- Không... cậu đừng gọi, hiện giờ vẫn chưa phải lúc...
Hắn lập tứcngăn cản, dường như hiểu được tâm trạng của Miêu Yến lúc này, rất nhanh sau đó liền trấn ancô:
- Vừa phải chăm sóc cho mình, vừa phải đi làm, Miêu Yến của chúng ta là một người con gái tài giỏi, tại sao lại tự ti đến như vậy? Cậu làm hết được mọi chuyện, ngược lạilàm tớ nghĩ có chút không tin nổi... đều không phải là người nữa rồi.
Miêu Yến nghe xong có chút cảm giác thoải mái, liền tru môi nhỏ tinh nghịch hỏi ngược lại:
- Ồ... Không phải là người, vậy thì là cái gì?
Vũ Minh thản nhiên nói:
- Là quái vật!
Miêu Yến tâm tình hóa đá tại chỗ, một lát sau mới trừng mắt lườm hắn nói:
- Cậu dám trêu mình?
Bàn tay nhỏ của Miêu Yến không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên tai, dĩ nhiên là dành cho hắn sự trừng phạt thích đáng vì câu nói vừa rồi.
- Ách, mình không dám nữa, không dám nữa... Miêu Yến đại tiểu thư không nên vì việc nhỏ này mà tức giận, tổn hại nhan sắc, sau này mau già đi, mặt lại nhăn nheo như quỷ...
Vũ Minh có chút hoảng sợ, tỏ vẻ hối hận nhưng không kịp. Luôn miệng muốn giải thích thanh minh, nhưng dường như càng gỡ thì càng rối thì phải. Miêu đại tiểu thư giờ này đã lập tức động thủ không động mồm nữa rồi.
- Còn dám nói mình mặt nhăn nheo như Quỷ? Mình đánh chết cậu!
Miêu Yến giơ lên ngọc thủ, hướng mặt trắng bánh bao của Vũ Minh đánh tới tấp.
Bên ngoài chỉ còn có thể thi thoảng nghe thấy tiếng hắn kêu thảm, thảm không sao đỡ nổi.
Hắn kêu la muốn chạy trối chết, nhưng chỉ có thể chịu khổ tại chỗ. Giờ phút này chỉ có thể tự trách cái miệng làm hại cái thân vậy.
...o0o...
Kể đến, Sinh Cơ Tạo Phách Đan thì phải nói tên như ý nghĩa, cải tạo thể phách, cường thân kiện thể. Phục dụng một khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan này tuy không thể khiến đôi chân bị bại liệt của hắn hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng ít ra cũng có thể khiến hắn miễn cưỡng đứng được, cộng thêm quá trình rèn luyện thân thể, ít lâu nữa hắn sẽ có khả năng đi được.
Vì là đan dược cấp thấp nên Sinh Cơ Tạo Phách Đan dược lực không mạnh, không thể một lần trị khỏi tận gốc.
Nhưng đối với Vũ Minh mà nói Sinh Cơ Tạo Phách Đan lúc này đối với hắn chẳng khác gì tiên đan rượu dược.
Y học hiện đại Địa Cầu đối với đôi chân của hắn đã hết thuốc chữa, thế nhưng đối với một Luyện Đan Sư như hắn chuyện này lại hết sức đơn giản.
Nếu không phải Địa Cầu thiếu thốn Thiên Địa Linh Khí, chỉ sợ một lần luyện đan đã có thể khiến hắn trực tiếp đứng dậy di chuyển bình thường.
Cầm khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan trong tay, hắnđã quyết định chuẩn bị sử dụng nó.
Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, cộng thêm liên tiếp vận chuyển Tì Thần Bổ Quyết, thân thể Vũ Minh lúc này đã đến trạng thái hoàn hảo nhất để phuc dụng Sinh Cơ Tạo Phách Đan.
Hồn Thể của hắn cũng đã ngưng thực thêm ở một mức nhất định, khiến cho quá trình phục dụng hắn có thể điều động linh dược một cách linh mẫn hơn. Phát huy tối đa dược lực của Sinh Cơ Tạo Phách Đan vào đôi chân phế liệt kia.
- Bắt đầu thôi!
Vũ Minh hít một hơi dài, trấn tĩnh toàn thân rồi nhanh chóng ném khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan kia vào trong miệng.
Mắt hắn lập tức nhắm nghiền dưỡng thần, Sinh Cơ Tạo Phách Đan vừa chạm vào lưỡi đã lập tức tan rã, hóa thành một dòng nước thuốc ấm áp chảy xuống cuống họng của hắn.
Một cảm giác thư thái bắt đầu tràn ngập khắp cơ thể Vũ Minh, hắn có cảm giác muốn thả lỏng toàn bộ. Nhưng hắný thức được lúc này là trọng yếu nhất, hắn không thể phân tâm.
Hắn cần phải nhanh chóng khống chế dược lực toàn bộ tập trung hồi phục cơ gãy.
Cảm giác thư thái dần giảm bớt, thay vào đó là cảm giác nóng rát đau nhức bành trướng tại đôi chân.
Vài khắc sau, dược lực đã có tác dụng, đôi chân teo quắp khô héo lâu ngày của hắndần dần trở nên có sinh cơ hơn, cũng có cảm giác nó đang phình trướng lên một chút. Tuy mắt thường khó có thể thấy ngay nhưng Vũ Minh cũng đã cảm giác được. Cảm giác đôi chân nóng rát khiến Vũ Minh rất đau. Nhưng hắn vẫn phải cố gắng cắn răng chịu đựng. Chỉ cần vượt qua một khắcnày là xem ra hắn có thể đứng lên được rồi.
