Hành Sơn đỉnh núi gió thổi bốn mùa, thịt chó hun bốn năm, nghe nói đây là đỉnh núi trồng nhiều hành tây và hành ta nhất nên được gọi là núi Hành Sơn. Cũng có người nói rằng do trước kia ở ngọn núi này chưởng môn bốn nhiệm kỳ đều ăn hành từ nhỏ mà sống, ăn hành đến ngập mồm mà đi lên. Để kỷ niệm tinh thần vượt khó ngậm đắng nuốt hành này lên mới đem ra làm tên núi.
Khoan không nói chuyện núi Hành Sơn, kể ra thì vị chưởng môn Lưu Chính Phong này cũng ăn hành không hề kém cạnh một bố con nhà nào. Từ khi còn là một cái đệ tử quèn, do lão nhân gia sư phụ không may chết sớm liền đem chức trưởng môn truyền cho hắn, những tưởng cuộc đời nở hoa, không nghĩ tới kiếp số ăn hành mới thật sự bắt đầu.
Bên ngoài hắn bị Tả Lãnh Thiền đè đầu, Ngũ Nhạc chưởng môn bị kêu là nhỏ nhất một cái. Cái việc gì nhỏ nhặt đều coi hắn là chân chạy một kiểu. Hắn hoàn toàn không có quyền lên tiếng, mà có lên tiếng những người còn lại cũng chỉ cho là chó sủa bên tai. Mang tiếng chưởng môn một phái mà còn không bằng thằng đệ tử phái khác.
Lần công phá lên Hắc Mộc Nhai lúc, hắn bị cây xương rồng chà cho nát đít, máu thịt bầy nhầy thì cũng thôi đi. Ấy vậy mà, Tả Lãnh Thiền đánh không được Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng đổ cho hắn là võ công yếu nhớt.
Trở về môn phái bên trong, sư huynh hắn thì luôn luôn nhìn chằm chằm hắn trưởng môn chức vị, chỉ cần hắn lơ đãng một cái không biết lúc nào mình bị đá khỏi ghế. Đó là chưa kể, sư phụ hắn năm đó cũng chẳng qua vì say rượu nên mới ném cái ghế này cho hắn, người trong phái nghe lời hắn cũng chẳng có mấy ai.
Còn tốt, trời không tiệt đường người, hắn quen được Khúc Dương đạo hữu. Mặc dù là người của ma giáo nhưng chính khí đầy mình. Còn có quen sở thích âm nhạc nữa. Thật sự khiến hắn khâm phục khẩu phục, hai người qua lại nhiều lần tình cảm “Thuần Khiết” cứ thế lớn lên. Thật con mẹ nó “thuần khiết”, giữa hai người nam nhân thật sự có thuần kiết hay sao? Hẳn là…
Ứ… ứ… ứ… á… á… ớ… ớ… ớ... Tiếng kèn sáo vang lên đại hội rửa tay chậu vàng chuẩn bị bắt đầu. Mà hình như không giống tiếng kèn sáo lắm, mà thấy cũng vậy nên thôi cũng kệ. (Lưu Chính Phong: Định Mệnh Tác.)
Bước lên trên chính giữa chính đường, Lưu Chính Phong một thân ăn mặc tươm tắt, khí thế đại “thụ” phát ra ngất trời, nhìn sơ qua đã cảm thấy quái lạ, mở miệng từ tốn thỏ thẻ nói: “Đa tạ các sư huynh sư đệ từ các vị tiền bối từ đông đảo mọi nơi đến đây. Trong lòng Lưu Chính Phong quả thật cảm kích bất tận. Từ hôm nay về sau, Lưu mỗ xin rửa tay gác kiếm rút ra khỏi giang hồ. Nếu như sau này ai đến gặp Lưu mỗ thì xin tiếp đón, còn chuyện giang hồ… ân ân oán oán, thứ lỗi cho Lưu mỗ không quan tâm đến nữa.”
Sau đó hắn quay người quỳ trước bài vị của các vị sư phụ sư tổ nói: “Đệ tử Lưu Chính Phong được ân sư thu nhận môn hạ truyền dạy võ công, chưa thể làm dạng danh cho phái Hằng Sơn, vô cùng hổ thẹn, cũng may bổn môn có mặt sư huynh luôn chủ trì, con đây bất tài, thêm con cũng chẳng ích gì mà ít đi cũng không sao. Từ nay về sau, Lưu Chính Phong xin rửa tay gác kiếm, nhưng quyết không dùng võ công của sư phụ để thăng quan tiến chức, nếu như trái lời thề… sẽ như thanh kiếm này.”
