Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 133: Chương 133: Xạ Điêu-Sư phụ Cho Sư Huynh Cắm Sừng




Cuối cùng mặt trời cũng ló rạng bình minh nắng ấm. Chu Bá Thông cơ thể cũng hồi phục lại từ đầu, cảm giác sinh khí dồi dào như chưa từng bị thương vậy.

“Sư phụ ngươi y thuật quả nhiên tài tình. Không ngờ còn có món này, ngươi nhất định phải dạy ta a.” Chu Bá Thông lắc lắc mình cái mông không thấy đau nói.

“Thuốc quý của ta mà lại. Ngươi xem đây là ta từ mấy con chó lấy được làm cao dán da chó a. Một miếng liền hiệu quả.” Diệp Thần cầm tăm xỉa răng nói. Tối qua ăn năm nồi giả cầy liền có chút giắt răng à.

“Ân, có thể cho ta sao. Vài miếng là đủ, đề phòng a, chỉ để đề phòng.” Chu Bá Thông liền xin xỏ.

“Có mỡ mà húp ý. Ta nói ngươi không về Trùng Dương Cung sao, còn nữa đừng quên chưa nay liền muốn ăn bún đậu mắm tôm. Ngươi liệu mà đi kiếm về.” Diệp Thần liền phân phó nói.

“Cái này có vấn đề đi, sư huynh ta hắn liền muốn đến Đại Lý một chuyến à. Còn sợ ta ở nhà tiếp tục gây chuyện liền muốn đem ta đi tơi.” Chu Bá Thông liền mở miệng nói.

“Vương Trùng Dương muốn đến Đại Lý chơi sao. Chẳng lẽ gái kỹ viện gần đây ăn đủ muốn qua Đại Lý tìm của lạ.” Diệp Thần liền khinh bỉ nói.

“Ân, sư phụ ngươi đừng nói sư huynh ta xấu như vậy a. Hắn là đi đến vì đại sự a.” Chu Bá Thông không bằng lòng nói. Nói chung sư huynh vẫn là sư huynh a.

“Được, ngươi nói chẳng lẽ ở Đại Lý có món gì ngon hay sao?” Diệp Thần liền tò mò.

“Sư phụ ngươi có biết hay không Nam Đế Đoàn Chí Hưng. “ Chu Bá Thông liền hỏi.

“Ân, có phải hay không là cái vua nước Đại Lý, giỏi về Nhất Dương Chỉ.” Diệp Thần liền nói.

“Đúng vậy sư huynh ta từng nói qua trong tứ tuyệt thì Tây Độc Âu Dương Phong người này là lợi hại nhất cũng là kẻ có dã tâm lớn nhất. Khắc chế được hắn Hà Lôi Công chỉ có thể dùng đến Nhất Dương Chỉ một dạng.” Chu Bá Thông liền nói.

“Vậy chẳng lẽ sư huynh ngươi thấy Nam Đế Nhất Dương Chỉ liền muốn cướp hay sao.” Diệp Thần liền nói.

“Không phải đi, chẳng qua là hắn muốn đem Tiên Thiên Công làm trao đổi lấy Nhất Dương Chỉ đi. Dù sao, môn này võ công tu đến Tiên Thiên công liền không có đất dụng võ đi.” Chu Bá Thông liền cười nói.

“Ân, vậy chiều nay liền muốn đi sao?” Diệp Thần ngước đầu nên nhìn nói. Hắn cũng muốn xem rốt cuộc Đại Lý nó có cái gì hình dạng đâu à.

“Đúng vậy a, ai bảo ta là con ngươi của công việc đâu.” Chu Bá Thông liên thổi lớn.

“Này ngươi nói nghe ngứa đít quá. Ngươi còn nói không khéo ngươi đến ba chân về hai chân đó.” Diệp Thần lườm đểu nói.

“Được a, sư huynh hắn nói là khi nào ta hồi phục liền đi. Nếu không hắn liền đi một mình.” Chu Bá Thông thành thành thật thật nói.

