Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 730: Chương 730: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Bỏ Trốn




Ninh Trung Tắc nghi hoặc nhìn Nhậm Doanh Doanh, tiểu cô nương này lúc nãy còn sợ hãi không biết nên làm gì. Hiện tại, bỗng nhiên phát ra một sự can đảm lạ thường khiến nàng đều có chút suýt thì không nhận ra.

“Nhóc thế nào? Mau theo ta rời đi xuống núi. Ở lại nơi này rất nguy hiểm. Còn không đi, trời sáng liền không kịp.” Ninh Trung Tắc nhìn cái này cô bé khuyên can nói.

Đợi khi trời sáng đến, năm tên kia nhất định sẽ tìm đến Nhậm Doanh Doanh nhằm đem nàng bắt lấy làm công cụ uy hiếp Hắc Mộc Nhai bên trên người. Nàng so với bất cứ ai đều hiểu, Ngũ Nhạc Kiếm Phái hiện tại vốn không còn là trước kia Ngũ Nhạc Kiếm Phái, kẻ nào kẻ đấy đều là ngụy quân tử bo bo giữ mình tranh quyền tranh thế với nhau.

“Ta không thể đi, ta phải cứu nương của ta. Nếu ta không lên đến Hắc Mộc Nhai trước khi trời tối. Nương của ta sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Ta cần đến gặp nàng để cảnh báo nàng.” Nhậm Doanh Doanh đôi mắt kiên định nói. Bằng mọi giá nàng phải trở lại Hắc Mộc Nhai trước khi trời sáng. Khó khăn lắm nàng mới đi được đến đây, không có lý nào lại bỏ mặc những gì đã cố gắng mà đi xuống núi.

“Việc này không phải ngươi một đứa nhóc có thể quyết định được. Ngươi ở lại trên Hắc Mộc Nhai mới khiến ngươi nương càng gặp lớn hơn uy hiếp mà thôi. Vẫn là theo ta xuống núi đi.” Ninh Trung Tắc liền mở miệng nói.

Ngũ Nhạc Kiếm Phái tấn công Hắc Mộc Nhai hai bên xảy ra chém giết là không thể tránh, có thể ngày mai mũi kiếm của nàng sẽ phải hướng ngay tim của Tuyết Tâm đâm tới, nhưng nàng thật sự không muốn để đứa bé vô tội này phải xen vào cuộc chiến vô nghĩa giữa hai môn phái.

“Ta mặc kệ, ta nhất định phải trở lại với nương của ta. Nữ hiệp tỷ tỷ cảm ơn ngươi đã cứu giúp. Ngươi tên Ninh Trung Tắc ta đã nhớ kỹ, sau này ta nhất định sẽ báo đáp công cứu mạng ngày hôm nay cho ngươi.” Nhậm Doanh Doanh cúi đầu đa tạ một cái liền kiên định quay người bước chân tập tễnh muốn rời đi.

“Ngươi chân đi như vậy, biết bao giờ mới có thể lên đến Hắc Mộc Nhai chứ hả? Nơi này rừng núi hoang vu ngươi đi như vậy, lỡ đụng độ đám quái vật thì phải làm sao? Vẫn là để ta đưa ngươi đi tốt.” Ninh Trung Tắc nhìn cái này bóng dáng nhỏ bé không lớn hơn con gái nàng bao nhiêu. Là một người mẹ, nàng cũng sinh ra sự đồng cảm. Lập tức bước lên phía trước đem Nhậm Doanh Doanh kéo lên trên bả vai nói.

“Nữ hiệp tỷ tỷ ngươi thật là tốt với ta.” Nhậm Doanh Doanh cảm động mở miệng nói. Đây là người thứ hai sau mẹ của mình để cho nàng cảm thấy ấm áp như vậy.

“Không cần cảm ơn ta, coi như trả cho nương của ngươi một cái ân huệ đi.” Ninh Trung Tắc liền khẽ thở dài nói. Trước kia nàng lúc còn bị tên ác ma đó huấn luyện, ngày ngày đem mình cho hắn làm đồ chơi. Đều là Tuyết Tâm cùng nang san sẻ gánh nặng đường xa.

