Thiên Đường Của Dã Thú

Chương 17: Chương 17




Vì quá tức giận với chính bản thân mình nên Âm Tường cũng không có để ý tới việc bé con đáng yêu đã thức tỉnh.

“Tường…..anh đang làm cái gì vậy…uhm…..đau đầu quá…..toàn thân cũng thật là nóng…ân…”

“Kỳ,em tỉnh rồi! Cuối cùng em cũng đã tỉnh lại….đừng nhúc nhích! Em sinh bệnh rồi, sốt rất cao, cả người đầy mồ hôi, thân thể em hiện tại không nên ngồi dậy. Em nên nằm một chỗ thôi, anh đi kiếm cái gì đó nhẹ cho em ăn tạm đã.”

” Khó trách đầu của em lại đau đến như vậy, thật là, tự nhiên lại bị sốt, thật sự phải xin lỗi anh rồi.”

Âm Tường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Niếp Kỳ lên nhìn vào trong hai mắt của cậu dịu dàng nói: “Kỳ, không cần nói xin lỗi với anh, chúng ta là người yêu, chiếu cố lẫn nhau vốn là chuyện bình thường, mà cho dù có chuyện cũng không cần phải khách khí nói xin lỗi.”

Trong đôi mắt trong suốt lóe lên lệ quang, những lời nói này của Âm Tường khiến cho một người từ khi sinh ra cho tới bây giờ không bao giờ được nhận được tình yêu thương như Niếp Kỳ cảm thấy xúc động vô biên, tuy rằng đầu vẫn còn rất đau, nhưng mà tâm lại vì những lời nói đó mà nỗi đau kia đã hoàn toàn tan biến hết.

“Cám ơn anh, Tường, có thể gặp được anh thực sự là hạnh phúc quá.” Niếp kỳ nhẹ nhàng ôm lấy Âm Tường chậm rãi nói.

Thân thể từ từ nóng rần lên khiến Âm Tường tỉnh táo lại, lập tức kéo Niếp Kỳ ngồi xuống: “Kỳ, em sống ở đây đã lâu khẳng định biết rõ loại thực vậy nào có thể trị liệu đúng không? Nói cho anh biết đi, anh đi tìm đem về.”

“Tường, không cần đâu, anh không có cách nào có thể tìm được loại cây đó đâu, anh không cần lo lắng cho em, loại bệnh nhỏ này cùng lắm là qua hai ngày thì sẽ khỏi thôi.”

“Kỳ, nói cho anh biết!” Âm Tường nghiêm túc lặp lại những lời nói vừa nói.

Nhìn thấy Âm Tường kiên trì như vậy Niếp Kỳ chỉ có thể mở miệng “Tường, không phải là em không muốn nói cho anh biết, nhưng mà loại cây này phải tới bìa rừng bên kia mới có thể tìm thấy được, mà một mình anh đi thì lại quá nguy hiểm, em không muốn anh gặp chuyện không may.”

“Tin tưởng anh, tin tưởng người yêu của em, tin tưởng anh cũng giống như là em không cần phải lo lắng cho anh vậy đó.”

Nhìn trong ánh mắt của Âm Tường toát lên sự kiên quyết, Niếp Kỳ cảm động đến mức rơi lệ: “Tường, hứa với em, nhất định phải trở về, khi gặp nguy hiểm thì nhất định phải chạy trốn, còn nữa, nhớ rõ, em… em yêu anh…”

Âm Tường gật đầu bước ra bên ngoài nhưng vẫn quay đầu lại nhìn thân ảnh đang không ngừng vẫy tay ở cửa động, xoay người nhanh chóng đi về phía trước. Lúc này thân thể của Âm Tường cũng rất thảm thương, vì sợ bị những cây ven đường cuốn lấy, bảo bối bé bỏng của anh đã ra sức bôi lên trên người anh một lượng lớn chất lỏng gì đó rất kì quái mà anh chẳng biết tên.

Cúi thấp thắt lưng để tránh né động vật ăn thịt ở phía trước, Âm Tường chỉ có thể từ từ mà di chuyển, nghĩ đến ái nhân đang bị cơn sốt cao tra tấn, tự bản thân mình cũng không kìm được mà cả người toát ra đầy mồ hôi.

Âm Tường bởi vì sốt ruột mà hoàn toàn xem nhẹ hoàn cảnh xung quanh, không biết lúc này đang có nhiều dã thú hung ác đang hướng tới chỗ mình mà xông tới. Một mùi máu tanh phảng phất ở đâu đó truyền ra, Âm Tường theo phản xạ hướng theo một bên mà lăn đi, đứng lên thì trông thấy màu mắt sáng xanh của dã thú đang nhìn mình chằm chằm, chỉ cần một động tác nhỏ nó có thể phóng tới cắn ngay vào cổ mình không chệch đi đâu được.

Âm Tường không dám liều mạng cử động mà chỉ có thể cùng dã thú nhìn nhau như thế, trong lòng chỉ nghĩ tới một ý niệm duy nhất vẫn luôn hiễn hữu trong đầu là nhất định phải sống sót, Niếp Kỳ còn đang chờ đợi mình, hơn nữa bản thân mình còn chưa đích thân nói với cậu ba chữ ‘anh yêu em’ kia.

Dã thú mất không đủ kiên nhẫn liền rảo bước vòng quanh, có lẽ là đang lo lắng không biết là có nên tiếp tục tấn công nữa hay không mà có chút nôn nóng. Âm Tường lúc này mới nhớ tới trước lúc đi khỏi Niếp Kỳ có đưa cho anh nhựa của 1 loại cây lạ, anh hét lớn một tiếng làm cho dã thú bị phân tán sự chú ý sau đó lập tức ném chất lỏng kia về phía đôi mắt xanh của loài dã thú kia.

“Ngao…ngao…ngao…” Tiếng rống thống khổ nhanh chóng truyền ra, Âm Tương nhân cơ hội này mà chạy nhanh về phía trước, không biết là đã chạy được bao lâu và đang ở chỗ nào thì mới dừng lại, nhìn thân thể trong lúc chạy trốn mà bị nhánh cây sắc nhọn cứa vào chảy máu không ngừng, căn bản là không có hướng đúng tới mục tiêu cần phải tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.