Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 495: Chương 495: Thiên long-thứ khiến bạo lực trở lên thật tinh tế




Mộ Dung Phục nhìn Diệp Thần đứng lên cả người đều sợ hãi ngã ra đằng sau. Hắn cảm thấy rõ ràng khí thế người đang đứng trước mặt hắn không còn là con người. Giống như một con quái vật bị nhốt trong lồng giam, nó bất cứ khi nào cũng có thể thoát ra ngoài giết chết hắn.

“Thế nào? Sợ rồi sao? Ta đã nói rồi, vị trí này ngươi ngồi không có hợp.” Diệp Thần đưa tay sờ sờ mình chiếc ghế Tiêu Dao phái chưởng môn nói.

“Mi rốt cuộc là quái vật phương nào?” Mộ Dung Phục ánh mắt sợ hãi nói.

“Quái vật? Không quan trọng ta là cái nào quái vật. Chỉ cần biết ta là kẻ đặt dấu chấm hết cho mi là đủ. Nếu không còn trò gì để giở vậy liền đi chết được rồi.” Diệp Thần một cước đá tan chiếc lồng bằng sắt từng bước từng bước chân hướng Mộ Dung Phục phương hướng bước tới.

“Ngươi… ngươi đừng tới đây.” Mộ Dung Phục liên tục phóng xuất mình trong người ngân châm. Tất cả đều trúng vào Diệp Thần trên người nhung không hề có tác dụng làm chậm hắn một chút nào.

“Chơi đùa đủ rồi sao?” Diệp Thần một cước đá vào Mộ Dung Phục trên mặt khiến hắn ngã ra, sau đó một cước dẵm tại trên đầu của hắn. Không có tiếp tục đánh tới, từ từ móc trong túi quần ra điếu thuốc còn lại bắt đầu châm. Đánh người chính là phải có chút phong cách. Đó mới là đàn ông.

“Tại sao có thể như vậy. Tất cả các ngân châm rõ ràng đều trúng vào người của ngươi.” Mộ Dung Phục kinh ngạc nói.

“Trúng vào người ta? Ngươi chắc sao?” Diệp Thần một cước đá tới Mộ Dung Phục khiến hắn ngã quay lưng ra bắt đầu ngồi xổm lên hắn người bên trên chỉ chỉ về phía sau mình.

Mộ Dung Phục cảm thấy miệng mình ngọt ngọt mùi máu nhìn lên trên tường, từng cây ngân châm của mình thẳng hàng cắm trên sâu trên bức tường, cùng cột trụ: “Cái này… sao lại có thể như thế.”

“Tại sao không thể? Chỉ cần tốc độ đạt đến cần thiết không gì là không thể.” Diệp Tiểu Y không cảm thấy có gì không thể nói.

“Ha ha… ngươi quả nhiên là kẻ không thể đoán trước. Vậy liền giết ta đi. Nếu không ta hội có ngày giết ngươi.” Mộ Dung Phục phun ra một hụm máu cười lớn nói.

“Ngươi muốn chết vậy sao? Cam chịu? Quả nhiên như cha ngươi, cha nào con nấy.” Diệp Thần xỉ nhục hắn nói.

“Không cho phép nói xấu ta phụ thân.” Mộ Dung Phục điên cuồng tức giận nói.

“Không phải sao? Phụ thân của ngươi chết vì hắn bất tài, vì hắn cam chịu. Cha con ngươi đều như vậy, có thể bỏ hết tất cả, nhưng lại không biết thu về bao nhiêu. Đâm đầu vào chỗ chết, so với súc vật còn ngu. Súc vật còn biết tránh nguy, còn hai người các ngươi còn không bằng súc sinh.” Diệp Thần lạnh lùng nói.

“Ngươi câm miệng.Ta từ bỏ nam nhân cơ hội để đổi lấy kết cục như vậy sao? Ta không cam tâm, không cam tâm. Giáo chủ ngươi cùng ta đi chết đi.” Mộ Dung Phục lập tức muốn vận dụng nội công tự bạo thân thể.

