Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 394: Chương 394: Thiên long-tiểu thụ ơi xin cho ca mượn nụ hôn




Diệp Thần ánh mắt lờ mờ, khi tỉnh dạy liền phát hiện mình nằm trong một căn phòng trắng. Nam nhân thân phận cũng được khôi phục hoàn toàn. Xung quanh cũng không có một bóng dáng người.

“Uyển Nhi, Tiểu Uyển, ta không có cố ý. Ta...nơi này...” Diệp Thần bật dậy ánh mắt có chút hoang mang nhìn xung quanh cái này không gian. Ở không gian này xem ra không gọi ra hệ thống.

“Lại là bị rơi vào cái nào không gian sao?” Diệp Thần chán ghét nhìn xung quanh không gian trắng xóa này. Nơi này, giống nơi hắn gặp tên áo trắng chết tiệt đó.

“Chúng ta lại lần nữa gặp nhau, không nghĩ tới lại là trong trường hợp ngươi mất kiểm soát sức mạnh như vậy. Xem ra để ngươi thích ứng với sức mạnh to lớn hơn nữa vẫn là quá sức.” Người mặc áo trắng cũng bất ngờ xuất hiện nhìn đến Diệp Thần có chút suy tư nói.

“Khốn nạn, ngươi đi chết đi.” Diệp Thần lập tức nắm đấm hướng tới cái này áo trắng nam nhân, nhưng liền đi xuyên qua hắn. Việc này khiến hắn có chút bực tức.

“Khống chế sự tức giận của mình biến tức giận thành sức mạnh, chứ không phải để tức giận biến thành ngươi. Quả nhiên vẫn còn cần rèn luyện nhiều. So với chín tên đó, ngươi thua kém quá xa, nhưng cũng lại hơn quá nhiều.” Người mặc áo trắng thở dài có chút trầm ngâm nói.

“Khốn khiếp, mau đưa ta ra khỏi cái này không gian. Lần sau gặp lại, lão tử phải trả thù cái gọi là Tâm Liên Xích chết tiệt của ngươi.” Diệp Thần ánh mắt hiện ra chút tia máu nói. Cảm giác biến thành cái biến thái người, thực sự khó chịu muốn chết. Chưa tính đến ngày dì cả tới. Đó là còn chưa kể tới cái không gian này khiến hắn siêu cấp khó chịu.

“ y da, ngươi nhanh như vậy liền muốn đi? Không muốn nói chuyện với ta sao? Thật làm ta đau lòng đó tiểu ca. Ngươi không biết ta ở đây cô độc thế nào đâu, khó khăn lắm mới gặp được ngươi. Không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên đối với ta...” Cái này nam nhấn áo trắng lập tức giả bộ tủi thân nói.

“Dừng, ta biết ta đẹp trai, nhưng ta không có gay, đại ca ta không tính toán với ngươi. Thả ta ra được sao.” Diệp Thần có chút ôm lấy mình cơ thể nói. Cái tên áo trắng này khả năng biến thái là rất cao. Không phải cứ mặc áo đen là người xấu, cũng không phải cứ mặc áo trắng là chính nhân quân tử.

“Thụ của ca, ngươi đừng như vậy. Làm như vậy ta sẽ đau lòng đó. Ngươi xem ở cùng ta không tốt sao hả?” Người áo trắng lập tức chơi lớn ôm trầm lấy Diệp Thần không buông nói.

“Buông ra, mau buông ra, lão tử là thẳng không phải cong.” Diệp Thần lập tức muốn đẩu ra cái tên biến thái này, nhưng thế nào cũng đẩy không được. Hắn chẳng lẽ cúc có nguy hiểm sao. Có lẽ nào em lại bạo anh.

“Ai cũng là thẳng cả, nhưng yên tâm ta sẽ bẻ cong ngươi. Nhìn ta như vậy thôi. Nhưng rất có kinh nghiệm.” Người mặc áo trắng cười cợt nói. Sau đó lập tức hóa thành một cái nữ nhân dáng dấp xinh đẹp.

“Móa, ngươi có tin ta đập chết ngươi. Biến thành ca dáng dấp cái quỷ gì.” Diệp Thần lập tức muốn có cảm xúc một đao chém chết cái tên này. Ngoài Tiểu Linh có dáng dấp nữ nhân giống hắn ra, ai cũng không được/

“Không tốt sao? yên tâm ta biết ngươi là lần đầu, công của ngươi sẽ nhẹ nhàng với ngươi.” Người mặc áo trắng cười lớn nói. Lập tức bước tới gần.

