Cũng không ngờ rằng pháp quyết cơ bản của đạo phái, lần này cũng hữu dụng cứu được hắn một mạng. Linh Thể Quyết có thể sử dụng nhanh chóng, nhưng cũng cần phải trải qua một quá trình tôi luyện dài đằng đẵng, khiến cơ khớp từ từ linh mẫn, không thể một sớm một chiều có thể theo ý ngay được. Càng rèn luyện Linh Thể Quyết lâu, càng có thể khiến cơ thể phát sinh ra kì tích, thậm chí có thể khiến tu vi võ đạo đột phá. Vì thế cho nên không thể chỉ nhìn nó là một pháp quyết nhập môn cơ bản, nhưng chính là không thể coi thường.
Trong Phong Ngọc Kiếm Phái, một Đại Đệ Tử danh hào có thể điều động Linh Thể Quyết đến mức xuất thần, thậm chí ngay cả xương cốt cũng có thể bẻ cong đến chín mươi độ. Có thể thấy đạt đến mức độ này thì kiếm xuất ra cũng không phải bình thường, địch nhân phía trước phía sau đều có thể nói là như một. Rất khó có thể xuất hiện tình trạng vì bị vây hãm mà kiếm xuất ra bị hạn chế.
Tuy sử dụng Linh Thể Quyết, nhưng cường độ của nó không cao, chỉ có thể nói là sơ nhập tôi luyện, muốn dùng nó để trực tiếp ép khớp cơ bàn tay thoát ra là không được. Bất quá vẫn có thể miễn cưỡng ép buộc đến một độ nhất định, mặc dù như vậy sẽ rất đau, nhưng chỉ còn cách như vậy.
Hắn cắn chặt răng, mặt không biểu tình, mặc dù rất khó chịu với cái kiểu mèo vờn chuột của gã Mạnh gầy gò kia, thế nhưng Vũ Minh vẫn âm thầm chịu đựng, đợi lần này thoát khỏi sẽ tính cả vốn lẫn lời.
Linh Thể Quyết bắt đầu vận động, dây thần kinh cảm giác của Vũ Minh lập tức tiếp nhận một trận đau từ khớp tay. Hắn trước hết chia quá trình vận động Linh Thể Quyết ra làm ba lần, hi vọng sau ba lần này hắn có thể thành công thoát ra, nếu không thì cũng chỉ đành chịu chết.
Lần vận động Linh Thể Quyết đầu tiên, cảm giác tay Vũ Minh như bị kéo từng khớp xương tách rời nhau. Bên ngoài nếu nhìn kĩ có thể thấy những ngón tay kia của hắn đang từ từ sụp xuống như những khối ghép xếp hình, khiến bàn tay trông rất dị tật, chỉ có điều những khối ghép kia rất lộn xộn, tuy đã sụp xuống thu nhỏ tiết diện nhưng vẫn còn rất to so với lỗ còng số tám.
Trán hắn nổi đầy gân xanh, mồ hôi nhỏ xuống như mưa. Bước đầu tiên vận động Linh Thể Quyết xem ra đã thành công, tiếp đến là bước thứ hai, di chuyển những khối xếp hình là những khớp xương ngón tay lẫn cả bàn tay. Lập tức toàn bộ bàn tay như có những con vật nhỏ đang ở phía bên trong làm loạn, nhộn nhạo sinh hoạt dưới lớp thịt.
Mức độ đau đã đến giới hạn khó có thể chịu nổi, miệng hắn mấp máy muốn kêu lớn. Gân xanh nổi đầy mặt, phồng lên gấp bội. Linh Thể Quyết hiện giờ tuy có thể vận dụng nhưng cũng chỉ là sơ cấp, thân thể này của hắn tiếp nhận không lâu, không thể một bước khiến nó đột phá như kiếp trước.
Đây cũng là lần đầu hắn vận động Linh Thể Quyết ở giới diện Địa Cầu này, đặc biệt là trong cơ thể này. Trước đó một phần thân thể chưa ổn định, một phần vẫn còn rất suy nhược khiến hắn không có cơ hội để tôi luyện. Lần đầu chỉ có thể dùng ở mức sơ cấp, thế nhưng vì ép buộc thoát ra mà không ngờ hắn đã vận dụng nó đột phá lên đến trung cấp Linh Thể Quyết, đau đến như vậy xem ra vẫn còn rất nhẹ.
