Bát Bộ, nhân vật hắn thích nhất không phải Vương Ngữ Yên mà là Mộc Uyển Thanh cái này nữ nhân nha.

“Tướng công, ngươi nghe lời ta đi nha. Thay cái này nữ nhân trang phục, ta liền giúp ngươi đem Uyển Thanh tỷ tỷ cho đuổi tới thế nào. Tỷ tỷ vóc người nhưng rất là xinh đẹp đâu.” Chung Linh dụ dỗ nói.

“Thực sự xinh đẹp như lời nàng nói sao? Còn không ghen?” Diệp Thần có chút đồng lòng nhìn sang cái này nữ nhân trang phục có chút động đậy nói.

“Ta không ghen nha. Uyển Thanh tỷ tỷ nhưng đối với ta rất quan tâm. Với lại ngươi là ta tiểu tướng công. Ta tất nhiên muốn nghĩ đến ngươi lợi ích rồi.” Chung Linh liền dụ dỗ Diệp Thần nói.

Trong lòng lại thầm mắng một cái tiểu sắc lang, có ta rồi, ta còn đem cả nương đều muốn ném lên ngươi giường. Vậy mà còn muốn nhúng chàm Uyển Thanh tỷ, nhưng mà nàng thực sự rất là, rất là muốn nhìn Diệp Thần trang nữ, có thể đẹp đến trình độ nào.

“Không cho ngươi nuốt lời.” Diệp Thần liền nhìn Chung Linh nói.

“Tuyệt đối không nuốt lời. Ta đem nương đều có thể ném cho ngươi chơi đùa, Uyển Thanh tỷ tỷ ta cũng có thể đồng dạng lừa nàng ném lên ngươi giường.” Chung Linh một dạng mê trai nói. Đây chính là cảnh giới cao nhất trọng sắc khinh bạn nha.

“Đưa ta quần áo. Ta thay.” Diệp Thần cắn răng nói. Hi sinh chút, lấy được Chung Linh trợ giúp cua mỹ nữ. Hắn tất nhiên muốn rồi.

Vì nhiệm vụ của hắn chính là Thuần Phục các nàng, không đơn giản chỉ là muốn lấy được nàng cơ thể, vì một tiếng tại cơ thể mỹ nhân bên trên thi triển ra Ngự Nữ Long Quyết vốn không đủ đển khiến các nàng chạm đến thuần phục mức độ. Chung Linh trợ giúp là rất cần thiết.

“Thật quá tốt, đây là tướng công ngươi quần áo nha.” Chung Linh vỗ tay vui vẻ đưa tới cho Diệp Thần một bộ quần áo nói.

“Đây là cái gì vậy chứ?” Diệp Thần xem trang phục, sau cầm lên một cái tấm vải nói.

“ n đây là nữ nhân đến ngày đồ dùng nha. Ta quên mất ngươi là nam nhân. Mau đưa trả ta nha.” Chung Linh mặt có chút đỏ nói. Cái này là nàng chuẩn bị để nàng dùng đề phòng nha. Nàng nhìn Diệp Thần khuôn mặt lại quên mắt hắn là nam nhân, hắn là bị trĩ chứ không phải đến ngày à.

“Nữ nhân cổ trang các nàng đến ngày chính là dùng cái này đồ vật. Làm từ lông chim sao?” Diệp Thần có chút ngạc nhiên sờ sờ nói. Hắn xuyên việt rất nhiều lần nhưng cái món đồ này nhìn thấy là lần đầu tiên nha. Đa số nữ nhân tại các vị diện khác, khi đến ngày đồ dùng xong đều ném, hắn mới không để ý đến thứ này đâu.

“Hừ, mau trả cho ta đi mà. Cái này nam nhân, không nên động vào đâu.” Chung Linh ngượng ngùng nói.

“Có gì không nên nha. Chẳng phải chỉ là ngươi áp vào chỗ đó đó thôi sao. Ta cũng không phải chưa từng sờ qua. Còn ngại cái gì chứ? Tiểu nương tử, món đồ này thực sự là quá sơ sài rồi. Về sau đến ngày tướng công cho ngươi sắm vài bịch cô tếch thế nào.” Diệp Thần liền cầm món đồ xoa xoa nhẹ một cái đầy khiêu khích nhìn Chung Linh nói.

Nữ nhân cổ trang đối với vật dụng cá nhân rất đỗi ngượng ngùng nha. Có một số món đồ, kể cả nam nhân của mình động tới cũng khiến họ ngượng ngạo nha. Món này chính là một trong đi.

“Trả cho ta… hứ… cái gì cô tếch, ta mới không thèm.” Chung Linh liền với với lấy Diệp Thần cánh tay muốn lấy lại nói. Cái tên này cao hơn nàng nha, thật đáng ghét mà.

