Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 490: Chương 490: Thiên long-tiêu dao phái tình trạng




Chúng nữ có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Tiểu Y. Hắn là Diệp Thần, vậy người tên Diệp Tiểu Y là ai? Cái này khiến đầu óc các nàng có chút không kịp tiếp thu. Diệp Thần liền tóm tắt lại một chút, nào là mình bị mất trí nhớ, sau đó ở Tiêu Dao phái bên trong do quá đẹp trai nên bị Vô Nhai Tử nhìn trúng ép làm chưởng môn. Sau đó không cẩn thận lại vào nhà hàng này làm ông chủ bán mắm à lộn bán mì tôm Hảo hảo đậu má. Tất nhiên một số việc như hắn từng thử làm cái nữ nhân sau đó còn học được cách sử dụng băng vệ sinh cô tếch hai lớp có cánh liền miễn kể đi ra. Mặc dù thời đại này không biết băng vệ sinh là cái gì.

“Đại khái là ngươi rơi vực mất trí sau đó mọi chuyện liền như vậy diễn ra?” Chúng nữ đại khái hiểu Diệp Tiểu Y trình bày ý tưởng.

“Đúng vậy, ta quả nhiên tài giỏi, câu chuyện dài như vậy lại có thể trong vài lời khiến cho ngốc như các ngươi cũng có thể tiếp thu.” Diệp Thần vô sỉ xoa xoa cằm tự khen mình nói.

“Ngươi bớt ảo tưởng lại đi, chuyện của ngươi đều ly kỳ như vậy. Sao không đi viết thành tiểu thuyết luôn đi, nhất định phát hỏa, rốt cuộc nói đi nói lại cũng chỉ biết ngươi tên thật.” Chúng nữ khinh bỉ nói. Cái tên nam nhân này còn chẳng nhắc đến mình quê quán tuổi tác, thậm chí cả trình độ văn hóa cũng không tiết lộ một điểm.

“Ta cũng tính viết, nhưng lại không dám viết. Ta sợ viết xong nữ nhân các ngươi liền tìm ta đòi mạng.” Diệp Thần thở dài bất đắc dĩ nói.

“Đòi mạng? Chúng ta cũng không rảnh.” Chúng nữ khinh thường nói, thấy qua người vì một bộ tiểu thuyết đòi mạng người khác sao?

“Thật không rảnh sao? Nói chuyện không nói điêu, mà không nói điêu thì không nói chuyện. Lão tử trời sinh văn phong hấp dẫn thiên tài. Viết cái bộ gì thư đều vô cùng sống động cùng chân thật, nếu đem cuộc đời ta viết thành cuốn tiểu thuyết tỉ mỉ không che, nhất định sẽ tạo ra một đời dâm thư.” Diệp Thần thổi phồng nói.

“Ngươi nói là viết dâm thư? Đồ biến thái, nói cái gì đó. Ai cần ngươi viết dâm thư, chuyện giường chiếu trong nhà cần ngươi viết sao? Chúng ta là muốn ngươi viết ngươi cuộc đời tiểu thuyết.” Chúng nữ liền tức giân. Các nàng lập tức nghĩ đến, Diệp Thần muốn viết cái gì thư, hắn chính là viết cảnh cùng các nàng giường chiếu thư tịch nha. Rõ ràng các nàng là muốn nói cuộc đời hắn kinh lịch.

“A… là vậy sao? Nhưng cuộc đời của ta chính là như vậy nha. Thật sự khổ quá mà, ai biết trời sinh ra ta như vậy soái, bổn thiếu gia chỉ có thể dành cả tuổi thanh xuân để tờ rịch… à lộn là dành cả tuổi thanh xuân để phục vụ các mỹ nữ trong thiên hạ, thực khổ.” Diệp Thần không muốn mặt than thở nói.

“Biến thái nam nhân, đầu óc đều nghĩ cái gì. Ngươi dám viết tiểu thuyết loại đó, chúng ta liền không nhận ngươi.” Chúng nữ khinh bỉ đòi đoạn tuyệt.

“Các ngươi quả thực là ngu ngốc nữ nhân nha. Một chút hi sinh vì nghệ thuật cũng không có. Có biết đến Phan Kim Liên sao? Nàng đã hi sinh bản thân để có thể lưu danh xử sách. Về sau còn được mọi người kính ngưỡng gọi với dâm phụ tên, thế nào huy hoàng lịch sử.” Diệp Thần lắc đầu thâm trầm tỏ ra vẻ các ngươi không hiểu ta ý tốt.

