Thiên Địa Liệt Phong

Chương 7: Chương 7: Tiểu thôn phóng khách




Thôn Lạc Y Tư Nhĩ.

Đây là một thôn nhỏ nằm trong sa mạc, nhờ vào dòng sông ngầm chảy qua mà mọi người mới có thể đào giếng sinh sống. Đất trồng trong thôn khá ít nên sản lượng lương thực cũng chẳng đáng là bao, may mà nhân khẩu lại không nhiều nên cũng đủ cung cấp cho hai, ba mươi hộ gia đình. Đàn ông trong thôn thường làm người dẫn đường hay phu kiệu cho các đoàn thương buôn, nên phụ nữ phải cáng đáng tất cả công việc đồng áng.

Xế chiều hôm nay, thôn nhỏ vốn yên lặng lại đón tiếp một thương đội ồn ào huyên náo, lạ một chỗ chính là họ không mang theo hàng hóa gì, trong đó còn có người bị thương. Dẫn đầu thương đội là một trung niên trên dưới năm mươi, tóc ngả màu xám bạc, bộ râu như bờm sư tử, vóc dáng khôi ngô. Ông ta hỏi thăm mọi người nơi đây có y sinh hay không, ai hỏi thì đều nói rằng thương đội đã bị cường đạo cướp sạch hàng hóa. Khi biết được có một y sinh lãng du tạm trú nơi đây, lập tức có hơn mười người lèn chật ních cả y xá của gã. Sau khi dàn xếp xong xuôi, ông ta phân phó mọi người đóng trú trong thôn, rồi tìm nhà cho những người bị thương an dưỡng qua đêm, còn hai người trẻ tuổi đầu lĩnh thì bắt đầu đi dạo trong thôn nhỏ.

Thiếu niên cầm đầu ước chừng mười bảy mười tám tuổi, không cao lón lắm nhưng thoạt nhìn lại dũng mãnh như một con báo săn. Tóc hắn đen nhánh, làn da ánh lên màu lúa mạch nhạt, mắt trái màu đen nhưng mắt phải lại có màu lam thẫm, diện mạo cũng được xếp vào hàng anh tuấn. Sát bên cạnh hắn là một thanh niên tầm hai mươi, dáng người dong dỏng cao, màu da rám nắng tiệp với mái tóc xoăn tít. Gã có làn da trắng bóc, đôi mắt màu lam nhạt, là một thanh niên tuấn tú tựa như hạc giữa bầy gà. Gã theo sát thiếu niên đầu lĩnh tạo thành một cảnh tượng tương phản rất quái dị: tùy tùng còn bắt mắt hơn cả chủ nhân. Lúc thanh niên anh tuấn xuất hiện, đã sớm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các thiếu nữ trong thôn trang.

Đột nhiên, một tràng âm thanh huyên náo của trẻ con liền hấp dẫn ánh mắt của hai người, chỉ thấy hai đứa trẻ to con đang đánh đấm túi bụi lên một đứa bé nhỏ thó, miệng không ngừng hét:

- Hắc quỷ, hắc quỷ… Cấm ngươi nói mình là người Á Cơ nữa. Nghe chưa!

Thiếu niên thấy vậy, lập tức chạy tới đuổi mấy đứa trẻ kia đi. Hắn thấy cậu bé gầy gò kia, dù toàn thân đầy vết thương nhưng vẫn không trào một giọt nước mắt. Da của cậu không hề giống làn da cháy nắng đen sạm của người Á Cơ mà do bẩm sinh đã thế, đó là làn da rất đặc thù của con lai giữa người Á Cơ và Nỗ Bỉ Á, chỉ có điều người Nỗ Bỉ Á có làn da đen bóng. ‘Chẳng lẽ cha hoặc mẹ của cậu bé này là người Nỗ Bỉ Á ư?’ Thiếu niên lấy khăn tay ra, lau giúp những vết máu trên người đứa bé, rồi hỏi:

- Em tên gì? Tiểu tử, em là người Nỗ Bỉ Á sao?

- Không phải! Ta là người Á Cơ! Ta tên A Lan Mỗ. Ta đã mười một tuổi, không được gọi ta là tiểu tử!

Hiển nhiên, cậu bé rất bất mãn vì đối phương không nhận đúng xuất xứ Á Cơ của mình, thế nên lời nói tràn đầy địch ý.

Thiếu niên nghe vậy khẽ cười:

- À, thật có lỗi, là ta thất lễ! A Lan Mỗ nước Á Cơ, ngươi là nam tử hán, bị người bắt nạt cũng không hề rơi lệ mà! Nam tử hán dũng cảm hẳn phải được tôn trọng. Ta tên Lý Thiên Hạo. Đây là thủ hạ của ta, Mục Lặc.

- Rất vui khi được biết ngươi!

Thanh niên tên Mục Lặc lập tức gật đầu chào hỏi.

- Ơ… ngươi khỏe..!

