Thiên Đế Vị

Chương 33: Chương 33: Chân tướng




Một câu này lập tức làm Hà Hổ sợ hãi, ý định đã quá rõ ràng, Cù Lũng không tha cho cái mạng nhỏ này của hắn nữa rồi.

Đoàng!

Chỉ thấy khói thuốc súng lại mịt mù, Hà Hổ nét mặt vẫn còn sự sợ hãi hiển hiện, trên chán từ lúc nào đã xuất hiện một cái lỗ máu.

Hơn hai mươi người Hổ bang khi nãy bỏ hết Mã Tấu xuống đất, đã bị người của Cù Lũng nhanh tay khống chế lại. Cù Lũng lúc này ánh mắt lạnh lẽo nhìn, có điều không phải là nhìn đám người Hổ bang. Mà ông ta đang nhìn vào người thanh niên lúc nãy đã mở cửa.

- Anh… Anh Lũng!

Thanh niên mồm miệng lắp bắp, hắn ngay cả nghĩ ra một câu để biện minh cũng không có. Bán rẻ anh em chỉ có một kết cục duy nhất.

Đoàng!

Trên chán hắn xuất hiện một lỗ máu, tương tự như trên chán Hà Hổ. Vũ Minh hít một hơi dài tỏ vẻ hài lòng, ra tay thật quyết đoán, con người như vậy sau này mới có thể làm lên đại sự.

Chỉ có điều nhớ lại, Vũ Minh cảm thấy tò mò về Lý Sĩ Nguyên mà Hà Hổ nói, bèn cất giọng kì quái mà hỏi Cù Lũng :

- Anh Lũng, Lý Sĩ Nguyên là ai?

Cù Lũng lúc này xử lý xong hết chướng ngại, nhìn vào trong tay đều toát mồ hôi ướt nhẫy, cầm súng cũng có cảm giác trơn như bôi mỡ. Thấy Vũ Minh hỏi thì cũng không ngần ngại mà trả lời, trong lòng vì vậy mà cũng cảm thấy vừa sợ vừa khó hiểu.

- Lý Sĩ Nguyên, hắn là chủ tịch tập đoàn vũ khí Việt Quốc. Nói ra thân phận của hắn thật ít người biết đến, hắn nắm trong tay phải đến cả một trung đoàn tư binh. Vì có thân phận đặc thù, cho nên người của hắn sở hữu súng cũng không ai nói gì, ngay cả bộ quốc phòng cũng phải mắt nhắm mắt mở. Có thể nói nếu hắn là con rồng ở Việt Quốc thì không ai dám nói hắn là Giao Long, thực sự thân phận của hắn quá lớn!

Cù Lũng nói xong thở dài, cũng không khỏi lo lắng. Vũ Minh vẫn không hết tò mò:

- Đại nhân vật như vậy, tại sao lại muốn giết anh?

Cù Lũng chỉ lắc lắc đầu, Vũ Minh thấy vậy cũng không hỏi nữa. Lát sau, sau một hồi giảng giải đạo lý, cuối cùng Cù Lũng đã thu phục được toàn bộ thuộc hạ dưới trướng của Hà Hổ đầu quân vào Lũng bang. Dù sao thì sau khi Hà Hổ chết không có người cầm đầu, Hổ bang sẽ cứ như vậy mà tan ra, địa bàn cũng bị người ta chiếm mất, không bằng Cù Lũng thuận tiện thu vào tay, coi như một khoản bồi thường chết hụt.

- Anh Lũng, có lẽ tôi phải đi rồi! Phía trên cũng đã yên lặng!

- Cậu phải đi? Vũ Minh, tôi thấy cậu cũng không có việc làm, như vậy đi, cậu ở lại đây, chúng ta sẽ làm đế vương ở cái chợ Đổ này, ăn ngủ sung sướng? Cậu thấy có được không?

Vũ Minh chỉ lắc lắc đầu :

- Tôi còn rất nhiều chuyện, thật khó nói, anh Lũng, có duyên sau này gặp lại!

- Chậm đã!

Cù Lũng thấy Vũ Minh có ý định muốn đi thì liền chạy tới kéo tay hắn lại, nhanh tay rút từ trong ngực một xấp tiền lớn:

- Không có tiền thì muốn làm gì cũng không được, anh có ít tiền, chú cứ cầm tạm!

Vũ Minh lập tức trợn mắt há miệng, ít tiền, số tiền trong tay Vũ Minh phải đến cả chục triệu chứ ít, toàn bộ là polime năm trăm nghìn, tiêu tiền chỉ sợ người ta cũng ngại trả lại tiền lẻ. Cù Lũng lại tiếp tục nói:

- Còn khẩu súng của cậu đây, đi bên ngoài gặp nhiều nguy hiểm phải cẩn thận!

Nói rồi cầm khẩu Glock-17 muốn đưa cho Vũ Minh, nhưng hắn lập tức gạt tay ra mà nói:

- Số tiền này thì Vũ Minh xin nhận, còn khẩu súng này anh cứ cầm lấy, coi như quà gặp mặt!

Nói rồi cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp cất bười rời đi không ngoảnh đầu. Cù Lũng hơi sững người, lát sau nhận biết liền hét lớn:

- Nhớ đến thằng Lũng này!

Vũ Minh cũng cười mà nói:

- Nhất định không quên!

Thế nhưng Vũ Minh không biết rằng, ngày hôm nay, từ khi hắn cất bước đi khỏi chợ Đổ. Lũng bang đã lập tức thay đổi đến chóng mặt.