Lưu Chính Phong cầm kiếm lên chém gẫy thanh kiếm ném xuống đất sau đó đi đến gần chậu vàng phía trước chuẩn bị lễ rửa tay.
“Vụt…” Vào lúc này một viên đá lập tức bay đến đem chậu vàng đánh rơi xuống đất, nước bay tung tóe khắp mọi nơi.
“Khoan đã...” Lúc này một thanh niên mặc quần áo của phái Tung Sơn cầm theo cờ lệnh của Tả Lãnh Thiền bước vào bên trong đại điện lớn tiếng nói.
“Lưu sư huynh, ngày hôm nay tiểu đệ nhận lệnh của Tả minh chủ đến đây, xin Lưu sư huynh tạm dừng nghi lễ rửa tay gác kiếm.” Phí Bân con chó của Tả Lãnh Thiền oang oang sủa nói.
“Tả minh chủ làm vậy rất đúng, người luyện võ chúng ta rất trọng nghĩa khí. Ở trên giang hồ tiêu diêu tự tại, hà tất phải rút khỏi? Nếu như Lưu sư đệ rửa tay gác kiếm thì đúng là một việc rất đáng tiếc, mong đệ hãy suy nghĩ lại.” Định Nhàn Sư thái chưởng môn nhân của phái Hằng Sơn đứng đi ra nói. Hiện tại nếu như Lưu Chính Phong rời khỏi Ngũ Nhạc, nàng một thân một mình nữ nhân không phải sẽ là người thế chỗ hắn chứ. Nàng tuyệt đối sẽ không.
“Lão bà già đáng ghét, còn có tên áo đỏ kia nữa, cần gì phải làm màu như vậy chứ? Hừ, người ta đều muốn rút khỏi giang hồ đều không cho.” Khúc Phi Yên cùng Diệp Thần đám người hiện tại đã lẻn vào trong đại điện trốn gần đó âm thầm khinh bỉ.
“Phi Yên tiểu muội muội ngươi không thể nói thế, sư phụ nàng chỉ là có ý tốt mà thôi.” Nghi Lâm tiểu sư phụ có chút xấu hổ nói. Dù sao sư phụ nuôi nàng nhiều năm vậy, nàng rất tin tưởng sư phụ mình nhân cách.
“Nghi Lâm tỷ tỷ ngươi cứ vậy, sớm muộn sẽ bị người khác lợi dụng.” Khúc Phi Yên thương cảm nhìn Nghi Lâm ngốc nghếch nói.
“Phật Tổ sẽ không đối xử bất công người tốt.” Nghi Lâm ngốc nghếch chắp tay trước ngực nói.
“Thật là… hết thuốc chữa với tỷ tỷ.” Khúc Phi Yên lắc đầu không tin Phật nói.
“ n, mà ta tưởng… Diệp huynh đệ ngươi không lên đâu, quả nhiên là người có nghĩa khí.” Lệnh Hồ Xung nhìn bên cạnh Diệp Thần có chút áy náy lúc nãy nói.
“Nếu như Diệp huynh đệ chịu giúp một tay, ta chắc rằng Khúc lão đầu liền an toàn.” Phong Thanh Dương vui vẻ nói. Hắn biết Diệp Thần hẳn rất cường đại đi, võ công mạnh hơn hắn nhiều.
“Ta chỉ là lên xem kịch vui mà thôi. Ngươi không cần quản ta. Mà Khúc lão đầu hắn đâu rồi?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Hẳn là lẻn vào đâu đây đi. Dù sao cũng là ma giáo người còn là tả hộ pháp không như chúng ta.” Lệnh Hồ Xung giải thích nói.
“Ma giáo người thì làm sao? Các ngươi có ý gì hả?” Khúc Phi Yên khó chịu nhìn Lệnh Hồ Xung có ý phân biệt nói.
“Lệnh Răng Hô ta không nghĩ ngươi là loại người như vậy.” Diệp Thần một bộ mặt rất thất vọng nói.