“Đi chết đi.” Chúng nữ hướng hắn ném đồ.

“Ấy, ấy đừng ném. Không viết liền không viết. Các ngươi quả thật là những nữ nhân độc ác, bóp chết cây bút tài năng non trẻ từ trong trứng nước, thật bất hạnh cho xã hội khi mất đi một bộ thần điển biết không?” Diệp Thần liền né ra bộ mặt tiếc nuối.

“Bóp chết cái tài năng giở hơi của ngươi, chị em phụ nữ trên thế giới nhất định muốn xây tượng tưởng niệm cảm ơn chúng ta.” Chúng nữ khinh thường.

“Đúng vậy họ xây tượng thờ những dâm phụ tái thế dưới ta ngòi bút hoa văn mỹ miều.” Diệp Thần gật đầu nói.

“Ngươi là muốn chết?” Chúng nữ bị khí tức giận nói.

“Các ngươi muốn làm quả phụ?” Diệp Thần ngạc nhiên hỏi.

“Đáng chết nam nhân, không nói cái này chuyện. Hiện tại ngươi tính thế nào? Tiếp tục là giáo chủ của ngươi hay là làm lão bản của Thực Thần Cư?” Chúng nữ liền đổi câu chuyện nói. Nói chuyện với tên này quá hại não.

“Về cái chuyện này ta tính...” Diệp Thần nhíu mày suy nghĩ một chút.

Chúng nữ chờ đợi Diệp Thần quyết định, quyết định sắp tới của hắn có thể liên quan đến sinh tồn của Tiêu Dao phái cùng cả võ lâm nhân sĩ thiên hạ. Tiêu Dao phái vì hắn mà kết thù với vô số người, hiện tại có thể tồn tại không ngã liền là nhờ danh tiếng chó chết đại ma vương lừng lẫy giang hồ, chuyên buôn bán ma túy, xuân dược, kỹ nam, kỹ nữ, thanh lâu cùng cả sòng bạc. Sớm đã bị coi là ma giáo, hiện tại hắn bỏ ra Tiêu Dao phái, môn phái này liền bốc hơi khỏi giang hồ.

“Ta tính...” Diệp Thần ngập ngừng.

“Ngươi nói a...” Chúng nữ đều gấp, tên này cứ như vậy úp úp mở mở.

“Các ngươi đừng dục, ây đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ hiểu lầm, các ngươi thấy nam nhân như ta dễ thương quá muốn đè ra hiếp đó. Ta sẽ cảm thấy sợ hãi.” Diệp Thần ngượng ngùng nói.

“Quỷ tha ma bắt ngươi, mau mau nói, nếu không lão nương chém chết ngươi.” Thiên Sơn Đồng Mỗ tức giận đầu tiên túm lấy cái tên biến thái này cổ áo, vào lúc nào rồi ngươi còn nô đùa. Phải biết Tiêu Dao phái là sư phụ nàng cả đời sự nghiệp, tên này hiện tại liền đem nó ra nghịch đến độ khắp giang hồ đều muốn giết.

“Bạo lực gia đình cứu mạng, ngươi muốn mưu sát phu quân sao? Tiểu Đồng Đồng, ngươi làm gì túm áo ta, muốn cởi ta đồ hãm hiếp ta sao? Ta là nam nhân nhà lành, ngươi có thể muốn thân thể ta, nhưng đừng nghĩ có được ta sự tâm hồn trong sáng, đến đi vấy bẩn ta thân thể trong trắng đi, ta không trách ngươi.” Diệp Thần hô to nhỏ kêu cứu nói.

“Ngươi còn không quyết định, ta lập tức giết ngươi sau đó tự sát cùng sư phụ ta tội.” Thiên Sơn Đồng Mỗ muốn một chưởng đập chết cái không biết xấu hổ nam nhân này, tâm hồn ngươi trong sáng cái quỷ, nó đen còn không thấy một điểm trắng nữa là. Còn cái thân thể trong trắng của ngươi ngủ qua bao nhiêu nữ nhân còn muốn trong trắng? Kỹ nam còn muốn lập đền thờ?

“Tiểu Đồng Đồng bình tĩnh lại, để cho hắn nói.” Chúng nữ can lại Thiên Sơn Đồng Mỗ.

“Được ta bình tĩnh.” Thiên Sơn Đồng Mỗ nén giân thở phì phò.