“Ngươi đừng qua đây, cứu mạng...” Diệp Thần lập tức cả người đều run lên, cái này không gian chạy không thoát, chẳng lẽ ta sẽ bị hắn bẻ sao.

“Đùa ngươi một chút thôi. Làm gì mà nghiêm túc vậy. Ôi không nghĩ tới Tiểu Diệp Tử của ta bên ngoài bá vũ như vậy, bên trong lại là một cái yếu ớt tâm hồn dễ dàng bị người bẻ cong đâu. Đến lúc nào đó ngươi sẽ hiểu chỉ có đàn ông đem lại hạnh phúc cho nhau. Nhìn mặt ngươi kìa, buồn cười quá, ta nói đùa chút thôi. Ta thích nữ nhân, không phải gạy càng không thích thụ.” Người nam nhân áo trắng lập tức hóa lại hình cười lớn nói. Xoa xoa vào Diệp Thần trêu trọc.

“Ngươi… cảm thấy đùa vui sao hả? Mau thả ta ra.” Diệp Thần mặt đề đỏ bừng đến tức xì khói.

“Không cho ngươi đi ở lại với ta.” Cái này áo trắng nam nhân ôm chặt lấy Diệp Thần tựa đầu vào người hắn nói.

“Đồ biến thái, tránh xa ta ra. Ngươi là cái đồ biến thái.” Diệp Thần lập tức chạy trốn nói.

“Tiểu Diệp, ta sai rồi, ta biết sai rồi. Ta sai thật rồi, cho nên xin ngươi đừng rời bỏ ta đi mà.” Cái này áo trắng nam nhân lập tức ôm lấy Diệp Thần chân khiến hắn ngã sấp mặt trên đất nói.

“Tên gay lọ buông tay. Không thả ta ra. Ta không muốn ở đây.” Diệp Thần quát lớn lên nói.

“Ha ha, ta không thể đưa ngươi rời đi, càng không thể giữ ngươi lại. Nhất niệm đều ở ngươi tâm tình. Là ngươi tự nhốt mình chẳng phải ta nhốt ngươi.” Người mặc áo trắng lập tức ngây ngốc cười nói.

“Nói lung tung cái gì chứ.” Diệp Thần có chút nhức não nói.

“Chà, xem ra ngươi vẫn không hiểu nhỉ. Nhưng không sao, như vậy, ngươi có thể ở cùng ta lâu một chút.” Người mặc áo trắng cười cợt nói.

“Không gian này không phải là của ngươi sao? Cái này liên quan gì đến ta chứ?” Diệp Thần có chút tức giận nói.

“Không gian này đương nhiên là của ta tạo ra. Nhưng là do ngươi không muốn thoát ra mà thôi. Nói đúng hơn ngươi yêu thích nơi này. Dù sao ta ở đây quá lâu rồi. Còn tốt ngươi đến bầu bạn với ta.” Người áo trắng lập tức có chút vui vẻ cười nói.

“Đợi đã, ngươi nói cái gì vậy? Ta chán ghét không gian này còn không hết. Mỗi lần đi vào đây, đều có chuyện không lành xảy ra.” Diệp Thần tức giận nói.

“Nói dối, ngươi là thích nơi này. Chính ngươi đã bán đứng bản thân ngươi. Bên ngoài rất tàn khốc, ngươi sợ phải đối mặt với việc đó một lần nữa, nhìn nữ nhân của mình chết đi. Ngươi nên ý thức kẻ yếu chết là chuyện rất bình thường. Tiểu Diệp bé bỏng, đó không phải lỗi của ngươi, cái cô gái tên Tuyết Cơ gì đó, nàng chết là do… sự vô dụng của bản thân.” Người mặc đồ trắng lạnh lùng lại có chút yêu triều nhìn Diệp Thần nói.

“Ngươi câm miệng. Không cho phép ngươi nói xấu nàng.” Diệp Thần tức giận một đấm hướng tới. Sau đó phân ra Đa Trọng Ảnh Phân Thân liên tục chiến đấu, quả nhiên đa trọng ảnh phân thân không bị giới hạn do đã được hệ thống cấp phép.