“Tốt, còn đứng đấy mau về chuẩn bị đồ đi. Mau nên, nhớ mang thêm chút rượu đi đường còn có ta đi mua chút thịt bò khô, gặp lại.” Diệp Thần liên gật gù nói.

“Đợi đã sư phụ ngươi cũng muốn đi sao?” Chu Bá Thông liền nói.

“Đương nhiên phải đi rồi. Đây là Đại Lý a, ta nhất định phải qua xem á. Người ta nói đi một ngày đàng học một sàng khôn chẳng lẽ ngươi định đi một mình sao?” Diệp Thần lườm nguýt Chu Bá Thông nói.

“Sư phụ ngươi nghe ta nói, ta đi với sư huynh a. Hắn sẽ phát hiên ra ngươi mất. Tốt hơn vẫn là nên ở lại đợi ta về a, lần này đi sẽ nhanh thôi chậm nhât một tháng ta liền về tới.” Chu Bá Thông liền khuyên can.

“Này thì về này.” Diệp Thần đấm một đấm lên đầu Chu Bá Thông khiến hắn ôm đầu.

“Ta đi đâu cần ngươi quản hay sao hả?” Diệp Thần tức giận nói. Đây rõ ràng là muốn đi chơi mảnh a.

“Vậy thì được ngươi nhất định phải tránh xa chúng ta một chút a.” Chu Bá Thông đầu hàng nói.

“Ân cuối cùng cũng có câu tiếng người.” Diệp Thần liền vui vẻ.

“Nhưng sư phụ ngươi thịt chó cũng đã ăn khi nào muốn dạy ta võ công đâu.” Chu Bá Thông thấy Diệp Thần vui vẻ liền xin xỏ.

“Ân, sao lại nghe thấy tiếng chó sủa vậy a. Ngươi nghe thấy không vậy.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Sư phụ ngươi đừng đùa ta nữa.” Chu Bá Thông cười khổ nói.

“Được rồi cầm lấy đi.” Diệp Thần móc trong người ra một quyển sách ném tới Chu Bá Thông.

“Người lại đùa ta sao. Cái này làm sao tu.” Chu Bá Thông nhìn tên sách liền ngớ người.

“Có vấn đề gì sao? Ta nói ngươi phải đọc thật kỹ càng mới có thể tu luyện được. Có vấn đề tự tìm cách giải quyết. Động tý là hỏi là sao vậy?” Diệp Thần liền ngại phiền phức nói.

“Nhưng mà…” Chu Bá Thông liền gãi đầu nói.

“Nhưn cái gì mà nhưng một chút trí tuệ cũng không có. Thật không hiểu thế nào luyện võ đâu. Chẳng phải ta đã cho ngươi sao còn như vậy làm phiền ta.” Diệp Thần gắt.

“Sư phụ ngươi xem ta muốn học Sư Tử Hống sao lại đưa ta quyển này Quỳ Hoa Bảo Điển a. Ai cũng biết cái này là thái dám tu mà.” Chu Bá Thông cười khổ nói.

“Chết cha, lộn quyển này. Sao ngươi không nói sớm a, ngu như vậy, thấy sai sót phải nói chứ.” Diệp Thần bị hố liền cười hòa. Đây là hắn lần trước chép Quỳ Hoa Bảo Điển cho Dương Khang thừa ra a, lần này lại lộn à.

“Ngươi cũng đâu cho ta nói a.” Chu Bá Thông u oán nói.

“Còn cãi, mau cầm lấy rồi đem đi ở đây chướng mắt ta. Chiều tới liền xuất phát giờ ta muốn nghỉ trưa. À quên nữa.” Diệp Thần liền nói xong ánh mắt liền nhìn đến Chu Bá Thông sau đó liền có tiếng kêu thảm giữa rừng núi hoang vu.

Chu Bá Thông lại ngoan ngoãn cút về Trùng Dương Cung lúc này liền sư huynh hắn đợi tại phòng.