Thái dương hắn nổi đầy gân xanh, những dòng mồ hôi ướt nhẹp chảy dài trên trán.
- Ư… a...
Cuối cùng hắn đau đớn không chịu nổi liền kêu lên, đây là thời khắchắn đau đớn nhất, thời khắc phục cơ.
Tuy vậy, thời khắc này cũng là thời khắc hắn phấn khích nhất, hắn biết đã đến lúc rồi.
Hắndồn hết sức bình sinh một hơi điên cuồng gồng cơ đứng lên.
Cứ mỗi một centimet hắn nâng cao thân thể, lại có những tiếng tành tạch vang đếntừ bó cơ.
Vô luận có đau đớn như thế nào, hắn bắt buộc phải làm như vậy, bởi vì chỉ có như vậy mới khiến dược lực phát huy tối đa tác dụng xuống các vùng cơ. Trong quá trình khống chế dược lực, không chỉ dựa vào tinh thần Hồn Thể, còn phải dựa vào cả thân thể thì mới có thể phục hồi được chi bị tổn thương, đây cũng là khái niệm cơ bản trong y lý.
- Vũ Minh?
Cảnh tượng Vũ Minh hắn trùng kích bó cơ, hồi phục đôi chân bị phế liệt. Không ngờ lại rơi vào mắt của Miêu Yến. Toàn bộ cơ thể của hắn lúc này nhìn trông hết sức quỷ dị, gân xanh nổi đầy toàn thân, miệng mở rộng thở phì phò, đôi mắt đều đã đỏ như máu. Vũ Minh dương đôi mắt kinh khủng đỏ như máu lúc này nhìn về phía Miêu Yến. Miệng hắn chỉ biết lắp bắp kêu rên, dường như cảm thấy rất thống khổ.
- Miêu Yến! Đỡ mình... giúp mình vận động một chút...
Hắn cố sức gọi Miêu Yến.
Miêu Yến trong cơn sợ hãi, cuống cuồng không biết làm sao. Cô thực sự bật khóc, bởi vì đã nhiều năm rồihắn không thể đứng lên được, chỉ ngồi một chỗ. Trước mắt nhìn thấy hắn có thể đứng lên được như vậy, có chút không thể tin nổi. Vũ Minh cũng có ngày có thể trở lại thành người bình thường được rồi sao? Ngày này thực sự đến rồi sao?
Miêu Yến nức nở đứng tại chỗ, dường như không sao an tĩnh nổi.
- Cậu còn làm gì đấy... giúp mình... mau lên!
Vũ Minh lúc này dường như đã không chịu đượcnữa, cố sứchối thúc.
Hắn thở dài như thoi thóp sắp chết vậy.
Miêu Yến cố gắng kìm nén cảm xúc chạy tới đỡ lấy thân mình hắn, bảo trụ cho hắn có thể đứng vững được.
Cũng may hắn không có nặng lắm, Miêu Yến tuy thân thể yếu ớt nhưng cũng đủ sức chống đỡ thân hình gầy gò kia.
Hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể. Hắn đã thực sự đứng được rồi.
Lúc này, nhờ có Miêu Yến chống đỡ, hắn thoải mái hơn được một chút, liền cố gắng điều tiết thân thể,một lúc sau mới thì thào nói:
- Miêu Yến... cậu… cậu đỡ mình đi lại một chút có được không? Vài bước thôi cũng được...
Hắn vừa mới nói xong, cơn đau lại tiếp tục kéo đến, gân xanh tiếp tục nổi đầy mặt.
Miêu Yến thương cảm đến bi lụy, nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng hắn.
- Hư… a....
Vũ Minh lại cắn chặt răng đau đớn kêu lên hai tiếng. Thực sự là quá thống khổ rồi, đôi chân phế liệt này hành hạ hắn quá mức rồi.
Bước đi đầu tiên của hắn đau đớn đến nỗi như có hàng vạn chiếc kim đâm, đôi chân yếu ớt quặt quẹo trực như muốn lập tức gục xuống.
Miêu Yến nhìn thấy hắn như vậy, càng không kìm nén được, chỉ muốn khóc lớn hơn. Càng tận lực dìu dắt hắn, nước mắt cũng không dám dùng tay lau, vì sợ sẽ không giữ nổi thân mình của hắn, khiến hắn ngã xuống đất.
Mỗi bước đi là hàng vạn nỗi đau, như dằng xé muốn bạo nát đôi chân kia. Nhưng Vũ Minh vẫn gắng sức chịu đựng, đôi mắt đỏ gắt, thỉnh thoảng lại ứa ra một vài giọt nước mắt.
Quá trình kia trải qua cũng như nghiêm hình địa ngục, thống khổ vạn phần. Thế nhưng hắnkhông dám dừng lại. Bước được hơn mười bước, lúc này hắnmới cảm thấy đau đớncó xu thế giảm bớt. Hắn hòa hoãn một chút, thở dốc.
Hắn nhìn Miêu Yến mỉm cười như trút được gánh nặng.
- Cậu còn cười được...
Miêu Yến trừng mắt nhìn hắn, ấp úng gắt nhẹ.
Đôi mắt Miêu Yến long lanh không ngừng chớp động, nước mắt vẫn chảy ra nhưng không thể nào giấu được vẻ hạnh phúc. Cuối cùng cũng không nhịn được, lại nhìn hắn mãn nguyện cười đáp lại.