Chưa ra ba ngày, Đông Phương Bạch dưới danh hiệu Đông Phương Bất Bại lan truyền khắp giang hồ. Không một nơi nào không biết nàng chúa nợ nần, thêm một chút mắm nam ngư của phường lá cải vào.
Cái danh Đông Phương Bất Bại đã trở thành táng tận lương tâm, không chuyện ác nào không làm. Trẻ em nghe thấy đều đái ra quần, mông chúng trong phái cũng trốn như trốn quỷ, hiện tại tên này mà chết sẽ kéo theo khủng hoảng tài chính giang hồ mất.
“Đông Phương Bạch ngươi làm cái quỷ gì mà cả giang hồ đều đồn thổi ta vậy hả?Meow...” Diệp Thần bốn chân lao đến túm cổ áo Đông Phương Bạch muốn hiếp chết nàng một dạng.
“Hứ, ngươi kéo ta xuống vũng lầy. Hiện tại còn không cho ta kéo mi xuống sao?” Đông Phương Bạch bất bình nói.
“Kéo cái khỉ, ta chỉ là một con mèo đáng thương, thánh thiện, với vẻ đẹp hoàn hảo của chúa trời. Ngươi thế nào đồn cái gì, ta là quỷ dữ đầu thai nên mới nói được tiếng người…. meow… còn nói cái gì, bổn miêu chính là lý do ngươi phá sản, ngươi cưng chiều bổn miêu nên mới phá sản. Có biết vì vậy bổn miêu gia bị giáo cúng nhìn chằm chằm như muốn giết thịt một dạng, giang hồ còn kêu bổn miêu Tây Phương Thất Bại… meow… ngươi rõ ràng muốn chơi chết miêu gia… meow...” Diệp Thần muốn cho Đông Phương Bạch một đao nói. Quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà.
“Tây Phương Thất Bại không phải nghe rất kêu, cũng rất uy danh sao hả? Nè, sao không nói gì, giận rồi hả? Vẫn là mắng ta vài câu hay cào ta vài cái đi rồi bỏ qua.” Đông Phương Bạch thấy Diệp Thần giận liền khẽ dán lại người cái này con mèo quan tâm. Không hiểu sao, khi cái này chết tiệt con mèo ở cạnh nàng, nàng cảm thấy như sư phụ mình chưa từng rời bỏ nàng mà đi.
“...” Diệp Thần vẫn không có nói từ nào.
“Này, nói cái gì đi chứ. Đồ mèo chết tiệt, ta đã nhường nhịn rồi mà.” Đông Phương Bạch bất bình có chút giận, con mèo này đều ăn của nàng, uống của nàng, nàng chỉ đùa một xíu liền quay lưng giận nàng. Đồ ăn cháo í lộn là ăn cá đá bát.
“Suỵt, mỗi khi lập kế hoạch giết người hung thủ thường hay im lặng… meow...” Diệp Thần tỏ vẻ nham hiểm nói.
“Đồ mèo thúi, nói gì linh tinh đó hả?” Đông Phương Bạch muốn một cước đá con mèo này bay ra ngoài.
“Đừng có mà đá bổn miêu, meow… ngươi không phải thích đùa hả. Bổn miêu đùa người sẽ đùa chết người đó meow…” Diệp Thần nhảy lên ghế vuốt vuốt lỗ tai nói.
“Hứ, con mèo ngu ngốc.” Đông Phương Bạch phồng má đáng yêu nói.
“Mà nè tiểu Bạch, ngươi yêu sư phụ mình như vậy. Tại sao không nói cho hắn biết mình là nữ nhân? Cũng không nói cho hắn biết ngươi thích hắn… meow...” Diệp Thần không hiểu nghi hoặc, nếu mình của quá khứ sớm biết điều này. Có lẽ mọi chuyện cũng không diễn ra như vậy.
“Ta… sợ.” Đông Phương Bạch cắn răng khẽ nhớ đến sư phụ nói.
“Sợ? Meow...” Diệp Thần nghi hoặc vểnh tai mèo nên nghe cho rõ hỏi.
“Chính là… sợ hãi, ta cũng từng nghĩ rất nhiều lần muốn nói cho hắn biết. Nhưng mà ta làm không được, ta… ta…” Đông Phương Bạch không thể nói lên lời.
“Yêu một người là như vậy đấy… meow… hít vào biết bao nhiêu dũng khí, cuối cùng chủ thốt ra những tiếng thở dài… meow… ngươi sợ điều là người mà mình hết mực yêu thương quan tâm, đột nhiên thay đổi giọng điệu thái độ. Cái cảm giác tựa như… cả thế giới chẳng một ai cần đến mình tồn tại nữa đúng không?” Diệp Thần một bộ đại nhân trải qua giống như hỏi.
“Có lẽ… ta đã bỏ lỡ mất rồi. Giá như ngày năm tháng ấy, thời gian lúc ấy, có quay lại, về nơi đây, ta chắc chắn sẽ nói ra người hết những thứ giấu trong tim này.” Đông Phương Bạch than thở nói.
Thế giới của nàng, nàng chẳng để ai chạm tới. Thế giới của hắn, nàng lại chẳng thể chạm vào.
“Con người chẳng bao giờ hiểu được giá trị thật sự của một thời điểm nhỉ? Cho đến khi nó trở thành kí ức không thể quay lại. Vẫn là làm mèo sướng… meow… thế quái nào, bổn miêu là người mà. Không tốt ở dạng mèo quá lâu sắp lẫn rồi.” Diệp Thần lập tức cảm giác mình sắp biến thành mèo thật sự.
“Con mèo ngu ngốc, ngươi làm sao vậy?” Đông Phương Bạch nghi hoặc nhìn Diệp Thần hành động kỳ lạ.
“Không có gì meow, bổn miêu đang cảm thấy nhân sinh tịch mịch như tuyết.” Diệp Thần ngước về phía chân trời nói.
“Con mèo như ngươi lấy đâu ra những cái triết lý như vậy hả?” Đông Phương Bạch nghi ngờ. Cái con mèo này không phải đến mùa động dục đó chứ.
“Đọc nhiều truyện hent mười tám cộng một chút, những bộ truyện bổ ích đó đều chứa những câu truyện đạo đức cảm động đầy triết lý nhân sinh giáo dục… meow…” Diệp Thần dùng móng vuốt đẩy nhẹ quyển Kim Bình Mai nói.
Đông Phương Bạch liền nhìn qua quyển sách đề chữ liền nhận định: “Phải tìm con mèo cái cho nó mới được. Nếu không nó nhịn không được tân công mình thì không ổn, mùa động dục đáng sợ lắm.”