Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 710: Chương 710: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Nhậm Doanh Doanh Mất Tích




Chương 710: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Nhậm Doanh Doanh Mất Tích

Thanh phong lên cao, mặt trời treo lơ lửng giữa không trung tỏa ánh nắng ấm áp. Nằm tại trước vực thẳm gió thổi qua khiến Đông Phương Bạch cảm thấy có chút lạnh người từ từ trong giấc mơ ánh mắt lờ đờ tỉnh dạy. Cơ thể nàng có chút khó chịu, người đầy một mùi rượu, có vẻ như hôm qua nàng đã quá say.

Mở to ánh mắt của mình nhìn trên người mình chiếc áo choàng của hắn mặc tối qua vẫn còn lưu lại đâu đó hắn chút hơi ấm của hắn: “Mặc dù không biết tại sao ngươi giống với sư phụ đến vậy… nhưng… cảm ơn đã cho ta một giấc mơ đẹp.”

Đem chiếc áo nhấc ra khỏi mình cơ thể thả nó rơi xuống vực sâu không thấy đáy, ánh mắt nhìn chiếc áo biến mất dần dần, lòng Đông Phương Bạch không hiểu sao có chút không nỡ sau đó liền quay đầu nghĩ rời đi.

“Đông Phương Bạch ngươi cần gì phải như vậy chứ? Meow…” Diệp Thần không hiểu bước đến nhìn nàng nói.

“Trái tim ta chỉ thích được một người, thích rồi sẽ không lưu bóng cho người khác. Cho dù giống không phải hắn, cũng không thể thay thế.” Đông Phương Bạch nhắm mắt lại lắc đầu nói.

“Ngươi làm thế nào nhận ra được? Đó không phải là sư phụ của ngươi?” Diệp Thần không hiểu hỏi. Cả hai người đều là hắn nhưng cũng không phải là hắn.

“Có nói một con mèo như ngươi cũng không hiểu, người khác nhận hắn qua mắt, ta tìm thấy hắn bằng trái tim của mình. Ánh mắt hắn nhìn ta… không giống. Nếu có một cơ hội, ta cũng ước mình không nhận ra, nếu như không nhận ra… có lẽ… sẽ không đau đến vậy.” Đông Phương Bạch lắc đầu khẽ cười tự giễu nói.

Nhìn Đông Phương Bạch trước mặt mình như vậy tiếu dung, sau tối qua thú đọng lại chỉ là dòng nước mắt, Diệp Thần cắn răng nói: “Hắn vì ngươi làm nhiều vậy… cả một cơ hội… Meow ngươi cũng không cho hắn sao? Hắn có thể làm cho ngươi vui… làm cho ngươi...”

“Bầu trời lấp lánh, cảnh sắc tuyệt đẹp thì sao, nếu không có người cần thiết ở bên ta còn có thể vui được hay sao? Kẻ trong gương không phải người chân thật. Người không thật, tình thật được không?” Đông Phương Bạch nhìn cái này con mèo cắt ngang hắn nói hỏi ngược lại nói.

“Ta… Meow...” Diệp Thần khẽ cúi đầu một cái không trả lời. Hắn biết rõ câu trả lời nhưng lại không cam tâm nói ra.

“Ta trước tiên trở về Hắc Mộc Nhai trước… ngươi chơi chán liền trở lại. Lúc đó ta muốn biết ngươi có ý định gì.” Đông Phương Bạch do dự nhìn cái này con mèo nói.

“Ta biết, chuyện năm kẻ đó ta sẽ nói rõ ràng. Meow...” Diệp Thần chán nản mở miệng nhìn Đông Phương Bạch muốn rời đi.

“Ta rất chờ mong… tối qua… cảm ơn ngươi. Ta ở Hắc Mộc Nhai chờ ngươi trở về.” Đông Phương Bạch gật đầu trước khi đi vẫn quay lại nhìn ủ rũ bóng lưng con mèo khẽ nói.

“Ta sẽ sớm trở lại. Meow...” Diệp Thần hời hợt mở miệng nói sau đó cảm nhận Đông Phương Bạch sau lưng bắt đầu rời đi khẽ thở dài một tiếng.

Ta không ngờ đã nghĩ có thể chinh phục được cái này cô gái nhưng kết quả thì đi được nửa được hắn lại trở về điểm xuất phát.