“Tiểu tử uổng công Khúc lão đầu đối tốt với ngươi như vậy.” Phong Thanh Dương lườm Lệnh Hồ Xung cảm thấy khá chướng mắt nói. Hắn cảm thấy Khúc Dương không xấu khá dễ gần. Mấy ngày ở chung, hắn đối với Khúc Dương khá có thưởng thức.
“Ách, ta không phải có ý nói xấu gì, ta chỉ là nói là Khúc Dương tiền bối rất dễ bị người khác nhận ra đi.” Lệnh Hồ Xung một bộ mộng bức nói.
“Ồ...” Đám người hiểu mình hiểu nhầm Lệnh Hồ Xung liền ồ một chút liền không nói.
“Chí ít… các ngươi cũng nên nói xin lỗi chứ?” Lệnh Hồ Xung ủy khuất bị chửi oan nói.
“Xin lỗi? Nó là cái gì? Ăn được không?” Khúc Phi Yên ngây ngốc hỏi. Nàng làm ma giáo Khúc tả sứ tiểu công chúa, từ trước đến giờ làm gì có việc đi xin lỗi kẻ khác.
“Đúng vậy, có ngon không? So với đánh ngươi cái nào tốt hơn?” Diệp Thần cũng phụ họa hỏi.
“Lão phu cũng muốn nếm thử mùi vị, hay là Lệnh tiểu bối ngươi cho ta xin lỗi coi.” Phong Thanh Dương lão đầu đều không cần mặt mũi nói. Ở gần Diệp Thần mấy ngày, mặt hắn đã đến trình độ đủ dày.
“Coi như ta chưa có nói gì.” Lệnh Hồ Xung mắc liền có chút hắc. Đám người này thật không cần thể diện.
Lúc này, Lưu Chính Phong cất tiếng cười đáp: “Năm đó, Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta kết định quyết định công thủ tương trợ cùng nhau bảo vệ chính khí tại trên giang hồ. Gặp được chuyện gì liền giúp đỡ lẫn nhau, nếu gặp chuyện gì liên quan đến ngũ phái ta, số đông đều phải nghe lệnh minh chủ, lá cờ này là ngũ nhạc chưởng môn chúng ta cùng nhau chế tạo đi ra, thấy cờ như thấy minh chủ. Vốn không có sai, nhưng hôm nay Lưu mỗ rửa tay gác kiếm. Không hề làm trái lại đạo nghĩa giang hồ, cũng không liên quan đến Ngũ Nhạc môn phái, vậy nên không bị ràng buộc bởi cờ này. Cũng mong Phí sư huynh trở về báo cáo với Tả minh chủ, Lưu mỗ không nhận cờ này. Cầu xin Tả minh chủ thứ tội.”
“Tả minh chủ đã dặn đi dặn lại, xin sư huynh tạm hoãn, đây cũng là muốn tốt cho sư huynh.” Phí Bân vẻ mặt giả tạo khuyên can nói.
“Có một điều Lưu mỗ không thể hiểu được. Thiệp mời rửa tay gác kiếm của Lưu mỗ đã sớm cho người cung cung kính kính gửi tới Tung Sơn có kèm theo thư. Nhưng lúc đó Tả minh chủ không ngăn cản tại hạ, cho đến giờ này khắc này, mới cho người đến ngăn cản, nếu như vậy không phải là muốn Lưu mỗ nói mà không làm để anh hùng thiên hạ cười vào mặt ta sao?” Lưu Chính Phong đều có chút giận nói.
“Tả minh chủ đã ra lệnh, việc rửa tay gác kiếm hôm nay không thể làm rồi. Ngoài lệnh cờ này ra, trước mặt Lưu sư huynh đây còn có Phí mỗ ta, chẳng lẽ ngươi muốn ta ra mặt ngăn cản sao?” Phi Bân uy hiếp nói.
“Các anh hùng hào kiệt, ngày hôm nay Lưu Mỗ muốn rửa tay gác kiếm, nhưng Phí sư huynh liên tục ngăn cản ép người quá đáng. Nếu như ta vì vũ lực mà khuất phục, thì sau này còn mặt mũi gì nữa đứng giữa trời đất này. Lưu mỗ ta có thể rơi đầu trí không thể khuất.” Lưu Chính Phong lập tức đem chậu nhặt lên tức giận nói.
Phí Bân lập tức ra tay đem Lưu Chính Phong đánh lui về đằng sau sau đó liền ra lệnh một đám người mang theo người nhà của Lưu Chính Phong kề dao vào cổ đi ra.