“Các ngươi đừng cản nàng, để nàng thể hiện ra mình bản chất đi. Ta biết được nàng rất thiếu thốn nam nhân. Nhìn thấy ta trắng trẻo xinh trai liền muốn ngủ ta. Ta tình nguyện hi sinh bản thân mình. Ai bảo ta như vậy tốt bụng, có tấm lòng hào hiệp trượng nghĩa, từ trước đến giờ chưa từng làm qua một việc tốt đâu.” Diệp Thần thở dài lắc dài nói.

“Các ngươi còn cản ta? Ta nhất định muốn chém chết hắn.” Thiên Sơn Đồng Mỗ đang bình tĩnh lập tức muốn ném cái dép vào cái bản mặt đáng chết kia. Tấm lòng trượng nghĩ chưa từng làm việc tốt, ngươi nói vậy cũng có thể nói?

“Đừng nha, để hắn nói. Ngươi bình tĩnh một điểm.” Chúng nữ ngăn cản nói.

“Được, cho hắn một cơ hội ngươi nói.” Thiên Sơn Đồng Mỗ lần nữa nuốt vào bụng cực tức.

“Ta quyết định từ giờ ta sẽ là...” Diệp Thần mở miệng nói giữa chừng.

Chúng nữ cũng mong chờ mở to tai lắng nghe.

“Ta quyết định… làm một cái tác giả, sáng tác ra một đời dâm thư. Để các ngươi có thể lưu danh hậu thế. Để thế giới có thể một bộ thần điển học tập. Yên tâm ta đảm bảo dưới ngòi văn sắc xảo của ta, có thể khiến các ngươi trở thành dâm phụ trong các dâm phụ, tiện nhân trong các tiện nhân.” Diệp Thần đảm bảo nói.

“...” Chúng nữ có chút im lặng. Không làm chưởng môn Diệp Tiểu Y không làm lão bản To Cu Đa, ngươi lại đi làm tác giả? Vẫn là viết về cái cuộc đời súc sinh của hắn dùng cả thanh xuân để tờ rịch?

“Đồng Mỗ đừng cản ta. Hôm nay ta phải giết chết cái nghiệt súc này, sau đó liền tự sát tạ tội.” Chúng nữ lập tức muốn xông lên đánh chết cái mặt dày không biết ngại này.

“Các ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút. Hắn miệng chỉ là có chút tiện mà thôi.” Thiên Sơn Đồng Mỗ cản lại các nàng nói. Hiện tại các ngươi hiểu cảm giác muốn chém người bị ngăn lại đi.

“ y ây, ta nói cái gì sai sao?” Diệp Thần tỏ ra vẻ ngây thơ vô số tội hỏi.

“Ngươi làm không sai, mà việc ngươi muốn làm là sai.” Thiên Sơn Đồng Mỗ vừa ngăn người vừa nói.

“Nữ nhân các ngươi làm sao có thể hiểu được sự vĩ đại của văn học, ta thay Kim Dung hổ thẹn vì các ngươi.” Diệp Thần thở dài vẻ thâm sâu nói.

“Kim Dung là ai?” Chúng nữ có chút không hiểu.

“Kim Dung? Lão là một cái tác giả vĩ đại.” Diệp Thần thở dài nói.

“Loại giống như ngươi?” Chúng nữ liền suy nghĩ.

“Không, hắn là một nhà văn học lớn. Một cây bút tài năng, ta so với hắn còn kém xa lắm. Hắn dám đi theo đuổi chính mình con đường, còn ta chỉ có thể dưới sự quản lý các ngươi rời xa mình ngòi bút.” Diệp Thần lắc đầu nói.

“Ngươi cũng biết khen người khác? Hắn rốt cuộc viết cái gì tác phẩm?” Chúng nữ ngạc nhiên, Diệp Thần rất ít khen người khác.

“Hắn sao? Hắn sao chuyên gia viết đam mỹ tiểu thuyết, nhưng lại có thể sử dụng mình thủ đoạn để ẩn sâu cái này đam mê đi, thật sự cao minh.” Diệp Thần thâm sâu nói.

“Đam mỹ tiểu thuyết là cái gì tiểu thuyết?” Chúng nữ mờ mịt.

“Ách các ngươi không biết Đam mỹ?” Diệp Thần ngạc nhiên.

“Ngươi biết liền nói.” Chúng nữ nhún vai nói.