Nàng làm người tuyệt đối sẽ không quên những ai đã từng đối tốt với nàng dù là nhỏ nhất, mặc kệ là người trong ma giáo hay chính phái. Nàng cũng sẽ nhất định trả ơn cho người đó.

“Tỷ tỷ ngươi quen mẹ của ta sao?” Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc mở miệng hỏi.

“Ta nói rồi ta nhỏ hơn mẹ của ngươi không bao nhiêu, ngươi không nên gọi ta tỷ tỷ. Ta đều đã có một cái nữ nhi sàn sàn ngươi tuổi đâu.” Ninh Trung Tắc khẽ cười đáp.

“Nàng tên gì nha? Ninh tỷ tỷ xinh đẹp vậy, nữ nhi của ngươi hẳn cũng rất xinh đẹp đi.” Nhậm Doanh Doanh liền hứng thú hỏi.

“Nàng tên Nhạc Linh San.” Ninh Trung Tắc đạm mạc nói ra ba chữ đầy hạnh phúc. Đây chính là đứa con gái nàng hết mực tự hào cùng yêu quý nha.

“Nhạc Linh San? Là họ Nhạc sao?” Nhậm Doanh Doanh không biết suy nghĩ cái gì có chút im lặng lầm bẩm.

“Có vấn đề gì sao?” Nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh suy tư, Ninh Trung Tắc cũng nghi ngờ hỏi.

“Không… không có vấn đề gì… chắc chỉ là trùng hợp mà thôi.” Nhậm Doanh Doanh liền lắc đầu mở miệng nói.

“Cái gì trùng hợp nha.” Ninh Trung Tắc nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.” Nhậm Doanh Doanh liền không chịu nói.

Nàng ở trên giang hồ có nghe qua Nhạc Chưởng Môn Nhạc Bất Quần của phái Hoa Sơn. Ninh Trung Tắc bỗng dưng xuất hiện ở đây, con gái nàng cũng họ Nhạc khiến Nhậm Doanh Doanh cái đầu bé đột nhiên liên hệ các sự kiện với nhau, quần áo của Ninh Trung Tắc hiện tại nàng mới để ý là hoa văn của Hoa Sớn Phái nha. Đây là Ngũ Nhạc Kiếm Phái một trong đâu.

Nhưng nàng vừa rồi cứu ta thật không phải là giả, chẳng lẽ nàng định cứu ta sau đó lừa đem ta về Ngũ Nhạc Kiếm Phái bắt ta uy hiếp ta nương hay là sao? Vậy nên vừa rồi sợ ta đem tin tức thông báo lên trên cho nương biết liền muốn đem ta bắt lại. Nếu thật là vậy, thì nương của ta chẳng phải thật sự đang gặp nguy hiểm tính mạng hay sao?

“Ninh… Ninh tỷ tỷ… ta… ta buồn đi vệ sinh… ngươi… ngươi có thể hay không thả ta xuống dưới nha?” Nhậm Doanh Doanh lập tức thử thăm dò nói. Nếu như Ninh Trung Tắc có ý đồ xấu với nàng hẳn sẽ không để nàng đi dễ dàng vậy.

Ninh Trung Tắc nhìn xung quanh một lượt liền khẽ đăm chiêu một cái, tên biến thái đó thật không biết trốn đi đâu rồi. Ngoài ra đám quái vật đó hẳn không có đi xa, vừa rồi bên này có trấn động mạnh vậy, nàng thật sự Ngũ Nhạc Kiếm Phái đệ tử đi xung quanh đây sẽ phát hiện ra Nhậm Doanh Doanh.

Nhìn thấy Ninh Trung Tắc do dự trong lòng Nhậm Doanh Doanh thầm đánh một cái ý nghĩ: “Quả nhiên như nương nói, giang hồ hiểm ác, lòng người khó mà đong đếm được. Không nghĩ tới Ninh tỷ tỷ lại nghĩ lợi dụng ta đối phó nương. Hừ, cũng may ta kịp thời phát hiện ra âm mưu này. Nếu không nương nhất định sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.”

