Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 415: Chương 415: Thiên long-diệp tiểu y ta muốn giết ngươi




Tại trên đường đi trong thành, Tần Hồng Miên lúc này đang mua đồ ăn, thức ăn sáng trong ngày. Mộc Uyển Thanh vẫn đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Nàng không thể bỏ mặc cái này nhi nữ một mình được.

“Các ngươi biết cái gì không? Có tin tức mới đây. Diệp Thần với mức treo thưởng giá trên trời, cuối cùng cũng được người ta đưa đầu cắt xuống rồi.” Một cái nam nhân lập tức ngồi lớn tiếng vỗ bàn kể chuyện nói.

“Thật hay là đùa vậy chứ? Phải biết cả một quân đồi đều không thể cùng người này đấu lại nha.” Mọi người lập tức bàn tán.

“Các ngươi có điều không biết rồi. Điều này đương nhiên là thật, ta đích thân nghe được Tiêu Dao phái bên trong truyền ra đến tin tức. Ta đối với cái này là bạn thân từ nhỏ, chẳng qua hắn đã bái nhập môn phái. Hắn không lý nào lừa ta được.” Người nam tử bảo đảm nói.

“Thảo nào ta nghe nói, hôm trước Tiêu Dao phái lớn lối nói Thống nhất giang hồ. E rằng bảo vật đã ở trong tay bọn họ rồi.” Đám người cũng bắt đầu xì xào lớn lên.

“Cho hỏi, vị khách quan này… ngươi là đang nói đến cái gì đó… hình như là một người có tên Diệp Thần thì phải?” Tần Hồng Miên có chút do dự mở miệng cất tiếng hỏi.

“Đúng vậy, cô nương ngươi thực không biết sao? Diệp Thần cái tên này gần đây đều là rất nổi tiếng nha. Nhưng cuối cùng cũng bị Tiêu Dao phái giết chết. Thật đáng tiếc.” Mọi người liền mở miệng nói.

“Bị Tiêu Dao phái giết… hắn chết rồi…” Tần Hồng Miên lập tức phát hoảng nói. Nếu như tin tức này đến Mộc Uyển Thanh tai, nàng sẽ không phát cuồng chứ? Phải biết Uyển Thành dạo này tình hình tâm sinh lý luôn không được tốt.

“Sao vậy? Cô nương quen hắn sao?” Mọi người cũng thắc mắc.

“A… không có… ta chẳng qua cảm thấy tin tức này có xác tin hay không? Ngoài ra thì hắn rốt cuộc phạm cái gì tội tình vậy?” Tần Hồng Miên mở miệng tò mò hỏi.

“Hắn? Hắn giết người...”

“Đúng vậy, còn giết chính là Đoàn Chính Thuần… vương gia của nước Đại Lý nữa.”

“Cái gì… ngươi nói Đoàn Chính Thuần… chết rồi sao?” Tần Hồng Miên lập tức chân tay bủn rủn lại, quỳ rạp trên mặt đất thất thần nói.

“Cô nương ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?” Mọi người đối với nàng quan tâm.

“Ta… ta không sao. Cảm ơn về thông tin.” Tần Hồng Miên lập tức khôi phục tỉnh táo thất tha thất thểu rời đi. Mấy ngày nay lo cho Mộc Uyển Thanh sức khỏe tình trạng, không có chú đến tin tức xung quanh. Cái này tin đến với nàng thực quá sốc và đột ngột. Nữ nhân mà Uyển Thanh yêu lại đi giết chính nàng phụ thân. Thực sự bất hạnh.

“Uyển Thanh ta về đến nơi rồi.” Tần Hồng Miên đi về đến cái căn nhà bỏ hoang gần đó. Lúc này… Mộc Uyển Thanh đã đắm chìm trong men rượu nồng không có trả lời.

“Sư phụ… rốt cuộc người vẫn ở đây. Ta còn nghĩ, người cũng bỏ ta đi rồi đâu.“ Mộc Uyển Thanh cầm vò rượu trên tay thần sắc đều không tốt nhìn Tần Hồng Miên cười điên dại.

“Đứa trẻ đáng thương này… còn rượu sao?” Tần Hồng Miên đều cố gắng cứng cỏi ngồi xuống bàn cùng nàng nói.

“Sư phụ… người sao vậy? Buồn sao? Đến uống cùng ta uống. Sẽ quên đi.” Mộc Uyển Thanh đưa tới một vò rượu cười vui vẻ nói. Nụ cười giả tạo này là công cụ giúp nàng vượt qua những nỗi đau, nhưng… tim nó vẫn cứ đau. Rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao, Diệp Thần nói chán ghét nhất là con tim của mình rồi. Cái cảm giác trái tim của mình nhưng đập vì người khác. Khó chịu lắm… biết không?

