Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 708: Chương 708: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Chẳng Lẽ Ngươi… Ưm




Chương 708: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Chẳng Lẽ Ngươi… Ưm

Nguyệt thực đi qua, ánh trăng lẻ loi chiếu sáng khuôn mặt của người nam nhân trong đêm tối khiến cho Đông Phương Bạch phải kinh ngạc, đôi mắt nàng mở to tròn không tin vào mắt mình sư phụ của nàng. Người nàng mong chờ bao nhiêu ngày đêm đang dần dần theo ánh sáng từ ánh trăng hiện ra đẹp tựa như một giấc mơ.

“Sư… Sư… Phụ!!! Là ngươi? Thật sự là ngươi sao?” Đông Phương Bạch tay nắm chặt lấy nơi nàng bắt được giữ lấy không buông. Trái tim nàng sợ hãi nếu như lần nữa làm mất sư phụ, hắn sẽ một lần nữa bỏ nàng mà đi.

Diệp Thần lúng túng nhìn trước mặt Đông Phương Bạch nắm chặt mình có chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ hắn muốn sử dụng Nguyệt Thực chớp mắt thời gian lẩn vào trong đêm tối chạy mất, không nghĩ tới cuối cùng cũng bị nàng bắt được. Mà muốn chạy… cũng không dám chạy đi.

“Ta… không… ta…” Diệp Thần lập tức muốn phủ nhận, hắn không muốn làm bản sao của người khác. Ngày hôm qua là quá đủ cho hắn rồi, hôm nay hắn không muốn một lần nữa giả dạng chính mình trong quá khứ.

“Sư phụ! Ta biết ngươi sẽ trở lại thăm ta mà có phải không?” Đông Phương Bạch tiếng sát chân đến gần mặt Diệp Thần ngẩng đầu đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt hắn chờ mong hắn câu trả lời.

“Là… là ta… chẳng lẽ đến cả sư phụ mình trông thế nào ngươi đều không nhận ra sao?” Diệp Thần nhìn vào ánh mắt của nàng không hiểu sao liền cắn răng nói. Hắn thật muốn tát mình một cái cho tỉnh. Móa, bệnh dại gái từ lúc này tăng lên đến nồng độ đậm đặc như vậy chứ? Chẳng lẽ do ở dạng mèo lâu quá lại không được giải quyết, dẫn đến tình trạng kiểu con gái nào cũng được sao.

Mà đáng chết cái này Đông Phương Bạch mặt trắng bóc lạnh như tảng băng âm độ mùa đông thế nào lại có thể manh manh dát hệt như ánh nắng bình minh mang sức công phá trái tim của bom nguyên tử như vậy chứ? Ở trước mặt ta, nàng nở nửa cái nụ cười đều không có. Ta trong quá khứ tốt như vậy sao? Không phải chứ, dù là quá khứ hay hiện tại, ta sống đều tồi tệ lắm mà.

“Keng, tự mình biết mình quá nhỉ?” Hệ thống có chút khinh bỉ.

“Ta đâu nhờ ngươi nhắc. Xí, chó chê mèo lắm lông.” Diệp Thần âm thầm mặc niệm ba lần chửi cái này hệ thống. Tại sao á? Vì chuyện quan trọng chửi ba lần.

“Thật là ngươi sao? Ngươi thật trở lại thăm ta.” Đông Phương Bạch nước mắt đều rơi ướt hoen bờ mi khiến Diệp Thần tim khẽ rung động một cái. Hắn ghét nhất nữ nhân khóc, đặc biệt là nữ nhân hắn thích khóc. Vì nữ nhân hắn không thích mà khóc, hắn sẽ phiền phức tiễn họ một đoạn đường, còn nữ nhân mình thích khóc, dỗ họ so với lừa họ khó hơn nhiều.

“Tất nhiên là ta, ta đương nhiên trở lại thăm ngươi. Sư phụ nói dối ngươi bao giờ sao?” Diệp Thần bất đắc dĩ nói.

“Ngươi nói xấu ta còn thiếu sao?” Đông Phương Bạch điềm đạm đáng yêu chu cái mỏ khinh bỉ lườm Diệp Thần nói.

“Mặc dù ta có đôi khi có chút… một chút ít lừa ngươi đi chẳng nữa. Ngươi cũng không phải nắm ta tiểu huynh đệ âu yếm mãi không buông chứ. Bộ lâu ngày không gặp ngươi nhớ nó lắm sao?” Diệp Thần mặt đều cảm thấy có chút đen lại nói. Hắn thề chết không nghĩ tới khi biến lại thành người, phần đuôi không nghĩ tới biến thành cái đó.