“Nếu như hôm nay các ngươi dám động vào người nhà của ta, hôm nay đừng trách Lưu mỗ khiến các ngươi thịt nát xương tan tại phái Hành Sơn này.” Lưu Chính Phong phẫn nộ cực kỳ nói.
“Chúng ta không dám gây chuyện bất hòa với đám Hành Sơn các người, cũng không dám gây hấn với anh hùng hảo hán tại đây, chúng tôi cũng không dám đắc tội. Chỉ là chúng tôi vì tính mạng hàng trăm hàng ngàn người, đến đây cầu xin Lưu sư huynh đừng rửa tay gác kiếm nữa.” Phí Bân giả nhân giả nghĩa nhìn xung quanh các đại phái nói.
“Rửa tay đại điển thì có liên quan gì đến tính mạng của người nhà võ lâm chứ?” Định Nhàn sư thái liền bước lên nghi ngờ hỏi.
“Mọi người nghĩ thử Lưu sư huynh ngay thằng chính trực, địa vị trong võ lâm cực kỳ cao, tại sao lại rút khỏi giang hồ như vậy chứ. Tả minh chủ đã căn dặn hỏi Lưu sư huynh vài câu hỏi, và phải hỏi cho rõ ràng. Lưu sư huynh và Đông Phương Bất Bai có phải ngấm ngầm câu kết không vậy?” Phí Bân lập tức tìm cơ hội hất nước bẩn nói.
“Nói năng hồ đồ, đừng có ngậm máu phun người. Cả đời này của tại hạ, chưa từng gặp mặt giáo chủ Đông Phương Bất Bại bao giờ, cái gì cấu kết, cái gì âm mưu từ đâu mà ra hả?” Lưu Chính Phong tức giận nói.
“Lời nói của Lưu sư huynh hình như có chút không thành thật rồi. Trong ma giáo có một vị quang minh sứ giả tên là Khúc Dương, không biết Lưu sư huynh có quen biết người này hay không hả?” Phí Bân liền cười khinh bỉ nói.
“Không sai, Khúc Dương Khúc đại ca, tại hạ không chỉ quen biết mà còn là tri kỷ duy nhất trong đời này của tại hạ nữa, đương nhiên quen biết.” Lưu Chính Phong thừa nhận nói.
“Nếu Lưu sư huynh đã thừa nhận, vậy thì tốt rồi, hiện tại Tả minh chủ cho huynh một cơ hội. Tả minh chủ có nói, Lưu Chính Phong là nhân tài khó có được trong phái Hằng Sơn, nếu như huynh giác ngộ tội lỗi. Tả minh chủ có dặn dò huynh đệ bắt ta dặn dò Lưu sư huynh trong thời hạn một tháng, giết chết Khúc Dương đi, như vậy sau này chúng ta vẫn là hảo huynh đệ với nhau.” Phí Bân cười gằn nói.
“Hừ, Lưu mỗ ta tuyệt đối sẽ không làm việc bán đứng bằng hữu đâu.” Lưu Chính Phong tức giận hóa cười lớn nói.
“Lưu sư đệ, sao đệ có thể giao lưu với người trong ma giáo? Đệ có biết hắn có âm mưu quỷ kế gì không?” Định Nhàn sư thái nhìn Lưu Chính Phong đầy bất bình nói.
“Các vị, tại hạ và Khúc đại ca gặp đã thân quen, nhưng những gì chúng ta nói đều là âm luật đàn sáo. Các vị có lẽ không tin ta, nhưng đó là sự thật, vào thời thế hiện nay, Lưu Chính Phong cho rằng đàn sáo tấu nhạc không ai sánh bằng Khúc đại ca hết, còn đàn sáo thổi nhạc, tại hạ cũng không dám nhận xếp thứ hai. Mặc dù Khúc đại ca là người ma giáo nhưng từ tiếng cấm của huynh ấy, tại hạ biết huynh ấy tính tình cao thượng. Tại hạ đối với Khúc đại ca không chỉ là khâm phục mà còn là ngưỡng mộ. Tuy Lưu mỗ đây là đàn ông thô tục, nhưng tuyệt đối sẽ không hại người quân tử như vậy” Lưu Chính Phong kinh trọng mở miệng nói.