“Ninh tỷ tỷ… ta ta… tự nhiên thấy đau bụng quá. Ta thật không chịu đựng nổi nữa. Ngươi mau thả ta xuống nha… nếu không ta liền không nhịn nổi nữa.” Nhậm Doanh Doanh giả bộ đau đớn bụng mặt nhăn nhó cầu xin nói.

“Vậy được. Ngươi đi mau đi, chúng ta còn lên đường.” Ninh Trung Tắc lập tức quyết đoán liền đặt Nhậm Doanh Doanh xuống thúc dục.

“Nhưng… nhưng mà… Ninh tỷ tỷ cứ nhìn người ta như vậy sẽ khiến người ta ngại nha. Ta không thể tiểu được.” Nhậm Doanh Doanh giả bộ thẹn thùng nói.

“Nếu vậy ta liền quay lưng đi.”Ninh Trung Tắc đề nghị nói.

“Cái này cũng không giúp được gì nha, ta thật không thể đi được khi có người gần mình, hay là ta qua bên kia đi vệ sinh. Rất nhanh sẽ quay lại.” Nhậm Doanh Doanh liền đánh cái chủ ý nói. Chỉ cần rời khỏi Ninh Trung Tắc tầm mắt, nàng liền lập tức chạy trốn.

“Cái này...” Ninh Trung Tắc lần nữa do dự, cái này có chút nguy hiểm, dù sao rừng núi hoang vu.

“Ui da… ta thật sự nhìn không nổi nữa. Còn nhịn ta liền đi ra quần áo mất.” Nhậm Doanh Doanh lập tức ôm bụng giả vờ đáng thương nói.

“ y ây, được được… nếu vậy ngươi liền không được đi quá xa. Có vấn đề gì lập tức kêu ta.” Ninh Trung Tắc lập tức gật đầu liền quay đầu đi để Nhậm Doanh Doanh rời đi nói.

“Vạy ta trước tiên đi vệ sinh.” Nhậm Doanh Doanh mắt thấy hi vọng chạy trốn lập tức chân lùi dần bước cao bước thấp hướng đằng sau từ từ chạy trốn.

Từ trên cây Diệp Thần nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh hành động liền đoán ra được nàng suy nghĩ trong đầu. Quả nhiên là so với người đồng lứa trưởng thành hơn một chút, nhưng có vẻ như bản tính đa nghi của Nhậm Ngã Hành có lây truyền sang mình nữ nhi, khiến nàng đôi khi có những hành động không tốt đúng đắn.

“Ngươi đi xong chưa vậy? Doanh Doanh? Doanh Doanh ngươi nghe thấy ta nói sao?” Lúc này Ninh Trung Tắc vẫn quay đầu không hề hay biết mình bị một đứa bé lừa. Vẫn vô cùng lo lắng quan tâm hỏi han.

Từ trên cây hạ xuống DIệp Thần liền đi nhẹ nhàng đến sau lưng nàng mà khiến nàng không hề hay biết. Nhè nhẹ đưa đôi tay sờ lên nàng vòng eo lập tức ôm lấy.

“Ư... ngươi tên biến thái. Thế nào lại là ngươi... mau buông ta ra.” Ninh Trung Tắc cảm thấy toàn thân đều tê cứng lập tức cửa quạy quay người kinh dị sợ hãi hoang mang biểu cảm lập tức muốn trốn thoát. Nàng không nghĩ tới hắn lại đi đến và ôm nàng từ đằng sau lưng. Tên khốn nạn đã kêu nàng quên hắn đi, tại sao còn xuất hiện lần nữa trước mặt của nàng chứ.

Lúc này Nhậm Doanh Doanh vẫn chạy thục mạng chạy trốn khỏi ân nhân cứu mạng của mình mặc kệ vết thương trên chân. Mà không hề hay biết ân nhân của mình hiện tại đang gặp nguy hiểm bởi một tên sói xám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.