Thiên Đường Kinh Hãi

Chương 79: Chương 79: 7 điều cấm kỵ trong trường học ( 7 )




Sau khi Phong Bất Giác giải quyết xong con quỷ anh kia, tất cả ảo giác quanh mình cũng theo đó biến mất, chỉ có những miếng thủy tinh rơi lả trong hành lang kia mới có thể chứng minh tất cả đã từng phát sinh.

Cách cuộc gọi tiếp theo còn một khoảng thời gian, hắn tất nhiên tiếp tục triển khai tìm tòi. Căn cứ phỏng đoán của Phong Bất Giác, ba loại hiện tượng linh dị còn lại trong bài ca dao, tạm thời không nói đến cái cuối cùng. Có liên quan đến nước chảy, có lẽ là một nơi nào đó có vòi nước, tám chín phần mười là WC. Mà về phần súp thịt người, hẳn là tại một nhà ăn dưới tầng chót của một tòa nhà khác.

Địa đồ kịch bản này cũng không tính lớn, nhưng điều kiện hạn định rất nhiều, có chút tương tự với kịch bản nhà Usher kia, thậm chí càng khó hơn.

Tòa nhà Phong Bất Giác đang đứng gồm năm tầng, thấp hơn tòa nhà chính. Dựa theo tưởng tượng của hắn, bốn tầng phía trên có đi hay không phải chờ thương thảo đấy. Nếu như đi, hắn có thể sẽ gây ra nhiệm vụ nước chảy trước Tự Vũ, cũng có tỷ lệ gây ra nhiệm vụ chi nhánh hoặc nhiệm vụ ẩn tàng. Nếu như không đi, vậy thì nên trực tiếp tiến về nhà ăn của tòa nhà thứ ba, ở đó thì có thể gặp sự kiện trong câu ca dao thứ năm rồi.

Tuy nói cuộc gọi vừa rồi Tự Vũ nhận rất nhanh, tự nhận “Rất tốt”, lại dập điện thoại của mình, nhưng trong nội tâm Phong Bất Giác vẫn như cũ có một loại bất an mớ hồ. Yên tĩnh suy nghĩ một chút, đối phương cũng không giống loại người cố tình gây sự kia, quả là do mình nói sai sao?

Suy tư chừng một phút, Phong Bất Giác vẫn quyết định đi nhà ăn. Đây dù sao cũng là kịch bản hai người hợp tác, trước mắt còn không biết sau khi một người tử vong sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho người còn lại, vạn nhất đến lúc đó hệ thống cho một câu “Bởi vì người chơi tử vong không cách nào tiến hành trò chuyện, người còn lại trực tiếp trở thành người nhận trách nhiệm, bị quỷ hồn đuổi giết vô hạn”, như vậy thì Phong Bất Giác hỏng bét rồi...

Mục tiêu Phong Bất Giác định ra là mau chóng lên tới cấp 15. Muốn làm được điểm ấy, qua cửa là điều kiện tiên quyết. Chỉ có qua cửa mới có khả năng nhận đánh giá mức độ sợ hãi cùng 40% kinh nghiệm ban thưởng của đẳng cấp trước mắt, bởi vậy hắn quyết định hoàn thành đầu mối chính trước rồi lại nói tiếp.

Hắn đi khỏi tòa nhà này, xuyên qua một bãi đất trống hình chữ ao (凹) giữa ba tòa nhà, lại thông qua một hành lang gấp khúc giản dị tiến vào một tòa nhà khác.