Thực ra thì không phải Diệp Thần trong dạng nữ nhân cao, mà là Chung Linh nàng lùn mà thôi. Tuy nhiên Chung Linh vẫn là cái tiểu cô gái mười ba mười bốn tuổi tác, vẫn trong tuổi phát triển mà.

“Được rồi, trả cho ngươi. Mau nói cho tướng công biết, phòng thay đồ ở đâu đi nương tử.” Diệp Thần trả lại cho Chung Linh món đồ xoa xoa đầu nàng nói.

“Đáng ghét, không cho xoa đầu ta, ta không phải là trẻ con. Đều đã mất trinh tiết trở thành phụ nữ, có thể sinh con. Không muốn khi ta hài tử.” Chung Linh hất ra tay hắn tức giận nói.

“Tốt, ngươi không phải hài tử. Nào nói cho tướng công một chút, phòng thay đồ ở đâu nha.” Diệp Thần nịnh nọt nàng nói. Cái này tính tình rõ ràng là cái tiểu cô nương nha. Với lại, số tuổi của nàng vứt đến hắn thời đại đều là học sinh cấp hai mà thôi.

Hắn mà bóc tem nàng, nhất định bị gán cái mác lolicon ném vào tù bóc lịch đi, đó là theo đúng luật, tất nhiên luật pháp không áp chế được hắn. Nhưng ở thời đại này khác biệt nha, mọi hành động của hắn kể cả hấp nàng đều được coi là hợp pháp. Thế giới này chính là kẻ mạnh có quyền.

“Cái này nha… không có à.” Chung Linh liền lắc lắc cái đầu nói.

“Vậy ta thế nào thay đồ?” Diệp Thần mặt có chút cứng lại nói.

“Trước mặt ta thay nha, đằng nào thì cũng không có ai, ngươi cũng là nam nhân chẳng thiệt đi đâu. Với chúng ta quan hệ, còn cần ngại ngùng sao. Dù sao tướng công thân thể, ta cũng chưa phải… chưa nhìn qua nha.” Chung Linh cười cười trêu trọc nhìn Diệp Thần nói. Vừa nãy không phải dám trêu trọc bản tiểu thư sao, đem đạo của ngươi trả lại cho ngươi.

“...” Diệp Thần mặt có chút đen lại. Nếu là bình thường hắn đã đem nàng cho đẩy ngã, sau đó lại lần nữa đẩy ngã, tiếp tục đẩy ngã, đem nàng thuần phục một lần nữa, cho nàng nhớ kỹ phạm hắn hậu quả. Nhưng hiện tại thì… thật máu chó mà. Bản lĩnh nam nhân bị hệ thống làm cho mai mọt.

“Ta đi kiếm chỗ thay.” Diệp Thần cố nén đau dưới bụng chạy đi sang cái gần đó một cái bếp chui vào bắt đầu thay đồ.

“Tướng công, không muốn trốn mở cửa cho ta nha.” Chung Linh đi đến gần cửa bếp nói. Nàng muốn xem nam phẫn nữ trang nha. Cái này cảnh tượng ở cái thời nam trọng nữ khinh này, nam nhân đồng ý xuyên nữ trang bỏ qua mình danh dự là rất ít. Huống chi xinh đẹp như nàng tướng công nam nhân.

“Không cho ngươi nhìn trộm ta.” Diệp Thần chặn cái nữ tiểu sắc lang bên ngoài nói.

Diệp Thần có chút đỏ mặt, bắt đầu từ không gian lấy ra lần trước hệ thống tặn miễn phí gói cô tếch cùng một chút đồ lót nữ. Hắn một đại nam nhân, không ngờ tới lại có ngày hôm nay phải ngồi đọc hướng dẫn sử dụng cô tếch. Thực sự mặt mũi đều ném hết mà.

Keng, nữ ký chủ cả cô tếch cũng không biết sử dụng, thật làm mất mặt nữ nhân hiện đại.

“Cẩu huyết hệ thống, còn không phải tại ngươi.” Diệp Thần chửi rủa một cái. Hắn vốn là nam nhân cái món đồ này cũng không biết dùng nha.

Làm theo hướng dẫn Diệp Thần cũng bắt đầu cởi quần áo tiến hành mặc dần lên. Cái này quần lót, áo ngực còn có miếng băng vệ sinh cũng được hắn chuẩn bị đeo vào.

Lúc này tại bên ngoài.

“Không nhìn ngươi, không nhìn là được rồi.” Chung Linh cười ta nói, chấm một cái nước bọt lên đầu ngón tay muốn đưa chọc một cái lỗ giấy trên cửa để nhìn trộm.

Phục... tiếng giấy bị chọc. Chung Linh định cúi đầu xuống nhòm vào bên trong. Diệp Thần lúc này đã cởi hết toàn bộ quần áo mặc vô đồ lót muốn xuyên y phục. Nữ nhân cổ đại y phục, hắn là không biết

xuyên.

