Đến lúc gặp mặt, Tiểu Thiển mời biết tại sao bọn A Xuân vẫn gọi Tam sư cô của Hà Như Thủy là Tam nãi nãi!
Với niên kỷ xấp xỉ ngũ tuần, lại chưa từng có một đức lang quân, Tam sư cô của Hà Như Thủy không những có một khuôn mặt khó đăm đăm mà tính khí cũng hỷ nộ bất thưởng!
Thoạt đầu, vị Tam sư cô này có vẻ không hài lòng khi biết Hà Như Thủy tìm đến Huỳnh Phong trang mà không có bọn A Xuân ở một bên hầu cận! Đã vậy, bên cạnh Hà Như Thủy còn có thêm Tiểu Thiên, một đứa bé hoàn toàn xa lạ!
Nhưng khi nghe Hà Như Thủy nói qua về sự thông tuệ khác thường của Tiểu Thiên, thái độ của vị Tam sư cô đột ngột thay đổi!...
Tự xưng là nãi nãi, vị Tam sư cô bắt đầu săn đón Tiểu Thiên, mức độ càng lúc càng vồn vã khiến Tiểu Thiên khó chịu!
Do đó, dù trải qua một ngày thật sự vất vả mệt nhọc, đáng lý Tiểu Thiên phải được một giấc ngủ ngon thì nó cứ trằn trọc và thao thức rất khó chợp mắt!
Suy nghĩ mãi nguyên nhân, sau cùng Tiểu Thiên nhận ra nó khó ngủ là vì nghĩ đến sự thân thiện giả tạo của Tân Lượng đã một thời gian làm cho nó hoàn toàn lầm lẫn!
Tân Lượng chỉ giả vờ thân thiện để thực hiện mưu đồ! Chính vì lý do đó sự săn đón gần như là quá đáng của Tam nãi nãi này làm cho Tiểu Thiên từ trong tiềm thức đã xuất hiện sự cảnh giác!
Và càng nghĩ Tiểu Thiên càng thấy nó cảnh giác là phải! Tam trang tiếng là ba nhưng thực chất chỉ là một! Bởi cả ba Trang chủ của Tam trang đều là đồng môn sư huynh sư đệ sư muội! Họ phân ra là để tạo thành một thế lực, chắc chắn là để đối đầu với Ngũ Hành bang, nếu giữa họ và Ngũ Hành bang thật sự có ân oán như Hà Như Thủy đã nói!
Nhưng, phải chi họ công khai cùng Ngũ Hành bang đối đầu có lẽ ở Tiểu Thiên sẽ không xuất hiện phần nào sự ác cảm!
Đằng này, như Hà Như Thủy thố lộ Trang chủ Thanh Trúc trang cũng là Đại sư bá của Như Thủy đã cố tình tiềm phục vào Ngũ Hành bang! Dùng thủ đoạn này để làm cho Ngũ Hành bang đi vào chỗ diệt vong, những vị tôn trưởng của Hà Như Thủy kể như đã sử dụng những âm mưu thấp hèn! Sự thành công của họ ít nhiều cũng làm cho mọi người mất đi sự kính phục!
Đang miên man nghĩ ngợi, trống điểm canh ba bỗng vang lên làm cho Tiểu Thiên giật mình :
- “Ta phải cố gắng ngủ mới được! Việc bái vị Tam nãi nãi làm sư phụ, giả như Hà Như Thủy đã gợi ý, đến mai ta phải tìm cách từ chối. Tư cách của họ nếu so với lão đạo Linh Hóa đâu có gì là khác! Một bên là ác nhân ra mặt, một bên thì ngấm ngầm, cả hai nếu kể ra chỉ là bên tám lạng bên nửa cân! Hừ!”
Tiếng trống canh đã dứt, Tiểu thiên đang cố dỗ giấc ngủ bỗng phải ngạc nhiên vì nghe nhiều thanh âm lạ kỳ vang ở ngay bên ngoài tịnh phòng của nó!
Dù không muốn nghe nhưng tai của Tiểu Thiên vẫn bắt được một mẩu đối thoại nhỏ!
Đầu tiên là có tiếng người hỏi lào thào :
- Suỵt! Nhị sư huynh định làm gì?
Tiếp đó là tiếng thì thào đáp lại :
- Ta chỉ muốn nhìn thử xem có đúng là tiểu oa nhi đang bị Đại sư huynh truy tìm?