Đẩy cửa đi vào chính là nhà ăn, bên trong tương đối rộng rãi. Phong Bất Giác vẫn dựa theo lệ cũ dùng ánh sáng đèn pin quét quanh khu vực một vòng. Trong phòng ăn bày rất nhiều bàn ghế dài chỉnh tề, trên đỉnh có đèn treo, bất quá ấn vào chốt mở thì không có phản ứng; trên sàn nhà là gạch men sứ màu trắng, vách tường nhìn qua cũng không có gì đặc biệt. Ở cửa sau quẹo trái có một loạt bồn rửa tay. Bên cạnh góc đông nam là quầy ăn, sau quầy chính là phòng bếp. Một bên khác là một quầy bán quà vặt, bên cạnh cách đó không xa có một máy bán hàng tự động. Thùng rác màu xanh da trời cao chừng một mét tùy ý có thể thấy được. Chỉnh thể mà xem, đó là một nhà ăn học sinh đúng quy củ, lại rất sạch sẽ.Vậy... Súp thịt người đâu?

Trước mắt mà nói, Phong Bất Giác còn không có phát hiện bất luận dị trạng gì, xem ra chỉ đi dạo trong phòng ăn không thể gây ra được nội dung cốt truyện đấy. Càng nghĩ, hắn càng muốn đi tới trong phòng bếp rồi...

Ý niệm tới đây, chuông điện thoại di động đã vang lên. Phong Bất Giác lấy điện thoại ra trước mắt, nguyên lai bất tri bất giác đã đến thời gian trò chuyện, hắn lập tức liền nhận.

Cuộc gọi bắt đầu, hai người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

“Chuyện lúc nãy... Thực xin lỗi.” Vẫn là Tự Vũ nói xin lỗi trước.

“A...... Không có việc gì, là ta nói sai.” Phong Bất Giác trả lời, cũng lập tức dời đi chủ đề: “Ngươi bây giờ sao rồi? Gây ra sự kiện mới sao?”

Tự Vũ trả lời: “Ta hiện tại đang ở nhà vệ sinh nữ tầng hai tòa nhà chính, căn phòng ở tận cùng bên trong.”

Lúc nghe đến đó, Phong Bất Giác liền minh bạch sự tình không ổn, bởi vì hắn cảm thấy thanh âm Tự Vũ có một chút run rẩy không dễ nhận ra, hô hấp cũng có chút không ổn định.

“Ngươi không sao chứ?” Phong Bất Giác trầm giọng hỏi.

“Ta...” Tự Vũ do dự một chút, vẫn là không có nói chuyện mình bị thương, “Ta nghe được tiếng nước chảy, tiến vào WC, chứng kiến vòi nước đang rỉ máu. Lúc ta đến gần, máu càng chảy càng nhanh, sau đó trong gương phát ra âm thanh, giống như có đồ vật gì đó muốn từ bên trong đi ra... Ta không có ngẩng đầu nhìn lên, lúc quay người lại phát hiện cửa WC tự mình đóng lại, mở không ra.” Nàng nói một hơi rất nhiều lời, thanh âm mất tự nhiên liền càng ngày càng rõ ràng: “Ta cúi đầu, không nhìn vào tấm gương, trốn vào trong một gian phòng vệ sinh. Hiện tại có cái bóng của một đôi chân đứng ở bên ngoài cửa gian phòng vệ sinh của ta, cứ đứng như thế bất động. Ta... trước mắt tạm thời không cách nào chiến đấu, ta bị vây khốn rồi...” Tuy nàng rất dũng cảm, nhưng cuối cùng vẫn là nữ nhân. Tại loại tình huống này, nàng vẫn sợ hãi, lúc này ngữ khí để lộ ra một loại bất lực khó nén, “Tiếng nước chảy dường như đang dần tăng lớn, trên sàn nhà WC cũng đã toàn là máu...”

Tít —— tít —— tít ——

Lúc này không phải nàng dập điện thoại của Phong Bất Giác, mà là thời gian đã đến, cuộc gọi tự động cắt đứt.

Phong Bất Giác một bên nghe đối phương tự thuật, một bên đã đi khỏi nhà ăn, chạy về phía tòa nhà chính.