“Tốt… hôm nay chúng ta cùng uống đi.” Tần Hồng Miên nhận lấy vò rượu lập tức uống vào trong. Hôm nay, nàng không muốn nghĩ cái gì cả. Người mà nữ nhi thích giết chết người mà nàng yêu. Hiện tại hai người các nàng như nhau… người mình quan tâm đều chết rồi.

“Sư phụ… người cũng có chuyện buồn sao?” Mộc Uyển Thanh thấy vậy liền lên tiếng hỏi. Đã rất lâu rồi, nàng không thấy cái bộ dạng này của sư phụ.

“Ta cũng là con người. Con người tất nhiên sẽ biết buồn. Cả ta cũng có chuyện muốn quên đi. Uyển Thanh… sư phụ nói cho con biết, trong đời sư phụ hối hận nhất, chính là chữ tình, và thất bại nhất chính là nuôi dạy con. Dạy con… quá giống ta.” Tần Hồng Miên vỗ ngực mình tự trách nói.

“Sư phụ… ngay từ đầu người đã không có lỗi rồi. Con đường đệ tử chọn… đệ tử không hối hận… người dạy rất tốt. Có trách chỉ có thể trách đệ tử không biết giữ lấy. Lúc nó vụt bay đi, mới biết nuối tiếc là chi? Đau thương là gì?” Mộc Uyển Thanh đưa bàn tay ra giống như khẽ nắm lấy cái gì đó sau lại cười đưa tay cầm lấy vò rượu lên uống.

Đôi khi cũng biết đừng cứ nghĩ mãi về những chuyện không vui, nhưng dù có muốn lại chẳng thể nào quên được.

“Ta vẫn thực không biết… nàng có gì tốt… hai các ngươi mới quen nhau được bao lâu chứ? Đáng sao? Nếu ngươi muốn đừng nói nàng, một trăm người còn được đó chứ?” Tần Hồng Miên tiếp tục uống nói.

“Một trăm người là quá nhiều, chi bằng chọn lấy một cái người quan trọng bằng cả trăm người gộp lại, để trong lòng là đủ chật rồi. Ta chọn nàng, và cũng chỉ nhận định nàng.” Mộc Uyển Thanh cười cợt nói.

“Ngươi là cái đồ cứng đầu.” Tần Hồng Miên trách mắng.

“Đều là sư phụ dạy bảo ta.” Mộc Uyển Thanh cạn chụm rượu, hai người uống cạn hơi men.

“Sư phụ… người nam nhân ngươi vẫn gọi tên lúc say khi đó. Rốt cuộc là ai? Có quan trọng thực sao?” Mộc Uyển Thanh mở miệng hỏi.

“Đừng nhắc đến kẻ đó. Hắn sao? Một cái bạc tình… nhưng không hiểu sao khi hắn chết đi. Ta lại cảm thấy có chút trống trải… trong phút chốc lại thấy vui mừng… nhưng đau đớn lại không có tồn tại. Có lẽ ta không đủ thích hắn, cũng có thể đã quá lâu không gặp, khiến ta không còn thích hắn như lúc đầu nữa.” Tần Hồng Miên nhạt nhẽo nói. Nàng không còn đủ trẻ để yêu điên dại được nữa rồi.

“Sư phụ… ngươi thật mạnh mẽ.” Mộc Uyển Thanh có chút hâm mộ nói.

“Uyển Thanh… sau này ngươi định ra sao? Nếu như không tìm được nàng? Ngươi...” Tần Hồng Miên do dự mở miệng hỏi. Một cái người đã chết. Tìm được sao? Chẳng lẽ cả đời cứ như vậy bỏ qua thanh xuân tìm mãi một bóng hình?

“Không đâu… ta đã biết nàng tin tức rồi. Ta nghĩ không cần phải đi tìm kiếm nữa.” Mộc Uyển Thanh rút từ eo ra một cây châm nắm chặt vào tay nói.

“Uyển Thanh...” Tần Hồng Miên có chút cảm giác lạ lẫm nói.

“Tiêu Dao Phái… Diệp Tiểu Y… ta muốn giết hắn… Ta muốn cắt đầu hắn trả đem tế ta Diệp Thần dưới hoàng tuyền.” Mộc Uyển Thanh nước mắt đều rơi ra lăn dài trên má cắn răng giận giữ xúc động nói.

“Uyển Thanh… ngươi đã biết rồi? Không được, Tiêu Dao phái quá nguy hiểm, ta không thể để cho ngươi đi.” Tần Hồng Miên lập tức muốn ngăn lại nói.

“Sư phụ… tha thứ cho đệ tử bất hiếu.” Mộc Uyển Thanh lắc đầu nói.

“Uyển Thanh… ngươi trong rượu...” Tần Hồng Miên đầu có chút đau, mắt đều nhíu lại ngã xuống trong lòng của Mộc Uyển Thanh. Nàng có chết cũng không nghĩ tới, cái này đệ tử đối với nàng hạ thuốc mê.