Thanh âm đầu tiên lại vang lên :
- Không cần nhìn, muội cũng biết chắc là y!
- Sao Tam sư muội biết?
Tiếng đáp của vị Tam sư muội nhỏ dần, chứng tỏ vừa nói vừa bỏ đi!
Tuy nhiên Tiểu Thiên vẫn nghe rõ một phần nhỏ của lời đáp, do phần đó có liên quan đến vật Tiểu Thiên đang cất giữ :
- Theo Thủy nhi nói, “Cửu diệp Tử Linh thảo”...
Càng lúc càng hồ nghi vì Tiểu Thiên biết những lời thì thào vừa rồi rõ ràng là ám chỉ nó, Tiểu Thiên vội bước xuống giường và mạo hiểm mở cửa phòng bước ra ngoài!
Ánh trăng thượng tuần đang cho Tiếu Thiên nhìn thấy hai bóng người đang ở xa xa, vừa đi vừa đàm đạo thật khẽ :
- Cứ theo nhân dáng của hai nhân vật đó Tiểu Thiên minh bạch thanh âm của vị Tam sư muội mà nó vừa nghe chính là vị Tam sư cô của Hà Như Thủy! Chứng tỏ nhận vật còn lại, được vị Tam sư cô gọi là nhị sư huynh, phải là sư phụ của Hà Như Thủy!
Rón rén bước theo sau hai nhân vật nọ, Tiểu Thiên vừa di chuyển vừa thầm nghĩ :
- “Sư phụ của Hà Như Thủy đã đến lúc nào. Rõ ràng lúc ta và Như Thủy đến Huỳnh Phong trang, ở đây chỉ có một mình Tam sư cô của Hà muội mà thôi! Phải chăng lão này mới đến? Như vậy việc chiếm đoạt công phu gì đó của Ngũ Hành bang, lão và lão Đại sư bá của Hà muội đã thất bại? Bởi nếu họ đắc thủ, các phái vì hỏng việc đâu dễ gì buông tha và sư phụ của Hà muội đâu thể yên thân tìm đến Huỳnh Phong trang này!”.
Thật may cho Tiểu Thiên, hai nhân vật nọ nhân lúc cao hứng đã đi đến một hoa viên và cả hai vừa đàm đạo vừa đưa mắt ngắm nhìn vầng trăng lên muộn!
Nương theo nhiều dãy khóm hoa um tùm, Tiểu Thiên nhích dần từng bước đến gần họ! Sau cùng, phục người cạnh một khóm hoa đinh lăng. Tiểu Thiên nghe rõ từng lời của họ!
Họ đang đề cập đến vi Đại sư huynh của họ :
- Đại sư huynh đã tính lầm một chi tiết nhỏ! Giờ có hối cũng muộn!
- Ý nhị sư huynh nói chúng ta không thể nào làm cho lão Cuồng kia tỉnh lại dù chi một lúc ngắn ngủi?
- Không sai! Nhiếp Hồn đại pháp một khi đã vận dụng, nếu không có tâm pháp Phật môn thượng thừa và được một nội gia đại cao thủ thi triển, muốn hóa giải còn khó hơn đáy bể tìm kim!
- Muội nghe nói Đại sư huynh đã lấy được gần như trọn vẹn Càn Khôn tâm pháp?
- Chưa đâu! Tâm pháp này có ai ngờ lại chia làm ba phần! Phần Đại sư huynh lấy được chỉ là phần Hạ, vả lại cũng không phải là đầy đủ!
Vị Tam nãi nãi bỗng rít qua kẽ răng :
- Dầu sao chúng ta cũng đã hoàn thành tâm nguyện của sư phụ! Kể từ nay Ngũ Hành bang sẽ dần dần bị mọi người quên lãng! Hậu nhân của y cũng đang nằm trong tay chúng ta!
Vị nhị sư huynh cười ằng ặc trong miệng :
- Đúng là số trời định sẵn, tiểu oa nhi bỗng dưng mò đến nạp mạng! Nếu không phải nghe theo ý định của Đại sư huynh, ta chỉ muốn đưa ngay tiểu oa nhi về Quỷ Môn quan cho rảnh nợ!
Vị Tam sư cô cũng nói :
- Muội cũng muốn như vậy! Chỉ tiếc ý của đại sư huynh lại khác! Muội càng lúc càng không biết đại sư huynh muốn gì!?