Bên tai của hắn rất nhanh vang lên thông báo hệ thống: [Cảnh cáo, bạn không được ở dưới tình huống đối mặt tiếp cận đồng đội, nếu tiếp tục hành vi sẽ dẫn đến việc song phương đồng thời gặp phải trừng phạt quỷ hồn đuổi giết. ]

“Cắt... Hiện tại đã không phải là lúc cân nhắc sự tình này a...” Phong Bất Giác thập phần khó chịu mà nói một câu.

Chân hắn đạp tước sĩ chi vũ, chạy vội ngang qua tấm bảng nội quy “Không nên chạy trong hành lang”, rất nhanh đến tòa nhà chính, vọt vào cửa chính, sau khi tại đoạn hành lang thứ nhất của tầng một nhìn lướt qua sơ đồ, hắn lập tức đi lên lầu hai, thẳng đến nhà vệ sinh nữ...Trường học cũng không quá lớn, sau khi đã biết rõ địa điểm, chỉ ba phút sau hắn đã đến cửa WC.

Cửa đang đóng, nhìn qua cũng không có dị thường, trong khe hở dưới cửa cũng không chảy ra máu. Nhưng Phong Bất Giác lại không vặn được nắm cửa, hơn nữa hắn muốn hô một tiếng để cho Tự Vũ biết mình đã đến cũng làm không được, bởi vì trao đổi ngôn ngữ giữa hai người trực tiếp bị hệ thống hạn chế đấy, lúc này hắn tự nhiên không có cách nào lên tiếng.

Ngay sau đó, Phong Bất Giác liền tập trung vào khóa cửa WC rồi, hắn đem di động kẹp ở dưới nách, miệng ngậm đèn pin, một tay đem dao bếp cắm vào khe cửa, tay kia mãnh liệt vặn cửa, kết quả vẫn không làm nên chuyện gì.

Rất hiển nhiên, cửa này cũng không phải bị “khóa” mà là bị một loại lực lượng không biết tên cố định rồi, nạy khóa là vô dụng thôi

Không có biện pháp... Xô cửa a.

Rầm —— rầm —— rầm ——

Bả vai Phong Bất Giác quả thực rất đau, lúc này hắn bắt đầu hâm mộ vóc dáng của Long Ngạo Mân rồi. Nếu Long ca ở chỗ này, loại cửa làm bằng gỗ tính là gì, cánh tay của người ta cũng đã to hơn bắp đùi của mình rồi, vung tấm chắn kia hai đến ba lần đoán chừng có thể phá cửa mà vào.

Nhưng Phong Bất Giác cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi. Lúc này hắn chỉ có thể dựa vào bả vai hơi có vẻ đơn bạc của mình, lần lượt đánh thẳng vào cửa gỗ.

Tự Vũ bị nhốt ở trong phòng vệ sinh cũng đã nghe được thanh âm xô cửa, tuy yếu ớt nhưng nàng rất nhanh đã hiểu đây là chuyện gì, bởi vì nàng thử một chút liền phát hiện mình hô không ra tiếng, giải thích duy nhất chính là, Phong Bất Giác đang ở rất gần.

Biết được đối phương tới cứu mình, dũng khí Tự Vũ lại trở về, thậm chí có thể nói có chút cảm động. Bất quá lập tức nàng liền nghĩ đến hậu quả sẽ mang đến do hành động của Phong Bất Giác, chính là cả hai người đều lọt vào đuổi giết của Quỷ Hồn.

Sự tình phát triển rất có thể biến thành: vốn là Tự Vũ một người chết, hiện tại thì là sau khi Phong Bất Giác đem nàng cứu ra, hai người cùng chết...

Phong Bất Giác thử xô cửa dẫn đến tổn thất một chút giá trị của chính mình, bất quá cố gắng này cũng không có uổng phí. Hơn một phút sau, hắn lại thành công phá cửa mà vào rồi. Lúc cánh cửa gỗ ngăn cách dị không gian bị ngoại lực phá vỡ, lập tức mùi máu tươi nồng đậm đập vào mặt.