“Trong rượu chỉ là chút thuốc mê mà thôi. Ta biết ngươi sẽ nhất định muốn ngăn cản ta. Vậy nên, đệ tử đành đắc tội rồi. Sư phụ, quên ta đi, coi như chưa từng có cái nghiệt đồ này.” Mộc Uyển Thanh đỡ Tần Hồng Miên nằm trên giường sau đó đối với nàng dập đầu, trong người rút ra một phong thư đặt lên bàn.

“Diệp Thần đợi ta. Ta sẽ đích thân giết Diệp Tiểu Y sau đó… để ta cùng ngươi chôn chung một chỗ.” Mộc Uyển Thanh năm chặt cây châm trên tay quyết tâm rời đi.

Một lát sau khi Mộc Uyển Thanh đi, Tần Hồng Miên cuối cùng cũng tỉnh dạy. Cả người đều lo lắng. Tiêu Dao phái tuy đã suy yếu, nhưng tuyệt đối không phải họ có thể chọc. Uyển Thanh đi như vậy, không khác nào tìm cái chết cả. Mở ra phong thư để lại, Tần Hồng Miên bắt đầu đọc.

“Sư phụ, khi ngươi đọc xong lá thư này. Thì ta có lẽ đã đi rất xa rồi. Ngươi đừng đuổi theo ta. Lần này rời đi, ta vốn không có ôm hi vọng trở về nữa rồi. Người chú ý sức khỏe, nếu có kiếp sau, đệ tử nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi báo đáp công ơn kiếp này. Tái bút… Mộc Uyển Thanh.” Tần Hồng Miên nước mắt đều chảy ra, tay run run vò nát lá thứ trong tay.

“Uyển Thanh… ngươi ở đâu… Uyển Thanh….” Năm chặt lá thư trên tay Tần Hồng Miên chạy ra bên ngoài tìm kiếm, nhưng chẳng thể thấy hình bóng của nàng.

Lúc này, Diệp Tiểu Y vẫn tại trên lưng của Thạch Thanh Lộ. Cuối cùng nàng cũng đuổi kịp đoàn người.

“Giáo chủ đại nhân… làm ơn tha cho ta đi mà. Ngươi có thể để cái khác nữ tỳ hầu hạ ngươi sao hả? Đùi ta đều tê rồi. Bộ đùi ta là gối sao chứ?” Thạch Thanh Lộ khóc không ra nước mắt nói.

“Đùi của ngươi so với gối còn êm ái. Hừ, để cho bổn chưởng môn ngủ trưa không được sao? Không biết ai vừa rồi cõng ta còn lớn tiếng nói. Ta cứ việc sai bảo ngươi, không hề thấy phiền đâu.” Diệp Tiểu Y lười biếng nói.

“Nhưng mà giáo chủ đại nhân, ngươi cũng quá không biết ý tứ chứ? Hiện tại cả ăn cơm cũng muốn ta cho ngươi bón. Ăn quả cũng muốn ta cho ngươi bóc vỏ là sao?” Thạch Thanh Lộ đều tức giận nói. A Lộ không được sợ hãi, phải trách vấn, đả đảo chính quyền.

“Thì sao nào? Bổn giáo chủ chỉ chính là ngươi hầu hạ. Nếu không đổi một cái thế nào? Cho ngươi làm bổn giáo chủ thị tẩm nha hoàn, thay cho hầu hạ?” Diệp Tiểu Y cười vui vẻ nói.

“Ngươi nghĩ hay lắm. Nam nhân các ngươi chỉ biết đến nữ nhân qua vẻ bề ngoài mà thôi. Đến khi gặp một cái so với ta xinh đẹp lập tức liền đem ta ném tại đằng sau.” Thạch Thanh Lộ khinh bỉ nói.

“Không phải chỉ có mỗi nam nhân, hầu hết mọi người đều đánh giá nhau qua vẻ bề ngoài. Chẳng ai thèm bận tâm đến những thứ họ không thể thấy, ví dụ đơn giản nhất như tâm hồn chẳng hạn. Thanh Lộ ta nói, nếu chính mình không vận động sẽ chẳng đạt được gì cả. Với chuyện tình cảm thì càng phải chủ động hơn. Ngươi cứ như vậy, bổn giáo chủ mệt mỏi lắm. Biết không? Nữ nhân biết dựa vào nam nhân của họ yêu, sẽ có được một sức mạnh rất không lồ.” Diệp Tiểu Y chán ghét nói. Năm trên đùi nàng thở dài.

“Ta mới không cần dựa dẫm vào giáo chủ ngươi.” Thạch Thanh Lộ quay đầu sang một bên nói.