“Muốn tự bạo? Nằm mơ.” Diệp Thần một chỉ đi xuống nghiêm phong Mộ Dung Phục nội lực di chuyện.

“Giáo chủ ta hận ngươi, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.” Mộ Dung Phục nằm dưới Diệp Thần cái mông tức giận nói.

“Giết chết ta? Loại động vật lưỡng tính như ngươi cũng có thể làm được sao?” Diệp Thần nghi ngờ nói.

“Câm miệng.” Mộ Dung Phục hai mắt đều chảy ra máu.

“Uyển Thanh nàng ở đâu, nói ra. Ta cho ngươi chết tử tế.” Diệp Thần lạnh lùng nhả ra làn khói trắng hỏi.

“Chết rồi.” Mộ Dung Phục phun ra hai chữ.

“Nói tiếng người.” Diệp Thần cầm điếu thuốc dí tại Mộ Dung Phục trên đỉnh đầu để hắn cảm nhận mùi thịt mình đang chín dần nói.

“A… ta muốn giết ngươi… giết ngươi… hộc hộc.” Mộ Dung Phục nằm trên mặt đất đau đớn không thể tả tức giận gào thét.

“Bớt sủa, trả lời ta. Uyển Thanh ngươi nhốt nàng ở đâu. Nếu không nói, ta để ngươi sống một ngày liền muốn chết một ngày.” Diệp Thần tay nắm lấy hắn tóc của Mộ Dung Phục nhấc lên nói.

“Ha ha ha...” Mộ Dung Phục mặc kệ đau đớn lớn tiếng cười.

“Trả lời ta.” Diệp Thần dùng chân ấn đầu Mộ Dung Phục tại trên mặt đất đều nứt ra giấu vết.

“Khục khục… giáo chủ… ta nói nàng chết, nàng liền chết rồi. Dù nàng không chết… cũng sắp chết rồi. Ngươi vĩnh viễn không gặp được nàng… ta muốn để ngươi sống mãi trong hối hận.” Mộ Dung Phục răng đều rụng gần hết hàm cười man rợ ho ra máu tươi. Hiện tại hắn cảm thấy sinh mệnh trôi qua rõ ràng.

“Mộ Dung Phục, ngươi đang thách thức ta giới hạn?” Diệp Thần tức giận. Hắn hiện tại có chút không bình tĩnh cho lắm.

“Không… không… bởi vì đó là cách duy nhất. Để ta có thể đánh bại ngươi. Giáo chủ… cả cuộc đời của ngươi thất bại nhất là bao giờ cũng… vì...” Mộ Dung Phục không có ý muốn nói.

“Vì tình, cái này ta biết rõ. Không cần ngươi phải nói.” Diệp Thần bước lên ghế ngồi tại vị trí giáo chủ bên trên nhìn xuống bên dưới Mộ Dung Phục nói.

“Giáo chủ ngươi quả nhiên biết rõ mình điểm yếu. Nếu lần đó ngươi không thả cô gái đó đi. Ta còn thực không biết ngươi quan tâm là Mộc Uyển Thanh người. Người hại nàng chết là ngươi.” Mộ Dung Phục nhìn Diệp Thần trên cao nói.

“Cái này ta cũng biết rõ ràng. Ngươi nghĩ đến điều, ta tất nhiên nghĩ đến.” Diệp Thần thoải mái gật đầu nói.

“Ngươi đạt được như bây giờ tất cả đều là do cưỡng bức người khác. Tất cả đều là thủ đoạn của ngươi. Ngươi bảo vị trí đó không xứng với ta. Ngươi càng không xứng. Bên dưới ngươi các đệ tử ai ai cũng muốn ngươi chết. Thiên hạ này không ai tha cho ngươi. Diệp giáo chủ, ngươi sống cả đời này đều để người khác chán ghét.” Mộ Dung Phục nhìn Diệp Thần chỉ vào hắn bảo tọa/.