Đến ở Thần Điêu vài năm hắn mới học được xuyên y phục nam nhân một cái sơ sài nữa là.

“Chung Linh ngươi lại làm cái gì ở đây vậy?” Một giọng nói nữ nhân trong trẻo vang lên có chút cứng rắn lại có chút ôn nhu phát ra, khiến Chung Linh giật mình đang định nhìn trộm liền đứng thẳng dạy.

“Uyển Thanh tỷ tỷ, đã lâu không gặp ngươi. Hì hì...” Chung Linh liền ánh mắt có chút cười nhìn Mộc Uyển Thanh nữ nhân nói. Chết rồi, nếu để Uyển Thanh tỷ phát hiện ra nàng có nam nhân sẽ nhất định nghĩ nàng hư hỏng đi. Không cẩn thận còn chém chết Diệp Thần nữa đâu. Dù sao trước khi bái đường, hoặc đính hôn ước, đem mình trinh tiết giao ra, quả thực sự là có chút quá đáng.

“Chung Linh, có phải ngươi lại gây ra cái gì họa rồi không hả? Lại chạy đến chỗ của ta?” Mộc Uyển Thanh nhìn Chung Linh mở miệng ôn nhu hỏi.

“Nào có, nào có nha. Ta đâu phải là người thích gây chuyện thị phi đâu.” Chung Linh liền liên tục lắc đầu nói. Nàng gây chuyện lớn nha, đem trinh tiết, còn đem mình trái tim cho bán cho cái hư đốn nam nhân đâu, còn muốn đem nương cùng tỷ cho hắn khi thê thiếp, mặc hắn chơi đùa đây.

“Ngươi không phải thích gây chuyển thị phi mà ngươi chỉ có mỗi biệt tài đó mà thôi.” Mộc Uyển Thanh có chút lãnh đạm nói. Chung Linh tính tình nàng còn không rõ ràng sao. Một cái phiền phức tiểu nha đầu.

“Uyển Thanh tỷ, ngươi nói thể là oan cho ta nha. Chúng ta từ từ vào nhà uống trà thế nào hả?” Chung Linh liền đi đến Mộc Uyển Thanh cầm lấy nàng tay muốn kéo nàng rời đi nói.

Trong lòng nàng còn có chút thổ huyết đâu, cái này Uyển Thanh tỷ ngươi cùng tướng công sao nói giống nhau vậy chứ. Gây chuyển thị phi là ta biệt tài sao, ta rõ ràng là hành hiệp trượng nghĩa.

“Hừ, Chung Linh ngươi đang giấu gì sao?” Mộc Uyển Thanh đối với Chung Linh hiểu rất rõ ràng nha. Cái này nha đầu nhất định giấu nàng cái gì.

“Ta làm sao có thể giấu cái gì đâu? Uyển Thanh tỷ ngươi chớ nghĩ nhiều.” Chung Linh có chút chột dạ nói.

“Chung Linh ngươi nói dối ta? Trong bếp rốt cuộc ngươi giấu cái gì?” Mộc Uyển Thanh liền mở miệng hỏi.

“Ta không có.” Chung Linh thà chết không nhận nói.

“Còn nói dối, ta muốn xem ngươi giấu cái thứ gì? Đợi ta tìm ra xem xử ngươi thế nào.” Mộc Uyển Thanh có chút tức giận nói. Chung Linh lần này một mực nói dối nàng là sao a.

“Uyển Thanh tỷ tỷ không muốn xem.” Chung Linh chạy đến trước cửa bếp ngăn lại nói.

“Chung Linh tránh ra. Ngươi có phải đem nam nhân giấu bên trong?” Mộc Uyển Thanh tức giận hỏi.

Nàng vốn chán ghét nam nhân nha. Trừ thứ này, Chung Linh sẽ không có lý do nào đem giấu nàng. Hai người vốn tình cảm không tệ. Dù sao sư phụ nàng với Chung Linh mẹ cũng là bạn.

“Uyển Thanh tỷ cái này … cái này… ” Chung Linh lúng túng, nàng bị đoán trúng tim đen nhất thời có chút không thông minh. Hiện tại chỉ mong tướng công nhanh chóng thay đồ đi nha.

“Chung Linh tránh ra, ta nhất định muốn xem.” Mộc Uyển Thanh rút ra kiếm nói.

“Uyển Thanh tỷ...” Chung Linh đều sợ sệt có chút cười cười lấy lòng nói. Uyển Thanh tỷ tức giận nàng so với nương của nàng còn đáng sợ.

“Tránh ra.” Mộc Uyển Thanh quát, Chung Linh lập tức nhảy sang một bên không dám nói nhiều. Cửa đều khóa bên trong, còn nói không có người quỷ tin ngươi.

Mộc Uyển Thanh lập tức đạp đổ cánh cửa phòng bếp xông vào bên trong. Chĩa kiếm về phía trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.