“Pa pa ngươi cứ thế buông xuôi sao?” Diệp Ly nhìn thấy tai của pa pa mình rủ xuống liền hiện ra trước mặt Diệp Thần vẫy vẫy mình cái đuôi nói.

“Tiểu Ly vẫn là đừng làm phiền ta giờ. Ta hiện tại… rất rối trí. Meow...” Diệp Thần cảm giác muốn ở một mình lúc này nói.

“Pa pa ngươi thật là ngốc.” Diệp Ly nhìn pa pa của mình khẽ nhấc chân một cái bước lại gần nói.

“Ta ngốc sao? Nữ nhân đó… đều không thích ta. Ngươi còn muốn ta mặt dày bám theo nàng? Meow… tên ngốc đó thật không hiểu nghĩ cái gì. Nếu biết trước khó khăn như thế này. Ta đã không thèm nhận nhiệm vụ.” Diệp Thần có chút bực bội nói.

“Pa pa nhiệm vụ này không phải đối với ngươi tình thế bắt buộc sao? Với lại ngươi ở trạng thái không toàn vẹn có thể tán đổ Đông Phương Bạch, chẳng lẽ lại chấp nhận chịu thua một cái không đầy đủ trí nhớ bản thể sao?” Diệp Ly mở miệng thản nhiên nói.

“Đúng là như vậy, nhưng… ta hầy,... nhưng nàng cả một cơ hội cũng không cho ta… Meow...” Diệp Thần lắc đầu chán nản nói.

“Ai bảo không? Pa pa ngươi không chú ý sao? Nàng bảo nàng ở Hắc Mộc Nhai đợi ngươi, còn cảm ơn ngươi tối qua nữa. Chứng tỏ nàng đã sớm biết tối qua ở bên nàng là ngươi không phải ai khác.” Diệp Ly liền động viên Diệp Thần nói.

“Ta...” Diệp Thần lập tức cảm nhận ra có gì đó không đúng.

“Ai có thể khiến nàng làm như vậy? Không phải… chỉ có nàng sư phụ sao?” Diệp Thần lập tức nhớ tới. Đúng nàng nói tại Hắc Mộc Nhai chờ hắn trở về?

“Nàng… cho ta cơ hội sao?” Diệp Thần lập tức lấy lại khí thế lập tức cả lông đều dựng lên đuôi đều ngoe nguẩy,.

“Hi hi...” Diệp Ly một bên thấy thế liền quay ra ôm bụng cười lớn đuôi cùng tai đều giật giật. liên tục.

“Ngươi cười cái quái gì?” Diệp Thần có cảm giác cái này Diệp Ly đang cười nhạo hắn.

“Không có hắc hắc… Pa pa chỉ là ngươi ở cái giạng mèo này… quá manh manh dát rồi.” Diệp Ly đều cảm thấy vui vẻ trêu đùa cái này pa pa. Có chết nàng cũng không nghĩ tới, pa pa nàng có chút lại manh đát vậy.

“Phụt...” Trúng tim đen.

“Vô cùng dễ thương.”

“Phụt...”

“Pa pa ngươi ở dưới dạng mèo này để cho mọi người biết nhất định sẽ cười đến đau bụng.”

“Phụt...”

“Hắc hắc… pa pa cái đồ chơi lớn lớn thường ngày rất tự hào đâu rồi?”

“Phụt...”

“Pa pa ngươi đã bao lâu rồi chưa có… hí hí...”

“Phụt...”

“Pa pa ngươi kêu meow meow thật sự rất dễ thương.”

“Phụt...”

“Không nói chuyện này. Tiểu Ly ngươi trước trở lại trong hệ thống đi đã. Meow...” Diệp Thần đề nghị mở miệng nói.

“Trở lại… hi hi… pa pa… tặng ngươi một món quà.” Diệp Ly đem một nụ hôn hôn lên Diệp Thần môi mèo bên trên liền biến trở lại hệ thống bên trong đi ngủ.

“Món quà? Quà gì? Ách… sao ta không kêu Meow Meow nữa?” Diệp Ly nghi ngờ bản thân mình lập tức vui mừng sau đó liền lập tức lao trở về Hắc Mộc Nhai.

Mà đợi một chút… hôm qua hai người say rượu… Nhậm Doanh Doanh… bị hai người đánh rơi ở đâu mất rồi nhỉ? Vào lúc này trên đường trở về, Đông Phương Bạch cùng Diệp Thần bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề vô cùng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.