“Huynh và Khúc Dương từ âm nhạc mà kết giao. Việc này Tả minh chủ từ lâu đã điều tra rất rõ ràng rồi. Tả minh chủ nói ràng, Ma giáo tiềm ẩn nguy hại. mấy năm gần đây là vì Ngũ Nhạc Kiếm Phái ta phát triển thịnh vượng, nên dùng nhiều kế ly gián, nào là dùng tiền tài, nào là dùng sắc đẹp. Lưu sư huynh tính tình cao thượng, nên chúng phái ra Khúc Dương nhằm vào sở thích âm nhạc của huynh để ra tay. Lưu Sư huynh đầu óc huynh nên tỉnh táo một chút đi, huynh quên rằng, Ma giáo đã giết hại bao nhiêu người của chúng ta hả? Chỉ vài thủ đoạn, huynh đã u mê không tỉnh ngộ rồi? Hả?” Phí Bân lời nói đều đem nước bẩn dội lên người Lưu Chính Phong nói.
“Lưu sư đệ, đệ là chính nhân quân tử, đã mắc bẫy của tiểu nhân bỉ ổi. Ta thấy tốt hơn hết đệ cầm kiếm đi lấy đầu của tên ma đầu Khúc Dương đó đi.” Định Nhàn sư thái cũng a dua theo nói.
“Lưu sư đệ ngươi nên đi giết tên ma đầu đó đi, hắn không phải bằng hữu, là sói đội lốt cừu.” Nhạc Bất Quần ngụy quân tử cũng tiến lên làm khó nói.
Những người còn lại cũng liên tục đứng lên khuyên can nói.
“Sao rồi? Khúc Dương ma đầu này, Lưu sư huynh giết hay là không giết?” Phí Bân thấy cả võ lâm đều đã chuyển hướng về phe mình lập tức dồn ép Lưu Chính Phong
“Về việc của Khúc đại ca, ta cũng chỉ nói một lần thôi không muốn nói lại lần thứ hai.” Lưu Chính Phong cũng kiên quyết nói.
“Lão công ta thật không hiểu gia gia của ta tại sao hết lần này đến lần khác lại cứ như thế đâm đầu vào đòi sống đòi chết đi cứu Lưu Chính Phong tên đó chứ? Ta thật sự không hiểu. Mặc dù hắn có chút nghĩa khí cũng không đáng để gia gia ta liều tính mạng đi.” Khúc Phi Yên một bộ không hiểu thấu nói.
“Hầy, Phi Yên nha Phi Yên tình cảm giữa hai người nam nhân người không hiểu đâu. Lúc nãy ngươi không phải đã nghe hắn nói hay sao?” Diệp Thần lắc đầu xoa xoa Khúc Phi Yên cái này tiểu lo li đầu nói.
“Hắn nói cái gì nha?” Khúc Phi Yên không hiểu hỏi.
“Hắn tài thổi sáo không dám nói mình đứng thứ hai. Thổi sáo giỏi vậy, gia gia của ngươi đương nhiên bị trinh phục. Khụ khụ, đợi ngươi lớn ngươi liền hiểu rõ. m nhạc đôi khi có thể khiến con người ta thăng hoa lên đỉnh.” Diêp Thần đầy mờ ám ám mị nói.
“Ta cũng muốn học thổi sáo có thể sao.” Khúc Phi Yên đầy thích thú nói.
“Có thể, đương nhiên có thể. Về sau tướng công đích thân dạy cho ngươi.” Diệp Thần cười dâm đãng nói.
Một bên Phong Thanh Dương cùng với Lệnh Hồ Xung đều muốn chửi Diệp Thần hai chữ đê tiện. Ngươi dạy tiểu cô nương này cái gì chứ? Khúc lão đầu tin tưởng kẻ này đúng thật là có mắt như mù.
“Nếu như Lưu sư huynh kiên quyết gia nhập ma giáo, thì đừng trách Phí mỗ vô tình.” Phí Bân lập tức rút ra kiếm hướng phu nhân cùng con cái nữ nhi của Lưu Chính Phong đi tới.
“Ngươi… ngươi muốn làm cái gì?” Lưu Chính Phong tức giận quát.
“Tả minh chủ có dặn, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Lưu sư huynh ngươi hiện tại đi giết Khúc Dương vẫn còn kịp.” Phí Bân ánh mắt tràn đầy sát ý nói.
“Ta... không thể nào.” Lưu Chính Phong thà chết không chịu khuất phục nói.