Hiển nhiên A Lan Mỗ khá hài lòng khi được gọi là nam tử hán, tức thì lại trở nên xấu hổ lúng túng. Lý Thiên Hạo nhìn kỹ câu bé A Lan Mỗ này, mặc dù vóc dáng gầy yếu nhưng tỷ lệ các cơ quan lại tương đối cân xứng. Đôi mắt to đen láy lóe ra những tia sáng tinh anh, chiếc mũi cao vểnh lên phối hợp với cặp môi dày khiến cậu khá bảnh trai. Lý Thiên Hạo không nén nổi phải vuốt đầu cậu mấy lần, hắn chợt phát hiện ánh mắt cậu đang chăm chú nhìn vào thanh tiểu đao bên hông mình nên ngay lập tức, Lý Thiên Hạo tháo nó xuống. Đây là một thanh tiểu đao làm bằng bạc, ngoại trừ trình độ thủ công tinh xảo nhưng sự sắc bén của nó còn vượt xa. Điều trọng yếu nhất là vỏ đao được khảm ba viên bảo thạch màu đỏ, vàng, lam. Nó chính là một thanh đao thượng phẩm có xuất xứ từ Tân Địch Á.

- Thích nó không?

Lý Thiên Hạo vung vẩy thanh tiểu đao.

A Lan Mỗ lập tức lắc đầu theo phản xạ, nhưng ngay sau đó lại gật đầu rôm rốp.

- À tốt, ta có thể cho ngươi nhưng ngươi muốn trao đổi bằng thứ gì đây?

A Lan Mỗ nghiêng đầu một lúc, ngay sau đó lại chạy về nhà nhanh như chớp. Sau chốc lát, cậu mang đến một thanh tiểu kiếm bằng gỗ.

Lý Thiên Hạo mỉm cười, nhìn thanh kiếm gỗ rồi nói:

- Được, đồng ý! Có điều A Lan Mỗ, vũ khí chân chính thì chỉ dùng trên chiến trường, nó không phải là thứ để khoe khoang hay bắt nạt kẻ yếu. Ngươi hiểu chưa?

- Ừ!

Chẳng biết A Lan Mỗ có hiểu ý nghĩa mấy câu này hay không, nhưng thấy nét vui sướng hiện rõ trên mặt cậu thì đã biết.

Trời đã hoàng hôn, khi Lý Thiên Hạo và Mục Lặc chuẩn bị trở về doanh địa nghỉ ngơi thì phía sau chợt có hai người hộc tốc đuổi theo. Một người chính là A Lan Mỗ, còn người kia là một phụ nhân da đen bóng, xem ra nàng chính là người Nỗ Bỉ Á chính cống, hẳn là mẫu thân của A Lan Mỗ.

Phụ nhân ấy cung kính thi lễ:

- Tiên sinh, ta muốn nói lời xin lỗi với ngài. Thằng bé nhà ta vậy mà dám gạt ngài, lấy một vật quý báu như thế. Xin ngài tha thứ cho sự vô tri của nó, đao này xin ngài lấy về cho!

Lý Thiên Hạo thoáng nhìn phụ nhân kia rồi cười nói:

- Lừa gạt? À không, ta và nó trao đổi thôi. Xin đừng trách cậu bé nhà bà.

- Tiên sinh, ta nghĩ ngài hiểu lầm rồi. Thanh đao của ngài có giá trị ít nhất là bốn mươi ngân tệ…

- Không phải bốn mươi ngân tệ. Phu nhân, là một trăm kim tệ!

Nhìn phụ nhân kinh ngạc há hốc mồm, Lý Thiên Hạo cười khẽ rồi nói tiếp:

- Là trao đổi! A Lan Mỗ cho ta thanh kiếm này, dù trông thô ráp nhưng sáng bóng dị thường, nếu không phải ngày nào cũng lấy ra dùng thì sao lại được như thế. Cho nên, ta biết đây là báu vật của con ngài. Ta đổi một thanh bội đao lấy một bảo vật, chẳng phải là đáng giá lắm ư?

Thấy phụ nhân vẫn đờ đẫn không hiểu ất giáp gì, Lý Thiên Hạo lại nói:

- Phu nhân, cứ tin ta đi. Ta là thương nhân, thương nhân thì không bao giờ chịu lỗ. Mặt khác, vì ngài trung thực nên ta thưởng thêm cho ngài một trăm ngân tệ nữa.

Dứt lời, hắn lập tức đưa tay ra phía sau rút ra một túi tiền căng phồng.

- A, không! Tiên sinh, ta tuyệt đối không thể nhận.

Phụ nhân lắc đầu rất quyết liệt.

- Được rồi, đây là ta tặng cho nam tử hán A Lan Mỗ! Ngài có tấm lòng cao thượng, hy vọng ngài hãy dùng số tiền này cho cậu bé ăn học, tương lai nhất định sẽ thành tài.

Sau khi dúi túi tiền vào tay phụ nhân, Lý Thiên Hạo bèn thi lễ lần nữa rồi xoay người trở về doanh. Mục Lặc thế mà cũng bái một cái rồi nhanh chóng rảo bước đuổi theo chủ nhân của mình.

Phía chân trời, ráng chiều đã nhuộm đỏ cả thôn trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.