“Sư đệ ngươi điên quả thực điên, tại sao không mặc vô quần áo còn chạy lung tung chẳng lẽ ra tay quá nặng khiến não có vấn đề.” Vương Trùng Dương thấy Chu Bá Thông có mỗi cái lá đem che thân thì không nhịn được ói ra.

“Sư huynh ta vẫn là đi mặc quần áo lại nói.” Chu Bá Thông liền cười khổ. Sư phụ quả nhiên muốn làm khó hắn a, cứ tưởng hắn sớm quên vụ cươp hôm qua ai ngờ lại như vậy còn nhớ. Xem ra sư phụ ưu điểm là nhớ lâu nhược điểm là thù dai a.

“Sư đệ ngươi quả nhiên vẫn còn khỏe a. Mới hôm qua như vậy hôm nay liền chạy nhảy tưng tưng được rồi.” Vương Trùng Dương liền nói. Hắn nguôi lại cơn giận vốn định qua xem Chu Bá Thông bệnh tình ai ngờ tên này khỏe nhanh như vậy đâu.

“Ân, đây là do sư… à là do đệ có mấy loại thuốc chữa thương tốt ấy mà.” Chu Bá Thông đang nói gì thì lại thôi.

“Tốt, khỏe lại là được. Chiều nay chúng ta muốn xuất phát ngươi mau đi tìm một xe ngựa lại đây đi. Để mấy cái đệ tử khác ta không yên tâm dù sao chúng ta lần này đi là muốn bí mật. Âu Dương Phong coi ta là kẻ thù lớn nhất hắn sẽ làm mọi cách để ngăn cản chúng ta nếu chuyện này lộ ra.”Vương Trùng Dương liền phân phó.

“Được a, nhưng sao lại là ta đi à. Sư huynh ngươi tin tưởng ta vậy sao?” Chu Bá Thông liền cảm động hỏi hóa ra huynh ấy vẫn là tin tưởng mình.

“Không chẳng qua ngươi ngốc thôi. Với lại ngươi cũng sẽ đi cùng ta đâu sợ lộ.” Vương Trùng Dương thành thật nói.

“Hừ, vậy sao huynh không đi cho nó ăn toàn.” Chu Bá Thông u oán nói.

“Ta nuôi ngươi để làm gì đâu. Ai bảo ta là ngươi sư huynh a, còn nữa ngươi ăn hết ta năm con chó đừng tưởng ta không biết ngươi ăn mảnh, giờ sai ngươi có tý việc ngươi còn nói.” Vương Trùng Dương liền tức giận.

“Ân, sao ngươi biết hay vậy chứ.” Chu Bá Thông ngạc nhiên, nhiều như vậy chó, sư phụ hắn chỉ trộm ăn năm con mà ngươi cũng biết là sao?

“Cái này còn phải hỏi, năm con đó là ta mua từ bên Đại Kim về là giống hiếm, thịt mềm, ta nói ngươi ăn cũng thật sành miệng a. Đến ta còn chưa có nếm qua.” Vương Trùng Dương nhìn hắn tức giận.

“Ân, ta đi mua ngựa tốt. “ Chu Bá Thông cười khổ. Sư phụ hắn cũng biết nhìn hàng quá a. Trong khi mình một miếng cũng chẳng được ăn qua.

“Được, đi nhanh về nhanh. Nhớ đừng quên đem lên một cái người đánh ngựa. Chúng ta lần này đi xa ngươi nhớ kỹ một chút cho hắn ít tiền để hắn câm miệng.” Vương Trùng Dương liền sai khiến.

“Được sư huynh ngươi vẫn là yên tâm.” Chu Bá Thông liền gật đầu.

Chiều đến, xe ngựa liền đợi ở bên dưới.

“Sư phụ ngươi thế nào có thể dịch dung hay vậy. Ngươi nhất định phải dạy ta à. Ta dịch dung so ra đến còn kém xa a.”Chu Bá Thông nhìn Diệp Thần giả dạng làm tên chăn ngựa liền nói.