“Ngươi có thể tự cho là đúng đi, ngươi cho rằng ngươi hiểu ta? Thiên hạ này ai ai đều muốn giết ta, ta thừa nhận. Nhưng ông mày vẫn cứ sống tốt đấy thôi? Họ không phai chán ghét ta. Mà là ghen tỵ, ghen tỵ ta có thể ngồi tại trên này. Ngươi xem nhưng kẻ đằng sau ngươi đi, có ai đều không phải chết? Ngươi nghĩ ngươi có thể được đệ tử tôn làm giáo chủ là do ngươi giỏi sao? Còn muốn mượn cơ hội phục quốc. Sai. Hoàn toàn sai, bọn chúng đưa ngươi lên, là để ngươi chờ chết. Tiêu Dao phái hiện tại chính là miếng mồi lớn, thiên hạ ai ai cũng tham muốn, người người đều có thể nhân lúc ta vắng nhà làm loạn nhưng chúng không làm vì chúng sợ, không dám. Còn ngươi ngươi cho rằng mình to gan? Thực ra chỉ là thằng đần.” Diệp Thần chỉ vào Mộ Dung Phục trên mặt đất nói.

“Ngươi cho rằng ngươi hơn ta? Ngươi chỉ mạnh hơn ta mà thôi. Nếu ta mạnh hơn ngươi, thiên hạ này còn không phải của ta. Cách làm của ngươi để vạn người oán hận, nếu như ta là ngươi ta...” Mộ Dung Phục mắng.

“Thì ngươi làm cái gì? Cứ ở đó tự cho là đúng đi, nhưng quản ta? Ngươi chưa đủ tư cách.” Diệp Thần khinh bỉ.

“Thiên hạ này thật bất công, kẻ cố gắng tại sao luôn luôn không có hảo báo? Tại sao chứ. Tất cả mọi người, Kiều Phong, ngươi, Du Thản Chi, tất cả đều không phải làm gì cả. Đều có võ công cao cường. Còn ta… ta đều cố gắng bỏ ra tất cả. Không dám một ngày lơ là ham mê tửu sắc. Cứ cho rằng trong thời gian ngươi trụy lạc ta tu luyện, tân dụng lúc ngươi chơi để tu luyện có thể đánh bại ngươi… ông trời ngươi không công bằng.” Mộ Dung Phục tuyệt vọng hét lên.

“Công bằng? Ngươi muốn công bằng sao? Nếu muốn có công bằng ngươi trước tiên phải thắng trước đã. Ngươi thắng công bằng tự nhiên là của ngươi. Trên đời này ngươi cho rằng chăm chỉ là có thể thành công. Vậy thì ngoài kia sớm đã có kẻ ngồi trên vị trí này còn đợi nhà ngươi?” Diệp Thần nằm tại trên ghế giáo chủ lười biếng nói.

“Ngươi nói cái gì? ta không tin… là ông trời bất công. Cái gì công bằng, ta… ta không tin. Giáo chủ ngươi làm sao lại ngồi đó đánh ta đi. Đánh ta đi, ngươi còn đợi cái gì? Xem thường ta sao?” Mộ Dung Phục lê lết lên gần bảo tọa nói.

“Đánh một con súc vật nó còn biết đau, nhưng đánh một đứa súc sinh, càng đánh nó càng thích thú. Ta tại sao phải đi làm việc này chứ? Ngươi biết tại sao ta hỏi ngươi Uyển Thanh vị trí sao? Bởi ta biết rõ ràng… ngươi không dám, không dám động đến nàng một sợi tóc. Ngươi còn yên ổn ở đây bởi vì… cái thứ sợ hãi ta gieo vào trong lòng ngươi. Khiến ngươi sợ hãi không dám động nàng.” Diệp Thần nhìn Mộ Dung Phục bò lết trên mặt đất hỏi.

“Ngươi đừng tưởng ta không dám. Ta… ta… ta đem nàng… Diệp giáo chủ tại sao ngươi xuất hiện, tại sao ngươi lại xuất hiện? Chỉ vì sự xuất hiện của ngươi, ta cảm thấy mình quá bất lực, cảm thấy mình bị uy hiếp. Tại sao ngươi xuất hiện trong cuộc đời ta?” Mộ Dung Phục không dám nhìn thằng vào Diệp Thần ánh mắt tức giận gào lên.