Phong Bất Giác rõ ràng cảm nhận được một hồi mê muội. Sau khi cửa mở ra, cảnh vật trong mắt của hắn lập tức trở nên rất kỳ quái, phảng phất như phương thức quay phim nhựa kiểu cũ, có một loại cảm giác phai màu, vật thể trong tầm mắt giống như FPS rất thấp, nhìn qua vô cùng mất tự nhiên.

Trong nhà vệ sinh, dưới sàn đều là máu tươi, lúc giẫm trên máu phải cẩn thận mới không bị ngã, mà lúc nhấc chân còn có một loại cảm giác đế giày bị dính chặt. Vòi nước chỗ bồn rửa tay đang chảy ra chất lỏng màu đỏ, máu chảy sớm đã như gàu nước tràn ra, không ngừng mà chảy lên trên mặt đất.

“Chớ ngẩng đầu nhìn vào trong kính” chính là một gợi ý vô cùng rõ ràng. Vừa rồi lúc gọi điện Tự Vũ cũng nói nàng không nhìn vào tấm gương.

Phong Bất Giác cho rằng, vì nàng không nhìn cho nên mới chỉ bị vây khốn, mà không có dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn. Hắn đi vào bên trong vài bước, dùng đèn pin bắt đầu dò xét, thấy một bên tường chỗ sâu nhất của WC có một huyết ảnh đang đứng ở đó. Vẻ ngoài của quỷ hồn này là một nữ sinh mặc đồng phục, toàn thân đều bị bao phủ ở trong tầng máu đã đông lại. Mà ở trong căn phòng, trước mặt huyết ảnh chiếu ra ánh sáng nhạt cố định của đèn xách tay.

Phong Bất Giác muốn tiến lên công kích quỷ hồn kia, lại chợt phát hiện hai chân không cách nào nhúc nhích. Máu tươi trên mặt đất đang động đậy, quấn vào mắt cá chân của hắn giống như một cặp móng vuốt ở trạng thái dịch thể, đem Phong Bất Giác giữ chặt trên mặt đất.

Hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức làm ra một hành động cực kỳ can đảm...

Phong Bất Giác bỗng quay đầu lại, đem ánh mắt trực tiếp nhìn vào trên tấm gương ở bồn rửa tay.

Phong Bất Giác trong gương không có mắt, hai hốc mắt tối om đang chảy máu. Một giây sau khi hắn chứng kiến hình ảnh trong gương, huyết ảnh kia liền chuyển đổi mục tiêu, chủ động nhích lại gần, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Phong Bất Giác, gần như dán vào mặt hắn.

Lúc này, Phong Bất Giác thấy rõ, dưới mái tóc đen của quỷ hồn không hề có mặt, đầu lâu của chúng là do rất nhiều con mắt tạo thành, một đống tròng mắt trắng đen ngưng tụ lại ngọ nguậy cùng một chỗ, huyết dịch không ngừng chảy ra từ trong khe hở...

Lúc này quỷ hồn kia duỗi móng vuốt ra, bắt đầu dò xét hai mắt của Phong Bất Giác, chỉ sợ là chuẩn bị móc mắt của hắn xuống để bổ sung cho cái đầu của mình... Nhìn ở khoảng cách gần có thể phát hiện, làn da của quỷ hồn kỳ thật không phải bị máu bao phủ. Ngoại trừ đầu ra, thân thể của nó vốn đều do máu ngưng tụ thành.

Phong Bất Giác chẳng qua chỉ bị hạn chế hai chân thôi, thân thể đương nhiên có thể hành động tự nhiên đấy, hơn nữa Giá Trị Kinh Hãi của hắn là 0, há có thể ngồi chờ chết được. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn ra tay còn nhanh hơn cả quỷ hồn, vung cờ-lê lên đánh về phía cái “đầu đồng tử” kia... (edt: đồng tử=mắt)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.