“Với ngươi tư chất có mơ cũng học không được. Tốt nhất cứ dùng ngươi dịch dung đi.” Diệp Thần đá hắn một cái nói.

“Sư phụ, ta đằng nào tính cũng so ngươi lớn tuổi. Ngươi không tôn trọng ta một chút được sao? Cần gì nói ra sự thật đau lòng như vậy.” Chu Bá Thông ôm vào mình nỗi đau xót xa nói.

“Tôn trọng không phải là thứ để cho mà là thứ để dành lấy. Ngươi nói xem sư huynh ngươi tại sao lề mề như vậy chứ.” Diệp Thần liền hỏi.

“Hắn a, hắn đang đi vệ sinh đâu à. Thấy bảo sau khi sài ngươi thuốc bổ liền ruột thẳng như ruột ngựa đi. Ăn xong liền phải đi à.” Chu Bá Thông thành thật khai báo.

“Được rồi, ngươi đi gọi hắn tốt. Còn đợi nữa mặt trời đều xuống núi.” Diệp Thần liền đi dục Chu Bá Thông.

“Được đợi ta đi.” Chu Bá Thông liền đi vào bên trong Toàn Chân Giáo. Trên đường đi ai nấy đều nhìn hắn sợ hãi có lẽ là ảnh hưởng bởi hắn hình ảnh sáng nay không mặc quần áo chạy nhông nhông đi.Cũng tại sư phụ hắn bắt hắn đi cửa chính à.

Diệp Thần liền loay hoay với hắn cái la bàn mua được. Dù sao cũng không có biết đường a. Liền kiếm cái này đồ chơi phương tây chơi thử. Xem nào hướng này à.

“Sư huynh ngươi xong sao. Còn chưa đi a.” Chu Bá Thông liền hỏi.

“Đợi ta một chút liền sắp xong. Tại ngươi đấy đang yên đang lành đòi ăn cái gì bún cua. Liền xong đời ta.” Vương Trùng Dương chính lại quần áo nhưng mặt vẫn thoáng phờ phạc nói.

“Sư huynh lúc ăn chẳng phải ngươi còn khen a. Ta nói quán mụ béo đó làm không sạch sẽ ngươi lại tham rẻ ăn liền mười tô bây giờ lại trách ta.” Chu Bá Thông liền lầu bầu, sao có chuyện gì ai đều có thể trách hắn vậy. Chẳng lẽ hắn vốn hiền từ dòng đời xô đẩy khiến hắn hiền khô à.

“Chúng ta đi thôi.” Vương Trùng Dương ngồi lên xe ngựa, Chu Bá Thông nháy mắt Diệp Thần liền cho xe chạy.

Thật sự không biết bọn họ dưới sự dẫn dắt của Diệp Thần sẽ Lạc Trôi đến đâu luôn đây.

“Sư phụ, ta cảm thấy ngươi đi đường có cái gì sai sai à.” Chu Bá Thông liền chui ra khỏi xe khẽ nói.

“Ân, sai sao được ta đây là dùng la bàn người phương Tây Thiết kế đảm bảo đúng chính xác.” Diệp Thần ném cái la bàn cho Chu Bá Thông.

“Nhưng sư phụ ngươi phải biết đi đường chứ, đây là rừng mà chẳng lẽ ngươi muốn cho xe ngựa băng rừng.” Chu Bá Thông cười khổ. Đi thẳng là đến bộ không nhìn đường à.

Mãi đến một canh giờ sau, mọi người mới quay trở lại đường chính và thẳng đến phía Nam, nhưng trước tiên vẫn là qua một tòa thành. Quan trọng là người lái là Chu Bá Thông, Diệp Thần hắn liền ngồi trong xe đàm đạo cùng Vương Trùng Dương.

“Thật không biết đạo hữu làm nghề này được bao lâu.” Vương Trùng Dương thấy người đánh ngựa không được việc liền rè bỉu mình sư đệ xong dò hỏi.

“ Không lâu, không lâu.” Diệp Thần liền cười nói.