Rùng mình khắp lượt, Tiểu Thiên không những đã nhận ra những lời vừa rồi là họ ám chỉ nó, mà còn mơ hồ hiểu bản thân nó chính là hậu nhân của một nhân vật phải có vị trí thật quan trọng của Ngũ Hành bang!
Với chút nhận định mơ hồ về thân thế và lai lịch, Tiểu Thiên biết càng lưu lại thì tính mạng nó càng lâm nguy!
Đang định len lén bỏ đi, bất ngờ Tiểu Thiên nghe lão nhị sư huynh thố lộ một việc bàng giọng đã cố tình hạ thấp :
- Cho dù không tán thành lắm ý định của đại sư huynh nhưng ta cũng rất nôn nóng muốn được mục kích cảnh phụ tử tương tàn! Còn nữa, ta còn có ý này, nhân việc Thủy nhi vô tình khôi phục toàn bộ kinh mạch! Đó là...
Tiểu Thiên tức tối vì dù đã cố gắng nhưng nó vẫn không tài nào nghe biết ý đồ của lão kia!
Đang tim cách men đến gần hơn, Tiểu Tiện phải hoảng hốt khi nghe bọn họ bảo :
- Đại sư huynh dụng mưu là muốn tiểu oa nhi hoàn toàn quên hết quá khứ, nào ngờ vô tình giúp tiểu oa nhi tìm thấy “Cửu diệp Tử Linh thảo”! Theo nhị sư huynh, y đã ăn hết hay vẫn còn giữ bên người?
Vị nhi sư huynh cười lạnh :
- Muốn rõ hư thực thì dễ thôi! Chỉ cần điểm huyệt y, tặng cho y một giấc ngủ say, ta sẽ mặc tình tìm kiếm! Thế nào?
Vị Tam nãi nãi lo ngại :
- Không được đâu “Cẩn tắc vô ưu”, lỡ để tiểu oa nhi phát hiện việc muội định thu y làm truyền nhân sẽ thất bại! Muội nghĩ, chờ khi danh phận sư đồ đã rõ, muội sẽ tìm dịp hỏi cặn kẽ y về những chuyện đã qua, lúc đó...
Tiều Thiên mắng thầm :
- “Bọn giả dối! Muốn thu ta làm truyền nhân ư? Đừng hòng!”.
Len lén quay lui, Tiểu Thiên chui vào phòng và nằm im chờ đợi!
Đúng như nó đã đoán, sau đó không lâu, cửa phòng xịch mở! Cho nó thấy hai đôi mắt săng quắc đang nhìn nó dò xét!
- Khi thấy Tiểu Thiên cứ nằm im và thở đều đều cả hai nhẹ nhàng bỏ đi!
“Dẫu biết dục tốc bất đạt, nhưng nếu ta bỏ lỡ cơ hội này hậu quả thật khó lường!”.
Nghĩ như thế một lần nữa Tiểu Thiên len lén đi ra!
Xung quanh vắng lặng, chứng tỏ đôi huynh muội kia vì đêm đã khuya nên đều đã về phòng an nghỉ, Tiểu Thiên đi luôn một mạch đến hoa viên, nơi lúc nãy nó đã đến!
Nó nhận định không sai, phàm ở bất kỳ trang viên nào cũng vậy, hoa viên thường được bố trí ở phía hậu, Tiểu Thiên sau một lúc đi thẳng là đã đến được một vòng rào bao bên ngoài Huỳnh Phong trang!
Nhìn qua vòng rào cách đó không xa dang hiện rõ một khu rừng âm u, che chắn toàn bộ ánh sáng trăng yếu ớt chiếu từ trên chiếu xuống. Tiểu Thiên hít mạnh một hơi để tự tăng thêm đởm lược!
Sau đó, dùng.. khinh công do A Thu chỉ điểm, Tiểu Thiên phóng người lao qua vòng rào.
Vút!
Bất ngờ có tiếng quát cách đó mời trượng :
- Kẻ nào?
Nghe tiếng quát, Tiểu Thiện kinh hoảng định bỏ chạy thật nhanh? Nhưng do kịp nhớ đến lời Hà Như Thủy từng nói: “Trong giao thủ ngoài việc dùng sức cũng cần dùng đến trí!”. Tiểu Thiên cố tình quật vào vông rào một kình, sau đó trầm giọng quát lên :
- Mau gọi Trang chủ của bọn ngươi ra đây! Bằng không đừng trách bản nhân phải dùng đến Thần Minh chưởng!