“Không có văn hóa thật đáng sợ. Lần này để ta giảng cho các ngươi đi. Đam mỹ tiểu thuyết chính là kiếm chạm kiếm, lẫn nhau va chạm chọc chọc đâm đâm giữa hai nam nhân, một cái nội công cao cường sẽ phía trên, còn người yếu sẽ ở dưới, lẫn nhau tổn thương.” Diệp Thần đại khái giải thích.

“Là kiếm hiệp tiểu thuyết sao?” Chúng nữ không hiểu nghĩ.

“Cứ cho là như vậy đi. Hôm này ta đào cho các ngươi bộ tiểu thuyết Tiểu Ngạo Giang Hồ phiên bản mối tình giữa Đông Phương Bất Bại và Lệnh Hồ Xung, cho các ngươi đọc và tìm hiểu.” Diệp Thần gật đầu nói.

Tại một thế giới nào đó lúc này.

“Hắt xì, ai lại nói xấu ta?” Kim Dung ngồi trên bàn viết sách hắt hơi.

“Mặc kệ đi, vẫn là sớm hoàn thành ta mơ ước bấy lâu bi kịch cuộc tình giữa Đông Phương Bất Bại cùng Lệnh Hồ Xung, hai người lẫn nhau tổn thương, kiếm chạm kiếm, môi kề môi… hoa cúc, cúc hoa tàn tạ rơi...” Kim Dung lẩm bẩm lại bắt đầu suy nghĩ viết tiếp mình Tiếu Ngạo Giang Hồ.

Chúng nữ dưới sự dẫn dắt của Diệp Thần liền hồ đồ.

“Ta nói ngươi đừng lại đùa, hiện tại Tiêu Dao phái chính là không ổn. Lần trước giáo chủ ngươi dùng Tiêu Dao phái bên trong Tiết thần y danh nghĩa bán cái gì tráng dương dịch. Liền bạo hỏa kiếm về bộn tiền, nhưng hiện tại đám người mua thuốc liền muốn đối với Tiết Mộ Hoa lột da, hắn giờ còn không dám ra khỏi phái, nếu không hội bị đá ném chết.” A Tử nhìn Diệp Thần đợi hắn giải quyết nói.

“Tiết Mộ Hoa tên nhóc này y thuật không sai. Tại sao lại bị người ta đòi lột da?” Lý Thu Thủy ngạc nhiên hỏi.

“Còn không phải tại giáo chủ, hắn nói cái gì nguyên liệu không cần tiền sao? Nấu thuốc không cần thời gian sao? Tiền bên ngoài đường nhiều vậy, bán chút thuốc giả thì làm sao? Rốt cuộc thì Tiết thần y nghe theo giáo chủ bán thuốc giả lừa người.” A Chu đại khái giải thích nói.

“Bán thuốc giả? Cũng khó bị phát hiện chứ?” Lý Thu Thủy thắc mắc, Tiết Mộ Y làm thuốc giả quỷ thần nhận cũng không ra nha.

“Nhưng mà giáo chủ lại nói, thuốc giả không cần nguyên liệu sao? Ngươi cho là tiền từ trên trời rơi xuống? Nước biển nhiều vậy, ngươi múc một chút đựng vào bình bán là được rồi. Thuốc bán tiền cầm đến, tên nào dám trả thuốc chém tên đó. Chém một thằng xem có thằng thứ hai dám đứng ra?” A Chu hoàn chỉnh nói lại Diệp Thần lúc đó lời nói.

“Diệp Thần ngươi là muốn tiền đến phát điên? Đem nước biển đi làm thuốc tráng dương dịch bán?” Lý Thu Thủy cùng mấy nữ lập tức đều kinh sợ. Phải biết Tiết Mộ Hoa danh tiếng bên dưới, người mua thuốc của hắn trên thiên hạ nhiều vô số, cao thủ cũng không ít, ngươi làm vậy khác nào hại chết hắn?

“Như vậy đã là gì? Hắn còn bán một thỏi vàng một bình bé tý nữa là. Còn nói chân quý thảo dược luyện thành đảm bảo uống xong ngày bảy đêm ba. Chất lượng hiệu con Tiết Mộ Hoa miễn chê. Hiện tại giang hồ đề nói Tiết Mộ Hoa là Tiết Con Lừa đâu. Đã thế theo thống kê liền hơn ba vạn người mua thuốc. Thậm chí có người mua một lúc mười bình, có nơi gia thế đặt lúc trăm bình.” A Tử cười ác tâm nói.