Cù Lũng một phen thoát chết hụt dưới tay Hà Hổ, ngay buổi tối hôm đó sai đàn em phi tang hiện trường. Ngay trong đêm kéo toàn bộ anh em cả cũ lẫn mới, đến quán bar nhỏ của Vĩnh bang, bang chủ Vĩnh mặt sẹo sau tối hôm đó bỗng cũng biệt tăm tung tích.

Chợ Đổ lập tức chỉ còn một thế lực độc tôn, bá chiếm toàn bộ địa bàn, kể từ đây Lũng Bang không còn là một bang hội ở hạng chót bét nữa. Mà nó đã có thể nổi lên đứng xứng tầm với Lang Bang bến xe Hải Phòng, hay sánh ngang với ngũ đại thế lực Cảng Hải Phòng, đứng vào hàng tam lưu băng hội trên toàn tỉnh thành.

Thay đổi chỉ trong một đêm đã khiến Cù Lũng thân phận cũng biến đổi theo, được không ít thượng lưu nhân vật chú ý đến. Một loạt đại nhân vật nhị lưu thế lực Hải Phòng, muốn cò mồi móc xích thu nạp Cù Lũng, nhưng Cù Lũng vẫn kiên quyết giữ thế kiểm soát, quyết không đầu quân dưới trướng kẻ nào.



Miêu Yến sau khi tỉnh dậy phát hiện Vũ Minh biến mất thì liền hoảng sợ mà vội vã đi kiếm tìm hắn. Nhưng cô đã lục tung cả căn nhà lên rồi, Vũ Minh biến mất, đến một chút mùi vị của hắn cũng không lưu lại, cứ như hắn chưa từng ở đây, cứ như tất cả những kỉ niệm một tháng qua tất cả chỉ là một cơn ảo mộng.

Miêu Yến, mắt ướt nhòe, giọng chỉ rung động than nhẹ một câu:

- Đáng ghét thật!

Bỗng cô nghĩ, càng nghĩ cô lại càng khóc lớn:

- Không có tiền làm sao đi đâu?

Hư hư!

- Ăn khỏe như vậy, những lúc đói bụng phải làm sao?

Miêu Yến lại nấc lên, khuôn mặt như vậy mà lại yêu kiều hơn gấp bội, một hình dáng yếu ớt nhu thuận khác xa vẻ thường ngày. Nếu Vũ Minh ở đây, có lẽ hắn phải nhéo má cô nàng một cái, rồi búng mũi trêu ghẹo, cho chừa cái tội hay khóc nhè như vậy. Thế nhưng Vũ Minh đã ở rất xa rồi, hắn không còn ở đây để thấy Miêu Yến giở cái khuôn mặt tiểu Loli dễ thương kia nữa. Mà nếu hắn có trông thấy Miêu Yến đoán chắc cũng đâu thể kìm nổi lòng.

Cái mũi cao dọc dừa đẹp đẽ của Miêu Yến bây giờ đã đỏ ửng, nó sụt sùi không ngừng, đôi mắt to tròn cũng long lanh đỏ hoe. Miêu Yến cứ như vậy khóc cả nửa ngày, cuối cùng không biết làm cách nào đành tự nín.

Cô bước ra khỏi căn biệt thự cổ kính, những bóng đèn kiểu Châu Âu được cô và Vũ Minh sửa mấy hôm trước bây giờ vẫn cứ sáng rỡ. Một tháng Vũ Minh tỉnh lại thật có nhiều kỉ niệm, một tháng ấy khiến cho cô như trìm vào cõi thần tiên, khung cảnh không quá rộng lớn nhưng không hiểu sao cô có cảm giác, mỗi ngày bên cạnh Vũ Minh thì căn nhà đều rất đẹp đẽ, đẹp đến từng centimet. Mỗi căn phòng chẳng khác nào một thế giới phù hoa.

Vũ Minh vừa biến mất, cô cảm thấy nó thật nhỏ bé, thế giới kia như đã biến mất. Một thứ hoang tàn không còn màu sắc lung linh. Phải chăng cô đã có chút gì đó với Vũ Minh, nghĩ đến đây mặt cô lại bỗng đỏ ửng lắc lắc đầu.



- Anh tên gì?

- A, tôi tên Trần Vũ Minh!

- Nguyên quán?

- Hải Phòng!

- Bố mẹ?

Vũ Minh thần tình hoảng hốt ngạc nhiên :

- Chỉ là bốc vác thôi mà, cô có cần phải hỏi thông tin kỹ càng như vậy không?

Trước mặt Vũ Minh là một cô gái, khoảng chừng hai lăm tuổi, khá xinh đẹp, tuy không thể so sánh với Miêu Yến nhưng cũng có thể thuộc hàng mỹ nhân, trên mặt cô ta còn có một nốt ruồi cạnh mép. Làm cho khuôn mặt có vẻ gì đó càng thuần thục hơn. Cô gái thấy Vũ Minh thắc mắc, chỉ lành lạnh mà nói:

- Đây liên quan đến bảo tàng quốc gia, mọi thông tin chúng tôi cần xác thực và nắm chắc. Nếu không sau này xảy ra mất mát, chúng tôi biết tìm anh ở đâu?

Vũ Minh gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, có điều, hắn nghĩ đến bố mẹ, đặc biệt nghĩ đến Trần Gia Cảnh thì càng thống hận, bèn khai một lượt:

- Bố đã mất, mẹ là Đồng Tố Uyên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.