“Ngươi đừng nói bừa. Ngươi có phải đàn ông không? Không là có phải từng là đàn ông không? Nếu từng thì đứng dạy cho ta. Ngươi nhu nhược. Đều là bản thân ngươi tự chuốc lấy. Trách ta? Ngươi lấy cái gì thân phận trách ta? Quỳ Hoa Bảo Điển ta đưa cho ngươi, là ngươi tự mình học nó. Là ngươi không kiềm chế được nó quấn hút. Bị ta lợi dụng là bởi bản thân ngươi ngốc. Ngươi lấy cái gì mà dám trách ta? Tất cả mọi chuyện không phải do ông trời. Mà là do ngươi, mọi thứ đều bắt đầu từ sự yếu đuối của một ai đó.” Diệp Thần khinh thường đáp.

“Giáo chủ đại nhân, ta không dám động nàng. Nhưng ta không nói nàng ở đâu. Nàng sẽ đói sẽ khát, sẽ chết. Ngươi trận đấu này, thua, bại, đều bại bởi ta.” Mộ Dung Phục đứng dạy cười bỉ ổi.

“Bại bởi ngươi? Diệp Thần ta đội trời đạp đất, nếu có bại chỉ bại bởi chính bản thân mình. Uyển Thanh chỗ ta có hàng ngàn cách tìm tới nàng. Mộ Dung Phục ngươi là con rối ta tạo ra. Hiện tại cũng đã đến lúc lên thu hồi tiền vốn.” Diệp Thần móc từ trong người ra một con dao làm bếp.

“Dao làm bếp. Giáo chủ ngươi thật coi rẻ ta. Ta đánh không lại ngươi, những tuyệt đối sẽ không chết trong tay ngươi.” Mộ Dung Phục lập tức hướng tới cột nhà muốn đập đầu tự sát.

“Ai cho ngươi chết?” Diệp Thần nhanh chóng một cước đá tới. Mộ Dung Phục đau đớn nằm tại trên mặt đất.

“Khụ khụ, ngay cả quyền tự sát ta cũng không có. Hộc hộc, ra tay đi.” Mộ Dung Phục nằm đợi chờ cái chết.

“Nếu có kiếp sau sử dụng cái đầu nhiều một chút. Ngươi giúp ta tiêu khiển lâu như vậy. Ta sẽ chặt đầu ngươi để cho chó ăn. Coi như chết cũng có chút tác dụng với đời. Chứ ngươi sống lâu như vậy quá chật đất vô dụng.” Diệp Thần từ trong tay xuất hiện võ rượu đổ lên mình thanh dao nói.

“Ngươi muốn cắt ta cái đầu? Không để ta chết toàn thây?” Mộ Dung Phục nhìn thấy Diệp Thần như vậy dùng đến dao liền sợ hãi. Người cổ đại nhưng chết thê thảm nhất chính là chét không toàn thây.

“Hãy nghe ta nói. Sau khi đầu ngươi đã được chém, ngươi vẫn có thể nghe thấy ít nhất là trong một khoảng khắc, những âm thanh tuyệt vời của tiếng máu phun ra từ cổ của ngươi. Ta chắc chắn đó sẽ là một niềm vui khiến ngươi thích thú cảm giác đó, vì nó dùng để kết thúc tất cả những thú vui này.” Diệp Thần nhấc lên Mộ Dung Phục đầu.

“Buông ta ra, ta có chết cũng không tha cho ngươi.” Mộ Dung Phục vùng vẫy.

“Suỵt, còn gì trăn trối không?” Diệp Thần khẽ đưa tay lên hắn miệng ra hiệu im lặng hỏi.