“Ngươi là điên nha. Nước biển còn dám bán đắt như vậy? Tiết Mộ Hoa một đời bị ngươi hủy.” Lý Thu Thủy đều kinh hoảng nói. Kiếm tiền từ xưa đến nay có dễ như vậy sao? Tùy tiện điểm nước biển còn bán được thỏi vàng?

“Đúng là có chút sai lầm thật. Nếu biết danh dự tên Tiết Mộ Hoa bán đắt giá như vậy, ta liền muốn bán mười thỏi vàng một bình. Lần này xem như lỗ vốn lớn.” Diệp Thần không biết hối cải còn cảm thấy có chút đáng tiếc.

“Ngươi còn không biết hối cải đứng đó mà tiếc? Ngươi một chút nước biển liền bán một thỏi vàng, còn nhiều người như vậy đặt? Ngươi là đào mồ chôn Tiết Mộ Y nha.” Chúng nữ đều khinh bỉ nói. Cái tên này quá không muốn mặt.

“Cái gì mà đào mồ chôn hắn? Tiết Mộ Y danh dự có thể đổi lấy cơm sao? Ta cai quản Tiêu Dao phái lúc, huynh đệ môn phái còn không có cứt mà ăn. Hiện tại ít nhất còn có xương mà gặm là tốt rồi. Đây là ta rất khổ sở, ai nói thời đại không cho ta lựa chọn đâu.” Diệp Thần làm bộ bị ép nói.

“Đúng nha, giáo chủ thu nhiều tiền như vậy. Huynh đệ môn phái cũng chỉ có thể gặm xương. Đệ tử Tiêu Dao phái bên trong tiền đều bị giáo chủ tịch thu, một cắt lương cũng không có. Còn phải xuống núi làm sơn tặc. Hiện tại giang hồ bên trong, nơi nào không phải đệ tử Tiêu Dao phái bảo kê. Không nhưng thế nói đến sơn tặc họ liền nghĩ đến Tiêu Dao phái đệ tử. Không những cướp tiền còn cướp cả sắc.” A Bích lườm Diệp Thần nói.

“Hắn làm thế nào mà tịch thu tài sản đệ tử chứ?” Thiên Sơn Đồng Mỗ không tin nói. Đệ tử tiêu dao phái ai không phải thổ hào một phương? Họ tích tiền trong nhà, ai biết họ có bao nhiêu, Diệp Thần thế nào lấy tiền từ họ túi?

“Hắn nha, mở một cái cá cược, để đệ tử đặt cược một bồi mười. Tiêu Phong cùng với cả Du Thản Chi đánh, hắn liền bắt Kiều Phong cầu hòa. Nói hòa là nhà cái ăn hết. Đám đệ tử thấy cơ hội nhân mười tài sản sao có thể bỏ lỡ. Cả quần áo lẫn tiền mua quan tài, thậm chí cả thê tử con cái đều đem ra đặt cược.” A Bích liền thành thật.

“Ngươi thiếu tiền đến điên sao? Cả đệ tử môn phái cũng không tha?” Chúng nữ phát rồ.

“Đó đều là vì môn phái phát triển, ngươi biết đấy tài chính bang phái có chút kẹt tiền.” Diệp Thần không biết ngượng nói.

“Giáo chủ lừa nhiều tiền vậy, nhưng trong ngân khố môn phái hiện tại vẫn còn đang âm đâu.” A Bích bóc trần Diệp Thần nói.

“Khụ khụ, ta cũng không biết tiền nó đi đâu hết. Chắc bị chuột gặm mất.” Diệp Thần không có ý tứ nói.

“Ngươi rốt cuộc còn làm gì lừa tiền người khác?” Chúng nữ lườm Diệp Thần hỏi. Không phải tiền trong môn phái ngươi đều tham ô hết chứ? Chuột nào răng sắc đến có thể gặm vạn lượng vàng ròng sao.

“Ta nào có lừa ai? Đó là đầu tư hiểu không? Chẳng qua đầu tư thì có chút rủi ro. Nhưng rủi ro thì không nên từ bỏ, họ có thể bán nội tạng, bán thân để đầu tư cho một tương lai tươi sáng hơn.” Diệp Thần không biết ngượng nói.