“Ta đã nói qua ngươi không chạm vào tới ta.” Người áo trắng cười cợt, nắm đấm lại xuyên qua hắn. Liên tục rất nhiều nắm đấm đánh tới nhưng đều xuyên qua. Diệp Thần cuối cùng cũng nằm bên trên mặt đất thở lớn, ở nơi này, hắn sức lực đều như người bình thường một dạng, thật giống như “Nhân Gian Thất Cách” vậy.

“Sao? Không đánh nữa à?” Người áo trắng ngược lại cười vui vẻ nhìn Diệp Thần nói.

“Không đánh, không đánh, ngươi hệt như cái chiêu gì Kamui của tên Obito trong naruto, đánh cái trứng. Trong không gian này, sức mạnh của ta dường như không có hiệu quả. Cố quá thành quá cố.” Diệp Thần lập tức lắc đầu mở miệng nói. Nếu hắn có linh lực lúc này, ngươi còn ra oai.

“Đừng so sánh ta với cái chiêu thức cùi mía đó, bọn họ là mượn nhờ sử dụng không gian mà thôi. Nhưng chúng ta tách biệt với họ, không phải là vay mượn, mà là chủ nhân của nó.” Người áo trắng ngồi xuống trên mặt đất cười nói.

“Đủ đủ, thả ta ra là được rồi, cần gì nói nhiều vậy.” Diệp Thần chướng tai nói.

“Ta đã nói rồi, đi hay ở là quyền của ngươi. Nếu không ở đây bầu bạn với ta cả đời đi, dù sao bị nhốt ở đây một mình cũng quá mệt mỏi.” Người áo trắng lập tức ngồi xuống nói.

“Ngươi rốt cuộc có cái ý gì đây hả?” Diệp Thần nằm ườn ra chán nản nói.

“Này, đừng như vậy nói chuyện với ta đi.” Người áo trắng buồn chán đẩy đẩy Diệp Thần cái chân.

“Không nói.” Diệp Thần nằm quay sang một bên, hiện tại chỉ chờ cái tên giở hơi này chán chết thả mình ra mà thôi.

“Ngươi không kể? Vậy ta kể ngươi nghe ta câu chuyện.” Người áo trắng lập tức liền biến ra một cái ấm trà nói.

“Ta không muốn nghe, đại ca thả ta ra đi. Sau này ta mời người ăn cà rem được không? Nếu ngươi thích thụ ta giúp ngươi tìm một đàn thế nào hả?” Diệp Thần lập tức nhìn hắn thành khẩn nói.

“Ta đã nói rồi, ngươi đi…” Người áo trắng thở dài nhìn Diệp Thần nói.

“Lại thế, lại thế, ngươi thực khiến ta tức chết.” Diệp Thần liền giãy đành đạch nói.

“Nói thật ngươi lại không tin ta.” Người áo trắng uống nhẹ chén trà cười cợt.

“Quỷ mới tin nhà ngươi.” Diệp Thần lè lưỡi nói.

“Vẫn là nghe ta kể chuyện tốt.” Người áo trắng nhẹ nhàng nói.

“Được tốt, ngươi kể. Kể xong muốn thả ta ra ngoài.” Diệp Thần làm luật nói.

“Cái này, Tiểu Thụ của ca, ngươi nói vậy khác nào làm khó ta.” Người áo trắng có chút đau buồn nói.

“Nói năng tử tế, lão tử không phải thụ.” Diệp Thần đen mặt lại nói.

“Tiểu thụ thụ không cần giải thích, tiểu ca tử nhiên hiểu.” Người mặc đồ trắng cười cợt.

“Vậy ngươi có đồng ý hay không?” Diệp Thần nhìn hắn kiên định hỏi.

“Đồng ý cái gì?” Người áo trắng giả ngốc.

“Không muốn cùng ta chơi trò chơi này.” Diệp Thần mở miệng tức tối nói.

“Được, không cùng ngươi chơi. Ta… đồng ý với ngươi là được.” Người mặc áo trắng đồng ý nói. Dù sao lời nói chẳng mất tiền mua, đồng ý với ngươi thì đã làm sao.

“Tốt, ngươi kể. Ta nghe.” Diệp Thần lập tức ngồi xuống nói.