“Ầm!” Tiểu Thiên giả giọng tuy không giống lắm nhưng kết quả thật như ý!
Tiếng quát tháo khi nãy lập tức đổi thành tiếng hô hoán náo loạn :
- Mau đi báo Trang chủ! Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đến!
- “Thần Minh Chưởng! Thần Minh Chưởng!”
Nghe có tiếng người bỏ chạy vào trong trang, Tiểu Thiên khom người nhặt lấy một đoạn củi khá dài! Nó ồm ồm hô hoán :
- “Nếu không mau giao tâm pháp Càn Khôn thì đừng trách bản nhân sao độc ác!”.
Ném mạnh khúc củi quà vòng rào, Tiểu Thiên còn quật thêm một kình nữa.
Vút!...
Ầm!...
Những tiếng hô hoán vang lên nhiều hơn :
- Lão ta xông vào trang!? Đã báo đến Trang chủ chưa?
- Úy! Lão đến kia!...
Không bỏ mất cơ hội, Tiểu Thiên quay người, nhắm vào khu rừng mà chạy!
Vút!...
Có tiếng gầm vang lên từ phía Huỳnh Phong trang :
- Lão quỷ Lãnh Diện đã đến sao không mau hiện thân? Một chưởng của ngươi dành cho tiểu đồ Hắc Sát Đồ Tâm Vương Lịch này đêm nay quyết phải đòi lại! Mau xuất hiện nào, Lãnh Diện lão quỷ!
Một lúc sau đó, Tiểu Thiên phải cười thầm khi nghe chính lão Hắc Sát Đồ Tâm Vương Lịch, là sư phụ của Hà Như Thủy hô hoán :
- Nguy tai, Tam sư muội! Chúng ta như đã lầm kế điệu hổ ly sơn! Thủy nhi e nguy mất!
Mọi thanh âm từ phía Huỳnh Phong trang dần im trở lại. Tuy nhiên như Tiểu Thiên đoán biết, một khi họ phát hiện nó đã thất tung nhất định việc tìm kiếm sẽ có một qui mô chưa từng có! Vì thế, Tiểu Thiên càng nhanh chân hơn, hy vọng càng đi sâu vào rừng chừng nào càng tốt chừng nấy!
Bởi, nếu nó muốn thoát, chỉ còn trông mong vào khu rừng này một nơi có tên gọi làm khiếp đảm rất nhiều người: Đại Ma lâm!
* * * * *
Ánh đuốc lập lòe xuất hiện càng lúc càng nhiều, Tiểu Thiên nhìn xuyên qua kẽ lá đương nhiên phải hiểu Huỳnh Phong trang đang điều động rất nhiều người vào việc tìm kiếm nó!
Kinh hãi, Tiểu Thiển dù không muốn chút nào vẫn phải rúc người vào giữa một đám cây dại với những lớp dây gai chằng chịt bao quanh!
Những gai nhọn được dịp biểu lộ uy lực chúng tha hồ cào vào bất kỳ chỗ nào trên người Tiểu Thiên! Dù đau, Tiểu Thiên vẫn cố nén chịu. Bởi tiếng chân người và những âm thanh huyên náo đang dần dần lan tỏa đến theo từng ánh hỏa quang chập chờn!
Bất chợt, những ánh đuốc dừng lại và có một câu nói vang lên :
- Chúng ta đã tìm đến tận đây vẫn không phát hiện bất kỳ dấu vết nào! Liệu có cần tiến vào nữa không?
Có tiếng đáp lại, mang theo tâm trạng có phần hoảng loạn :
- Đại Ma lâm..., không phải nơi dễ xem thường... Tiểu oa nhi nếu lật sự đã tiến vào đó, chúng ta có muốn tìm cũng vô ích! Về thôi!...
Một gã khác lên tiếng phụ họa :
- Chỉ là một tiểu oa nhi, nhất định y không dám một mình tự chui vào rừng sâu, nhất là vào lúc trời chưa sáng! Ta nghĩ, lão Lãnh Diện Thần Minh Chưởng đã đến thật. Và lão đã bắt giữ tiểu oa nhi!...
Nhân vật đầu tiên lên tiếng hồi giờ bỗng nhiên nói thật hăng :
- Trang chủ đã xem xét kỹ rồi, lão Lãnh Diện không hề đến! Bằng không, lão đâu dễ dàng bỏ đi mà không chờ gặp chính Trang chủ! Hơn nữa, nếu muốn bắt người lão phải bắt giữ sư điệt của Trang chủ mới đúng! Đàng này kẻ bị thất tung lại là tiểu oa nhi, quá đáng ngờ!