Mà đợi đã, mọi khi ở dạng con mèo, hắn vẫn thường hay dùng đuôi của mình sờ sờ nghịch nghịch, đôi khi theo bản năng loài mèo sẽ liếm một chút…giờ nghĩ đến… Ọe…. Mẹ hố cha hệ thống, bánh quy ngươi đưa rõ ràng là để hố người.

Đông Phương Bạch cúi đầu nhìn mình từ đầu đến cuối cầm trên tay vốn không phải cánh tay rắn chắc mà là một cái thân thiện đáng yêu bé bự tiểu huynh đệ mặt liền lập tức đỏ ửng đầu đều sắp bốc khói lập tức thả ra Diệp Thần chỗ đó đem tay mình lau lau vô cùng xấu hổ hướng một chân đá tới Diệp Thần người: ”Đồ biến thái, ngươi lại dám cho ta cầm cái đó.”

“Ách, rõ ràng là ngươi đưa tay nắm lấy còn sờ lâu vậy. Ta không cảm thấy mất mát đòi bồi thường ngươi kêu cái gì? Thế nào có phải sờ rất kích thích thoải mái lắm đúng không hả?” Diệp Thần cảm thấy mình thiệt thòi nói.

“Ai sờ kích thích thoải mái?” Đông Phương Bạch đều thẹn quá hóa giận không nói lý phóng châm đến Diệp Thần.

“Ách, lại tới? Nữ nhân các ngươi khi giận lên chính không nói lý.” Diệp Thần không phục nói.

“Ngươi còn dám nói. Ai kêu ngươi giữa ban ngày ban mặt, ý lộn ban đêm ban hôm cởi trần cởi truồng. Ngươi rốt cuộc định làm cái gì vậy hả?” Đông Phương Bạch che che mình ánh mắt hở một cái ngón tay nhin nhìn Diệp Thần.

“Bình thường ở Hắc Mộc Nhai ngươi cũng đâu ít thấy nam nhân cởi trần cởi truồng. Có lúc thua bạc còn chẳng mặc cái gì. Ngươi nhìn đều không có liếc một cái để ý. Hôm nay liền biết thẹn thùng rồi.” Diệp Thần cảm thấy cái cô gái này thật sự rất có ý tứ.

Có thể nàng là Đông Phương Bất Bại nhưng kể ra thì dù sao nàng hiện tại vẫn chưa có hoàn toàn trưởng thành đủ lông đủ cảnh. Tính tại thời hiện đại vẫn là một đứa trẻ còn đang đi học đâu.

“Lúc đó khác, giờ khác.” Đông Phương Bạch lập tức giận nói. Trước mặt người mình thích, nàng thẹn thùng có gì sai chứ? Nam nhân không phải đều thích nữ nhân thẹn thùng sao?

“Khác ở chỗ nào?” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch chất vấn nói. Cũng nhanh chóng mặc một bộ áo lấy từ không gian ra thay vào.

“Khác ở chỗ… khác ở chỗ… mà đợi đã. Ngươi làm sao biết ta ở Hắc Mộc Nhai trôi qua thế nào? Ngươi… chẳng lẽ ngươi...” Đông Phương Bạch lập tức nghĩ đến một vấn đề mấu chốt nhìn Diệp Thần hỏi.

“Chẳng lẽ gì chứ?” Diệp Thần có chút nuốt nước bọt. Chết toi, chẳng lẽ cô nàng này nhận ra rồi sao? Nhận ra cũng tuyệt đối đừng có nói ra nha, nếu nói ra, nhiệm vụ của hắn không phải coi như thất bại rồi hay sao? Không thể được, chiếc nhẫn đó, hắn tuyệt đối không thể đánh mất. Vì nó là… là gì vậy nhỉ?

“Ngươi… ưm ưm…” Đông Phương Bạch trợn tròn mắt chưa kịp nói hết lời đã bị Diệp Thần dùng miệng mình đem miệng của nàng phong bế lại.

Nàng có bị đánh chết cũng không thể ngờ tới, cái này cao ngạo sự phụ có một ngày sẽ như vậy tùy tiện đem nàng cưỡng hôn. Phải biết sau lần đầu tiên hai người hôn nhau, sư phụ liền đem nàng bơ đến tận mạng luôn. Lần này sẽ không phải cho nàng trở thành không tồn tại đó chứ.

Vào lúc nàng không thành thạo nụ hôn, nàng cảm giác được sư phụ bàn tay nám vào nàng đai lưng muốn đem nó tháo ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.