“Ta… Phụt...” Mộ Dung Phục không kịp trả lời hắn lập tức nghe thấy tiếng máu phun ra từ cổ mình, sự đau đớn rất nhanh trôi qua, thứ còn lại chỉ là cái xác nằm bất động trên mặt đất.

“I don’t care.” Diệp Thần nhìn máu phun ra từ cổ của Mộ Dung Phục cạn dần không tiếp tục phun lên liền ném con dao sang một bên.

“Nếu như có thêm một chút âm nhạc thì thật quá tốt. Nó sẽ khiến cho màn bạo lực này trở lên thật tinh tế. Việc này khiến điều đó không đẹp như đã tưởng.” Diệp Thần có chút tiếc nuối nói. Tại sao cần âm nhạc à? Các bộ phim đều cần nó để tăng sự soái cho các nhân vật chính.

“Ê nhóc, dọn dẹp đống này đi.” Diệp Thần nhìn sang một bên sợ run cầy sấy đứa trẻ mở miệng nói.

“...” Dương Nhi tại một bên run rẩy nhìn Mộ Dung Phục chết đi sau đó nhìn như ma thần Diệp Thần rời đi cuối cùng mềm nhũn nằm tại trên mặt đất. Thật sự quá đáng sợ. Người này giết người còn như vậy bình tĩnh, còn muốn tinh tế. Thấy chặt đầu người còn đòi tinh tế quan sao?

Diệp Thần rời khỏi Tiêu Dao phái liền lập tức bất ra mình hệ thống bảng định, tìm kiếm Mộc Uyển Thanh vị trí. Giống như định vị trên máy điện thoại. Diệp Thần liền tìm đến được Mộ Uyển Thanh, nàng bị Mộ Dung Phục nhốt tại Tiêu Dao phái nơi bàn cơ Linh Lung tọa trấn. Nơi này hiện tại đã thành hoang sơn không người ghé qua. Nếu bị nhốt ở đây quả thực chỉ có thể chết đói.

Bước vào bên trong, Mộc Uyển Thanh liền tại trên giường bị trói bằng dây xích sách cảnh tay đều đỏ lên có vẻ như nàng vùng vẫy quá nhiều để thoát đi nhưng không có tác dụng. Hiện tại đều mệt lả nằm tại trên giường ngủ thiếp đi.

“Uyển Thanh ta đến rồi. Để ngươi chịu khổ.” Diệp Thần có chút đau lòng đi đến vuốt nàng mái tóc nói.

Phập… Mộc Uyển Thanh nửa tỉnh nửa mê tại Diệp Thần cánh tay đưa qua liền cắn một cái phập.

“Măm măm… kẹo mút của ta… đừng chạy...” Mộc Uyển Thanh ngâm Diệp Thần cái cánh tay mút mút lại liếm liếm đói khát mộng du nói.

“Đều nhớ đến ta cho mi kẹo…? Ngủ đều không mơ ta, ta so với kẹo của ta còn quan trọng sao?” Diệp Thần có chút bực tức tức giận nói nhưng cũng không có đánh thức nàng. Hắn nhìn nhìn xung quanh không thấy có ai liền bắt đầu ta ác nụ cười.

“Tiểu Thanh Thanh đến Diệp ca ca cho ngươi ăn kẹp mút. Đúng rồi đúng rồi, mút nhẹ chút, đúng nha, ngươi cùng Hồng Miên quả thực là gien di truyền đều tốt như vậy. Ấy ấy đừng cắn đừng cắn. Kẹo là muốn mút… Khục khục, kẹo mút sữa tươi, ngươi không muốn nhổ nuốt vào, nuốt vào nha.” Diệp Thần tại thần không biết quỷ không hay đút cho Mộc Uyển Thanh kẹp mút ăn.

Mộc Uyển Thanh chính là đói đến mơ mơ hồ hồ nghe thấy Diệp Thần nói cái gì liền không tự chủ làm theo cái đấy. Hiện tại nàng chỉ biết nuốt cái này có vẻ như bụng bớt đói đi thỉ phải. Không biết sau khi tỉnh lại nàng có còn muốn ăn tiếp kẹo mút nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.