- Ngờ thì sao? Chúng ta vừa đông người vừa là những người từng trải, chính chúng ta khi tiến vào Đại Ma lâm còn phải hoảng sợ nữa thay, một đứa bé như tiểu oa nhi không lẽ lại có đởm lược hơn cả chúng ta?
Nhân vật nọ vẫn khư khư giữ ý định :
- Nhưng lệnh của Trang chủ là phải tìm cho ra tiểu oa nhi! Bọn ngươi chưa gì đã bỏ cuộc như thế này...
- Lão Hoàng! Ngươi đừng nên đổ hết cho bọn ta như vậy! Bọn ta không bỏ cuộc! Nhưng chúng ta đã tìm khắp nơi và hầu như đã vượt quá hạn định an toàn của Đại Ma lâm rồi, ngươi không nhận ra điều đó sao?
- Ta...
Nhân vật nọ định biện bác thì bị gã đang nói buông thêm một câu tối hậu :
- Bọn ta, ai ai cũng muốn biểu lộ lòng trung thành với Trang chủ, không riêng gì lão Hoàng ngươi! Tuy nhiên, ngươi đừng quên lời căn dặn trước kia của Trang chủ! Chúng ta đã vượt quá hạn định rồi, nếu ngươi muốn tìm nữa, tùy ngươi! Bất quá ở Đại Ma lâm này rồi sẽ thêm một oan hồn vất vưởng nữa, chính là người! Hừ! Ta quay lại đây!
Một ánh đuốc di chuyển làm cho nhiều ánh đuốc sau đó cũng dần dần dịch chuyển quay lui!
Nhân vật được gọi là lão Hoàng sau một lúc cố chịu đựng để tỏ ra có đởm lược hơn người, bây giờ, khi còn lại một mình với một ngọn đuốc lẻ loi, lão bỗng kêu thảng thốt :
- Mẹ ơi! Này...! Chờ ta với!
Phịch!
- Thịch... Thịch... Thịch...
Tiểu Thiên do nghe rõ những lời vừa rồi nên cũng kinh hoảng không kém! Dù vậy, nó vẫn không nén được cười khi tình cờ mục kích cảnh tượng này!
Lão Hoàng sợ đến nỗi tự ném bỏ ngọn đuốc và chạy nháo nhào như lão đang bị ma đuổi thật sự!
Được một lúc, khi mọi tiếng động đã hoàn toàn yên ắng, lúc Tiểu Thiên định chui ra khỏi nơi ẩn nấp thì ở phía trước ngay cạnh ngọn đuốc vừa bị lão Hoàng vất bỏ hai bóng người chợt xuất hiện.
Vút!... Vút!
Một người khom xuống nhặt ngọn đuốc! Nhờ đó, ánh lửa đang chuẩn bị tắt được dịp cháy bùng lên, cho Tiểu Thiên nhìn rõ hai nhẫn vật kia! Họ là Tam sư cô và sư phụ của Hà Như Thủy!
Cầm đuốc đưa cao, Tam nãi nãi nhăn mật, ánh mặt mang vẻ sợ sệt lúc nhìn sâu hơn nữa vào rừng :
- Nhị sư huynh nghĩ sao? Liệu tiểu oa nhi có dám vào đến tận đây không?
Sư phụ của Hà Như Thủy cũng có nét mặt của người đang cố nén sự khiếp sợ :
- Nếu y có vào, đấy là số của y đã hết. Dù Đại sư huynh có ở đây cũng không thể làm gì hơn!
Tam nãi nãi nghi ngại :
- Nhưng Đại sự huynh vẫn sẽ trách nhị sư huynh và muội!
- Trách ta? Tại sao? Chúng ta đâu có để lộ sơ hở khiến tiểu oa nhi nghi ngờ?
Tam nãi nãi thẫn thờ :
- Muội nghĩ có thể tiểu oa nhi đã nghe biết điều gì đó!
- Từ ai? Là ta chăng?
Nói đến đây, bỗng dưng lão bật cười :
- Ta nghĩ được một cách! Nếu đại sư huynh không biết chuyện tiểu oa nhi đã đến đây, bọn ta sẽ không phải âu lo! Ha... Ha...