Chúng nữ khinh bỉ nhìn Diệp Thần, tương lai đều một màu đen ngươi còn nói tươi sáng hơn. Bán hết cả thân còn tươi sáng cái con khỉ. Bán người lấy tiền còn muốn để họ cảm tạ ngươi chi ân. Thực sự là khốn nạn vô cùng.

“Vậy ngươi giúp những ai đầu tư nha? Đầu tư những cái gì nha.” Chúng nữ che mặt lại nói.

“Ta ở môn phái mở ra một cái dịch vụ gọi là bảo hiểm. Bao gồm, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thân thể, bảo hiểm tính mạng, bảo hiểm nhân quyền. Mỗi người mua một cái, nếu trong quá trình thi hành môn phái nhiệm vụ ngỏm mất, người thân hay thân nhân, hoặc là họ bị bệnh có thể từ môn phái ứng ra tiền để sinh hoạt. Như vậy họ sẽ vì môn phái cống hiến hết mình.” Diệp Thần vinh dự nói.

“Thật sự hắn tốt như vậy sao?” Mọi người nhìn đến Khang Mẫn các nàng thay hắn quản lý môn phái.

“Nếu chỉ như hắn nói thì rất tốt. Chẳng qua… bọn họ mua bảo hiểm giá cả liền trên trời. Hơn nữa mỗi người chỉ được mua một cái, nói là ngân sách có hạn, hạn chế nhân khẩu. Người mua bảo hiểm thân thể, bị đánh thương nhẹ về môn phái dùng bảo hiểm thì bị Cẩu Độc sư huynh nói là thương thế quá nhẹ, thấy người cụt tay kia sao? Như vậy còn nhẹ chán, còn chưa được ứng tiền bảo hiểm nữa là. Còn thấy kẻ hấp hối kia sao? Hắn còn hơi thở tức là vẫn sống tốt, sống tốt liền muốn tiền bảo hiểm cút sang một bên. Mấy kẻ mua bảo hiểm tính mạng nếu trong lúc làm nhiệm vụ chết đi, Cẩu Độc sư huynh liền nói. Người này chết vì bệnh không phải chết vì làm môn phái nhiệm vụ đi sang một bên, còn về bảo hiểm nhân quyền. Chính là muốn mua nhân quyền bảo hiểm trước tiên phải bán đi nhân quyền. Bảo hiểm này rẻ nhất nhiều người mua xong, không hiểu sao mơ mơ hồ hồ ký giấy bán thân, phải đi làm sơn tặc, cũng xã hội đen gì đó.” Thạch Thanh Lộ giải thích khái quát nói.

“Bọn chúng ngốc sao? Bị lừa còn không biết mình bị lừa?” Đám người kinh ngạc nói.

“E hèm, là đầu tư không phải lừa đảo.” Diệp Thần định nghĩa nói.

“Đầu tư cái đầu ngươi.” Chúng nữ khinh bỉ. Ở cạnh tên này bị hắn lừa hết còn không biết đâu.

“Giáo chủ mở ra dịch vụ kêu gọi anh em đoàn kết. Người nào rủ được một người vào môn phái mua bảo hiểm sẽ nhận được một thỏi vàng, cứ thế người lừa người à không người người kêu gọi đầu tư sau đó liền thành một cái dây truyền… Mà các ngươi cũng biết tính về mồm miệng ngoài giáo chủ có thể thắng Cẩu Độc ra ai còn thắng hắn, cãi không lại liền bị quy là phản môn phái. Đem ra chém chết làm gương.” A Bích mở miệng nói.

“Các ngươi nhìn ta làm gì chứ? Đây đều là đầu tư nha, chẳng qua là chỉ có chút rủi ro nho nhỏ, không đáng nhắc tới. Tiền họ đóng nhiều như vậy không có ý tứ đều tại bọn chuột đáng chết, gặm hết sạch. Ta cũng chỉ bất đắc dĩ.” Diệp Thần vô tội nói.

Chúng nữ lập tức cảm thấy tên trước mặt này quá vô sỉ, còn để hắn làm giáo chủ một thời gian. Thiên hạ này không phải đều bị hắn lừa hết sạch rồi sao? Nếu nói đến chuột, bọn hắn thấy con chuột lớn tên Diệp Thần đáng đứng trước mặt họ đây. Tên này tốt nhất đi làm lừa đảo tốt hơn làm lão bản cùng giáo chủ đi. Còn cái gì tác giả ước mơ, ngươi không phải định bán sách lậu chứ? Còn là lừa đảo thần thư giá trên trời?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.