Tuy mồ hôi hắn đầy mặt, nhưng lúc này gã Mạnh mặt gầy vẫn đang cười nói vỡi lão Mãng mập, tay không ngừng xoa đầu Vũ Minh thấy nhớp nháp cũng không khỏi chú ý. Bất giác gã lại cười thỏa mãn:
- Sao rồi thằng chó, có phải bây giờ biết sợ rồi không, toát mồ hôi nhiều đến như vậy. Biết trước như thế thì khi nãy không nên cắn người bừa bãi!
Vũ Minh vẫn đang vất vả vận động Linh Thể Quyết, hắn lúc này vì quá đau nên chỉ nghe thấy mơ màng, nhưng tuyệt đối vẫn khiến hắn nghiến răng căm tức. Tên Mạnh kia lần này thoát ra ngoài trước hết hắn phải cắt lưỡi gã thì mới hả dạ, cái mồm kia sinh ra chính là để chửi giữ lại cũng không tốt.
Loại phế vật này khiến hắn bẩn mắt, bất quá như vậy lại kích động tinh thần Vũ Minh vốn đã không thể kiềm chế nổi muốn la hét vì đau. Nghe lời chửi bới của Mạnh mặt gầy, Vũ Minh cắn răng chặt hơn nút lưỡi lại cố im lặng. Mặc cho mồ hôi tiếp tục chảy, tâm thần hắn đang mơ màng, kiên quyết đánh liều tiến vào bước thứ ba Linh Thể Quyết.
Từ trung cấp Linh Thể Quyết, mạnh mẽ vận động đẩy đến hậu cấp Linh Thể Quyết, lúc này cơn đau không thể dùng từ ngữ đơn giản để diễn tả. Hắn cảm giác bàn tay mình như có hàng vạn chiếc chiến xa đang dùng thừng kéo toạc từng khớp xương ra khỏi tay hắn, nhưng cũng không phải là dứt khoát, mà là cái kiểu dư dứ mơi chài khiến hắn càng đau đớn. Bàn tay đã xẹp nhỏ xuống một phần lại có xu thế co rút nhỏ hơn. Giống như một quả bóng bay, bị hở vết kim châm từ từ xẹp hơi, tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường.
Vụt!
Vũ Minh nhanh chóng rút bàn tay ra khỏi còng số tám, từng trận đau vẫn kéo dài thi nhau tiếp đến, khiến mồ hôi trên người gã vã ra như tắm. Mạnh mặt gầy thấy vậy càng phấn khích, tưởng bở trò mèo vờn chuột của gã có hiệu quả đến như vậy, khiến Vũ Minh sợ hãi nên càng không vội vã ra tay, muốn để cho Vũ Minh phải xón đái ra quần thì mới tính tiếp.
Điều này chính hợp ý Vũ Minh, tranh thủ lúc tên Mạnh mặt gầy kia đang tưởng bở, hắn dành thời gian còn lại vận động ngược Linh Thể Quyết cho khớp tay trở lại như cũ. Quá trình này cũng đau không kém, nhưng có thể nói rằng lúc kia Vũ Minh thoát ra đau ở đôi tay hắn đã đến cực hạn, đã không thể đau thêm được nữa, hiện giờ vận động ngược lại, cơn giảm xuống, lại làm hắn có cảm giác thỏa mái tuyệt vời.
Một lát sau ổn đinh, thần trí Vũ Minh như cũ, quan sát được tình hình xung quanh. Hắn lập tức muốn động thủ, tên Mạnh kia cứ xoa đầu hắn như vậy khiến hắn có cảm giác như có rận bò trên người, thực sự ngứa ngáy khó chịu.
Cốc cốc!!
Bất quá, đúng lúc này cửa phòng tra khảo vang lên tiếng gõ, khiến hoạt động trong phòng tạm thời ngưng lại, cả Vũ Minh cũng như vậy.
- Anh Mãng, có người bên Mãnh Bang muốn gặp!
Là một gã cảnh sát lên tiếng, giọng điệu còn đang rất gấp rút, lão Mãng mặt phệ nghe thấy câu này thì lập tức cau mày đứng dậy, trước khi đi còn quay lại phía trong lớn giọng:
- Vờn thế đủ rồi! Cho nó một trận đi…