“Đạo hữu cứ nói chúng ta đi đường cũng không có gì vui.” Vương Trùng Dương liền nói.

“Ân, vừa mới một ngày.” Diệp Thần liền thành thật. Vương Trùng Dương nghe xong liền có chút đen mặt lại.

“Không biết trước đây đạo hữu làm nghề gì đâu.” Vương Trùng Dương liền hỏi.

“Ân, ngươi không nên hỏi nhiều như vậy. Sẽ rất phiền ta à.” Diệp Thần liền khó chịu nói.

Trong xe lập tức im lặng trước cơn bão đang ập tới gần. Chu Bá Thông thì ngồi ngoài mồ hôi rơi như mưa a.

Vương Trùng Dương không hiểu sao nhìn Diệp Thần hắn liền thấy khó chịu à. Tất nhiên Diệp Thần cũng không ưa gì hắn đi. Dù sao cũng là tình địch, sống không đội trời chung a.

“Hai người mau xuống a. Phía trước có quán trà vào uống chút nghỉ ngơi sáng mai lại lên đường tiếp.” Chu Bá Thông thấy trời bắt đầu tối liền nói.

“Ân, người đánh ngựa ta nói ngươi vẫn là để hai chúng ta đi thế nào dù sao chúng ta cho ngươi tiền được chứ.” Vương Trùng Dương liền đưa ra ý kiến tống cổ tên phu xe này càng sớm càng tốt. Dù sao hắn không được việc a, đã thế còn đáng ghét một cách đầy khó hiểu.

“ Ta mới không đi a, ta vừa hay có chuyện đến Đại Lý chơi. Nếu ngươi không vừa lòng có thể thuê cái khác phu xe.” Diệp Thần liền không chịu nói.

“Ngươi…” Vương Trùng Dương có chút tức giận nói.

“Nguy quân tử ngươi muốn làm gì?” Diệp Thần lập tức muốn cho hắn nắm đấm vào mặt.

“Sư huynh bình tĩnh lại a. Nếu bây giờ đi thuê người khác chúng ta liền bại lộ đi. Ngươi vẫn là nghĩ đại cục.”Chu Bá Thông thấy chiến tranh sắp bùng nổ liền ngăn cản.

“Còn không phải tại ngươi kiếm đâu ra tên phu xe như thế này. Đợi xong việc ta lại tìm ngươi tính sổ.” Vương Trùng Dương tức giận lên Chu Bá Thông liền đi vào bên trong.

Thấy sư huynh đĩ a hắn liền lại gần sư phụ mình.

“Sư phụ đại ca, lão tổ tông coi như ta xin ngươi đừng gây chuyện nữa được không. Có ngày ta cũng bị ngươi hại chết đi.” Chu Bá Thông liền cầu xin nói.

“ Ngươi sư huynh quả thật là tên đáng ghét thảo làm Lâm Triều Anh nàng bỏ hắn.” Diệp Thần khinh thường nói.

“Sư phụ ngươi nhắc đến nàng liền tục đừng nói là ngươi và nàng có một chân nha.” Chu Bá Thông liền trêu trọc.

“Đúng rồi, quên nói cho ngươi nàng là ngươi sư nương, không phải loại bất lực như ngươi sư huynh, nàng bị ta ăn sạch. Nhắc ngươi sư huynh quên nàng đi, nếu không ta liền xử hắn.” Diệp Thần không chối liền thừa nhận.

Chu Bá Thông liền há hốc mồm. Đây là cái gì sự đâu, sư phụ mình cho sư huynh cắm sừng. Lần này xong, chuyện này để sư huynh biết hắn chỉ có nước ra đường ăn xin. Sư phụ ngươi đừng có đùa ta chứ, trò đùa này không vui a.

Diệp Thần thì mặc kệ Chu Bá Thông há mồm liền đi vào bên trong quán trọ. Chu Bá Thông liền đưa ngựa vào chuồng lúc vào đến quán trọ thì thấy Diệp Thần cùng với Sư huynh hắn nhìn nhau như kẻ thù truyền kiếp vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.