Khuôn mặt của Tam nãi nãi cũng giãn ra :
- Nhị sư huynh nói rất đúng! chúng ta cứ thế mà bành động! Đi thôi!
Vút! Vút!
Họ bỏ đi, mang luôn cả ngọn đuốc, làm cho khu rừng trở lại sự âm u cố hữu!
Còn lại một mình, Tiểu Thiên chợt nhận ra toàn thân nó đang run bắn hai mắt đã nhắm chặt từ lúc nào!
Chưa bao giờ Tiểu Thiên lâm vào cảnh gây kinh hãi như thế này! Nỗi kinh hãi buộc nó phải thiếp đi vào giấc ngủ đầy mộng mị...
* * * * *
Định thần nhìn thật lâu vào khu rừng những tia sáng đang len lén rọi chiếu vào những nơi có thể xuyên đến tuy chỉ là những tia sáng nhợt nhạt nhưng Tiểu Thiên biết đây là lúc vầng dương ở trên kia, nằm tít trên cao bên trên tán lá cây rừng dày đặc phải là một vầng dương đang lúc chính ngọ!
Ánh nắng chiếu thẳng xuống, nếu không phải giờ ngọ thì ánh sáng nhất định không thể chiếu thẳng xuống như thế này!
Nó thầm nghi ngại :
- “Đang giờ ngọ như thế này, ở quanh ta chỉ là một vùng sáng âm u, nếu ta không có ngay một quyết định, để chậm hơn một chút nữa vị tất ta có thể nhìn thấy lối đi!”.
Quay trở ra khu rừng, nó đã nghĩ nhiều kể từ lúc thức giấc, nó không dám!
Tiến vào sâu hơn, đối với Tiểu Thiên thì chỉ có một vấn đế khiến nó lo ngại!
Nếu ở Đại Ma lâm này nó không tìm thấy một nơi được gọi là Vũ Mục Tàng Binh thất, đó là lý do khiến nó đồng ý đi đến Động Đình hồ cùng với Hà Như Thủy; một là những mong muốn của nó sẽ trở nên vô nghĩa, hai là nó có thể chết như những ai đã từng vào đây và đã chết!
Thủ hạ của Huỳnh Phong trang nào phải ngẫu nhiên khi bảo lão Hoàng nếu vẫn cả gan tiến vào sẽ biến thành một oan hồn vất vưởng!
Cũng vậy, đâu phải vô duyên cớ mà đến sư phụ và tam sư cô của Hà Như Thủy cũng có sắc mặt khiếp đảm khi biết họ đang có mặt ở khu rừng được gọi là Đại Ma lâm này?
Để tăng thêm đởm lược, nhân lúc những tia sáng vẫn còn đang chiếu thẳng xuống, Tiểu Thiên vội lấy từ trong người ra chiếc bao kiếm cũ kỹ!
Trong lòng bao kiếm, tấm da có mặt ngoài đen nhánh vẫn còn nằm đó!
Tiểu Thiên lấy tấm da ra vô tình làm cho bảy viên minh châu ở bên trong bao kiếm rơi ra!
Những viên minh châu vừa hiển lộ liền lóe lên những tia sáng lấp lánh! Chúng có bảy viên và những tia sáng của bảy viên hợp lại cũng đủ tạo ra một quầng sáng, chiếu tỏa nơi Tiểu Thiên đang nghỉ!
Phấn kích vì điều này, vô hình chung Tiểu Thiên có trong tay những vật tạo sáng nó sẽ không còn ngại bóng đêm nữa!
Mở rộng tấm da, Tiểu Thiên nhìn lại hàng lưu tự ở mặt trong tấm da!
Quả nhiên có câu :
“Cách Động Đình hồ năm mươi dặm về phía Bắc... Ta nghĩ đó là nơi được Nhạc Phi thiết lập Tàng Binh thất. Hãy đến thử xem!”.
Đọc lại để tin chắc vào điều vừa quyết định, Tiểu Thiên chợt chép miệng :
- Thì ta đang thử đây! Chỉ mong sao ta sẽ không gặp những gì quá nguy hiểm! Hà...
Chui ra khỏi bụi cây, một lằn nữa lớp dây gai bên ngoại lại tha hồ cào xước khắp người Tiểu Thiên! Tuy vậy, với ánh sáng có từ bảy viên ngọc, Tiểu Thiên vẫn hăm hở tiến bước, đi sâu hơn nữa vào giữa khu rừng Đại Ma lâm...