“Nói đến truyện trước của ca, lại làm ta nhớ tới sự đáng thương của mình, đôi khi nhìn bốn bức tường lại chẳng thể nhớ ra mình là ai, cứ thế, thời gian cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, vấn đề mình cần suy nghĩ, cũng chẳng biết còn nhớ hay đã quên. Một mình say một mình tỉnh, lúc điên lúc cuồng. Không nghĩ tới có một ngày căn phòng này cũng có người bước vào. Tiểu thụ của ca, ngươi gặp được ca còn tốt chán, tám cái tiểu tử kia không vui như ngươi tưởng đâu.” Người mặc áo trắng mở miệng nói.

“Tám người khác?” Diệp Thần có chút nghi ngờ.

“Cái này ngươi không cần quản, việc ngươi phá vỡ Tỏa Liên Tâm đã mở ra Cửu Tử Thập Đại Cửu Trùng Thiên. Những người đó ngươi sẽ sớm gặp. Lúc đó, ta không bảo kê được thụ của ca rồi. Ngươi muốn tự cẩn thận, bọn họ so với ta không yếu.” Người mặc áo trắng cười cợt.

“Nói cái gì chứ? Ta phá ra cái gì chứ?” Diệp Thần mở miệng cười cợt, cái tên này khùng sao.

“Yên tâm, tiểu thụ, ca nhưng rất ngoan, sẽ không vô cớ ra ngoài dạo chơi. Nhưng nếu tám tên kia xuất hiện, không chỉ ngươi, người cảnh ngươi Tiên Vực Thánh Vực cũng sẽ gặp nguy hiểu.” Người mặc áo trắng cười cợt nói.

“Vậy ta phải làm sao?” Diệp Thần có chút hỏi. Mạnh như ngươi, ta ngăn được.

“Trước khi bị bọn chúng thống trị, ngươi muốn trở thành thủ lĩnh. Thông qua họ bài kiểm tra, ngươi sẽ càng lúc càng mạnh hơn. Nhưng nên nhớ nếu thất bại, ngươi cũng sẽ mất đi thời gian của mình.” Người mặc áo trắng nói.

“Ta hiện tại đang lãng phí thời gian của mình với một tên ngốc đâu.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói.

“Tiểu thụ khiến ca đau lòng đó. Ta nhưng rất thích ngươi, nhìn thấy ngươi đã thích rồi.” Người mặc áo trắng nói.

“Hừ...” Diệp Thần có chút không lạnh mà run.

“Còn nữa, hệ thống được tạo ra thế nào, ngươi chưa cần biết tới. Nhưng cũng nên nhớ, trước khi nó làm ngươi mạnh lên, nó được sinh ra để làm ngươi yếu đi, hệ thống là thứ kìm hãm sức mạnh của ngươi.”Người áo trắng lại nói.

“Nói vậy là sao?” Diệp Thần không hiểu.

“Cửu Tử Cửu Sinh, qua được cửu tử sẽ được cửu trùng sinh, Có được được Cửu Sinh ắt sẽ Trùng Thiên.” Người mặc áo trắng mở miệng nói.

“Ngươi nói cũng như không, Cửu Tử Thập Đại Cửu Trùng Thiên, vậy Thập Đại?” Diệp Thần thắc mắc.

“Ngươi đoán.” Người áo trắng nói.

“Ngươi chơi đủ sao? Thả ta ra?” Diệp Thần mở miệng nói.

“Ngươi chán ghét cái này không gian? Tại sao?” Người áo trắng hỏi.

“Mỗi lần vào đây ra, bên ngoài đều có người vì ta mà hi sinh. Ta chán ghét nó.” Diệp Thần mở miệng thành thật nói.

“Vậy sao? Thế sao ngươi lại ở đây?” Người áo trắng hỏi.

“Đợi ngươi thả ta ra.” Diệp Thần nói.

“Rõ ràng ngươi mở cửa căn phòng này của ca, còn nói ca thả ngươi? Muốn đi chỉ có thể tự đi.” Người mặc áo trắng nói.

“Ngươi hôm nay bị sao vậy? Thật không giống lần trước.” Diệp Thần nghi ngờ.

“Ta cũng không nói ta là người lần trước.” Người áo trắng cười nói.

“Vậy ngươi là ai?” Diệp Thần tức giận. Cái tên này rốt cuộc là ai?

“Tiểu thụ khi ngươi thông qua ca cửa ải, ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai. Sao ngươi không hỏi người lần trước ngươi gặp là ai?” Người áo trắng nói.