“Thật sao? Sớm muộn ngươi cũng sẽ biết bổn giáo chủ mới là ngươi duy nhất cây đại thụ.” Diệp Tiểu Y không biết nói nàng ngốc hay là gì. Được thôi, đợi khi hắn thuần phục con mèo hoang nhỏ này. Xem nàng còn dám không dựa vào hắn?

“Chưởng môn đại nhân, ngươi tài giỏi như vậy. Biết bao nhiêu nữ nhân thích ngươi. Sao cứ nhất thiết bắt nạt ta vậy chứ?” Thạch Thanh Lộ buồn bực nói.

“Người ta hơn nhau không phải ở cái tài, mà là ở chỗ khi thời cơ đến họ có dám xông pha chộp lấy hay không? Ngươi biết không… làm gì có ai hoàn hảo? Yếu đuối xấu xa, ghen tỵ, luôn tìm cách kéo người khác xuống. Nghe thì khó tin, nhưng ở đời càng giỏi thì càng khó sống. Như ngươi vô dụng lại sống rất dễ. Ta ghen ghét, thì bắt nạt ngươi thôi.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói nửa đùa nửa thật.

“Công lý ở đâu đây?” Thạch Thanh Lộ đều muốn khóc lên. Cái này rõ ràng là hắc chưởng môn mà. Không che giấu chút nào tỏ rõ ý bắt nạt nàng. Thậm chí hắn còn không thèm chối luôn kìa.

“Công lý luôn chiến thắng, và tất nhiên kẻ thắng là công lý. Đó là quy luật cộng hưởng. Ngươi có kêu cũng không có ai cứu đâu.” Diệp Tiểu Y mặt có chút nguy hiểm đè nàng ra nói.

“Giáo chủ ngươi muốn làm cái gì chứ?” Thạch Thanh Lộ đều run khẽ nói.

“ n ngươi nói ta muốn làm cái gì chứ?” Diệp Tiểu Y lợi dụng mình skill thần thánh lột đồ trong 0,5 giây đã thất truyền đã lâu Thạch Thanh Lộ lập tức trên cơ thể bị lột còn mỗi áo yếm.

“Á… Giáo chủ ngươi muốn làm cái gì chứ? Quần áo của ta… mau trả lại. Bên ngoài lều còn có người đâu.” Thạch Thanh Lộ xấu hổ nói.

“Thì làm sao chứ? Bọn họ bên ngoài kệ họ, chúng ta làm việc chúng ta lên làm thôi.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.

“Giáo chủ ngươi thật vô liêm sỉ, quần áo của mình đều không biết mặc, vậy mà cởi nữ nhân quần áo đều thành thạo như vậy.” Thạch Thanh Lộ u oán nhìn Diệp Tiểu Y nói.

“Việc vô liêm sỉ hay không? Không phải ở việc họ biết cởi mà là ở việc họ biết mặc.” Diệp Tiểu Y nhún vai cười cợt nói.

“Miệng giáo chủ ngươi thật lợi hại.” Thạch Thanh Lộ đá xéo.

“Nói cho ngươi một bí mật, bổn giáo chủ lưỡi thực ra còn lợi hại hơn nhiều.” Diệp Tiểu Y liếm môi một cái đè ra nàng bắt đầu liếm đi lên.

“Á đừng tới đây.” Thạch Thanh Lộ cả người đều tê dần mất dần đi sức khống chế cơ thể.

“Giáo chủ đại nhân, Tô Tinh Hà trưởng lão có việc muốn bẩm báo, muốn mời ngươi sang lều bàn bạc.” Một cái đệ tử đi đến nói.

“Giáo chủ đại nhân… có người gọi người kìa.” Thạch Thanh Lộ cuối cùng cũng cảm thấy mình may mắn.

“Kệ hắn, đàn ông đích thực là phải vì vếu mà bỏ bạn.” Diệp Tiểu Y buồn chán nói.

“Giáo chủ ngươi còn không đi, sư phụ sẽ trách ta.” Thạch Thanh Lộ đều cảm thấy Diệp Tiểu Y mặt đủ dày, vậy cũng nói ra được.

“Hừ, đợi lát quay lại.” Diệp Tiểu Y lười biếng rời khỏi.

“Rốt cuộc là có cái việc gì?” Diệp Tiểu Y chán nản bước ra khỏi lều tiến tới lều của Tô Tinh Hà.

“Chưởng môn, có cô gái chặn lại chúng ta đường, nói có thể giúp chúng ta dẹp đi Tinh Túc phái. Nhưng nàng nhất thiết yêu cầu gặp ngươi mới nói. Ta thấy nàng ta rất tà môn. Vậy nên...” Tô Tinh Hà lập tức bẩm báo.

“Một cô gái sao? Thú vị, được mau đưa ta đi gặp nàng.” Diệp Tiểu Y có chút hứng thú nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.