“Hắn là ai?” Diệp Thần hỏi.

“Bí mật.” Người áo trắng nghiêm túc nói.

“Ngươi đùa ta?” Diệp Thần ngã trên đất.

“Thật đó, ta làm sao có thể lừa tiểu thụ của ca. Nhưng nếu ngươi theo ca ngủ một cái, cái này liền không phải bí mật gì.” Người áo trắng nghiêm túc.

“Ngươi muốn chết.” Diệp Thần tức giận.

“ y, bị nhốt lâu quá, bỗng có chút cô đơn thôi. Ôi, người lạ ơi, xin cho tôi mượn tiền tiêu, mượn rồi tkhông trả đừng nện tôi nhá, người lạ ơi xin cho tôi mượn người yêu, nện rồi tôi trả đừng đập tôi nhá, người lạ ơi…” Người áo trắng liền hát lên.

“Ngươi điên à, sao hát lên? Có biết đây là không gian vô tận không hả, ngươi hát như vậy một lát dội lại biết không?” Diệp Thần tức giận quát.

“Biết làm sao được, lâu lâu không hát, buồn miệng, vậy, Tiểu Thụ ơi xin cho ca mượn nụ hôn, mượn rồi ca trả, đừng vội đòi quá.” Người áo trắng tru môi tới nói.

“Cút. Lão tử không chơi gay.” Diệp Thần tức giận nói. Cái tên này cho hắn cảm giác nguy hiểm.

“Ta cũng không nói ngươi gay, lâu lâu hôn cái cho đỡ nhạt miệng thôi. Hôn rồi ta trả mà, ngươi cũng không thiệt thòi gì.” Người áo trắng xấu xa nói.

“Sao nói cứ như thể thằng này là người có lỗi ở đây thế.” Diệp Thần có chút đen mặt lại nói.

“Được rồi, ngươi nói truyện với ta từ nãy đến giờ, khuyến mại cho ngươi, ai nói ngươi sinh ra soái. Hắn là Thập Đại đứng đầu, như ngươi hỏi, Cửu Tử quá loạn cần phải có một tên tổ trưởng cai quản, nói đúng hơn hắn không phải đứng đầu, mà là cai ngục thì đúng hơn. Ngươi có thể tin tưởng hắn, nhưng tuyệt đối không muốn để lộ ra, Cửu Tử rất nhiều kẻ ghét hắn. Đứng đầu mà, ganh ghét thôi.” Người áo trắng nói.

“Đủ rồi, không muốn nói nữa. Hắn còn quá sớm để biết chuyện này.” Một cái người áo trắng khác lập tức xuất hiện trong căn phòng nói.

“Không nghĩ tới Thập Tinh ngươi cũng ở đây.” Người áo trắng cười cợt.

“Ngươi tỉnh lại rồi. Xem ra là tỉnh quá sớm rồi chứ?” Người áo trắng kia cười cợt.

“Tám người còn lại cũng rất nhanh sẽ tỉnh. Thập Tinh, chúng ta không còn nhiều thời gian.” Người áo trắng nói.

“Ta tin tưởng hắn sẽ làm được.” Thập Tinh cũng trả lời.

“Nếu hắn không thông qua, Cửu Tử sẽ hết cơ hội, Cửu Trùng Thiên cũng chỉ có thể xảy ra trong mơ. Ta tin hắn làm được, nhưng tám người kia ngươi tự tìm cách.” Người này nói.

“Các ngươi nói cái gì quá mơ hồ.” Diệp Thần nhướng mày nói.

“Diệp Thần ngươi không cần biết, tránh xa hắn một chút, hắn khá nguy hiểm đó.” Thập Tinh nói.

“Ngươi giấu ta cái gì?” Diệp Thần nhìn thẳng vào hắn.

“Ngươi muốn biết? Sau này hẵng nói, đợi người tiếp theo tỉnh dạy ngươi sẽ rõ ràng, giờ thì đi thôi.” Thập Tinh phất tay một cái Diệp Thần lập tức biến mất.

“Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, không nên nghĩ đến lừa gạt hắn, dù sao ngươi cũng là Cửu Tử.” Thập Tinh lập tức liền quay người rời đi.

“Trò chơi một lúc càng một thú vị.” Người áo trắng cười cợt, nhìn xung quanh Chín cái cánh cửa màu trắng hiện ra, không khỏi nhếch miệng thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.