Edt: Hoconkut3
[Phong Bất Giác, cấp 18]
[Mời lựa chọn hình thức trò chơi bạn muốn gia nhập.]
[Bạn đã chọn hình thức sinh tồn một mình , xin xác nhận.]
[Đã xác nhận, đang tạo kịch bản...]
[Bắt đầu vào, xin chờ một chút.]
“Chào mừng đến với Thiên Đường Kinh Khủng.” Tiếng nói chuyện lần này lại khiến cho Phong Bất Giác cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì nó vậy mà lại là âm thanh của chính hắn.
[Hoàn tất tiến vào kịch bản, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn một mình .]
[Hình thức có cung cấp giới thiệu tóm tắt kịch bản và có tỷ lệ xuất hiện chi nhánh hoặc 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 và thế giới quan đặc biệt]
[Ban thưởng qua cửa: Ngẫu nhiên rút ra một kiện trang bị cấp Hoàn mỹ có thể sử dụng được]
[Sắp chiếu giới thiệu tóm tắt kịch bản, sau khi chiếu xong trò chơi sẽ lập tức bắt đầu]
Ban thưởng qua cửa độ khó Ác mộng xác thực rất hấp dẫn, ban thưởng qua cửa kịch bản Hirata lần trước là một lần rút hai lá bính đồ bài, lần này lại là trực tiếp cầm trang bị. Bất quá Phong Bất Giác chọn xếp kịch bản này chủ yếu vẫn là để qua khoảng thời gian từ mười giờ rưỡi đến rạng sáng dưới hình thức trò chơi không phải giấc ngủ tương đối xấu hổ này, còn đối với việc có thể qua cửa hay không, chính hắn cũng không quá lạc quan...
[Thời không trùng điệp, trò chơi tử vong, khủng bố vô tận, ác mộng luân hồi.]
Không có CG mở màn, giọng nói hệ thống cũng chỉ cho ra một đoạn lời thoại không hiểu thấu này... Lúc giọng nói kết thúc, Phong Bất Giác đã đứng ở trong một hành lang, hơn nữa đã có thể tự do hành động rồi.
Sàn nhà cùng vách tường trên hành lang đều bằng gỗ, có cảm giác rắn chắc của gỗ và dường như không thể đánh xuyên qua được. Màu sắc chỉnh thể của hành lang là nâu, cũng không thể nói là không nhiễm một hạt bụi, nhưng vẫn tương đối sạch sẽ, ít nhất không có mùi ẩm mốc mục nát cùng một đống đồ vật bẩn thỉu. Thiết bị chiếu sáng nằm ở trên đỉnh đầu, thường cứ cách một đoạn là có một chiếc đèn được khảm ở trên trần nhà. Hướng phía trước nhìn lại, không có vách tường quỷ dị làm người ta hoa mắt, không có thảm, cũng không có vật trang trí hay cánh cửa, đây chỉ là một hành lang vô cùng đơn điệu mà thôi.
“A... Giới thiệu tóm tắt của kịch bản này là thùng rỗng kêu to sao...” Phong Bất Giác nghe xong câu nói kia liền thò tay lục soát túi quần của mình, nếu như lúc này trong túi của hắn lại từ hư vô xuất hiện một cái Walkman, hơn nữa bên trong còn có một đoạn băng nhắn lại, chuyện này liền tương đối dễ hiểu rồi.
“Ngươi khỏe. Phong Bất Giác, ta muốn cùng ngươi chơi một trò chơi.”
Bỗng nhiên, tiếng nói vang lên, hơn nữa còn là loại tiếng nói khàn khàn trầm thấp theo tiêu chuẩn của Saw. Phong Bất Giác theo âm thanh ngẩng đầu lên, thấy ở một góc giao nhau của trần nhà cùng vách tường cao gần ba mét, có một camera quan sát cùng một dàn âm-li hình vuông.”Gia hỏa ở kịch bản Saw kia lại tới nữa sao...” Phong Bất Giác nhìn qua camera, vẻ mặt áp lực như núi.
âm thanh kia dừng lại một giây, liền tiếp tục nói: “Cho tới nay, ngươi coi giải mã bí ẩn là một loại vui thú, luôn tin tưởng chắc chắn bất luận trò chơi gì cuối cùng cũng đều có quy tắc cùng đáp án.
Thu thập tin tức, tiên hành suy luận đã thành thói quen cùng sở thích của ngươi. Ngươi tự nhận là: Ngoại trừ một số xung đột vũ lực thuần túy nhất định, chỉ cần chịu động não, liền có thể giải quyết hết thảy.
Thế nhưng ngươi rất nhanh sẽ nhận ra, suy nghĩ của mình chưa hẳn chính xác.
Lúc này, một loại độc tố đã ẩn nấp ở bên trong thân thể của ngươi...”
Lúc nghe được câu này, Phong Bất Giác liền thuận thế mở ra menu trò chơi, thấy được mình quả thật đã có trạng thái [Trúng độc]. Tình huống lần này và kịch bản Saw lần trước hắn gặp phải đều giống nhau.
“Một khi độc phát, ngươi sẽ trực tiếp bị phán định thành qua cửa thất bại, dù cho SCP-500 cũng không có cách nào giải trừ loại độc tố này.” Âm thanh kia lập tức nói một câu nói như vậy, lập tức hủy bỏ đối sách đầu tiên Phong Bất Giác nghĩ ra tại thời khắc này, bỏ đi ý niệm ăn thuốc vạn năng trong đầu hắn.
“Ngươi có 92 phút, đi tìm bốn loại thuốc hóa học độc nhất vô nhị, đem bốn loại thuốc này pha trộn với nhau liền sẽ có giải dược.” Lúc này giọng nói kia bắt đầu đọc quy tắc: “Trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ gặp một số người, mắt thấy một số việc, những gì ngươi thấy, ngươi nghe, cũng có thể làm thay đổi hành động của ngươi, quấy nhiễu phán đoán của ngươi.”
Phong Bất Giác lúc này đã sử dụng [Quyết Thắng Thiên Lý] để xem tư liệu của boss, thế nhưng, cái gì cũng không thấy được...
“Với tư cách là bạn cũ của ngươi, ta sẽ cho ngươi một ưu đãi đặc biệt, chính là ngươi sẽ không bị liên lụy bởi nhân tố chiến đấu, chỉ cần chuyên tâm tìm ra lời giải.”
Cuối cùng âm thanh kia nói: “Hiện tại, trò chơi bắt đầu.”
[Bạn đã đạt được vật phẩm đặc thù *2]
[Đã gây ra nhiệm vụ chính tuyến]
[Tìm kiếm thuốc hóa học: 0/4 ]
Phong Bất Giác vẫn còn đang cân nhắc hàm ý của câu “bạn cũ” kia thì thông báo hệ thống đã liên tiếp xuất hiện.
“Bạn cũ?” Phong Bất Giác lẩm bẩm: “Thực sự là người ở trong Saw lần trước sao? Boss có thể ở như vật phẩm qua lại giữa hai cái kịch bản như vậy?” Hắn tưởng tượng: “Híz-khà-zzz... Không đúng a, trong kịch bản kia, ta sắm vai một phóng viên tên là Arthur Siegel a, nhưng lúc này hắn trực tiếp gọi ta là Phong [Điên] Bất Giác a... Tên cũng thay đổi, vậy mà còn nói là bạn cũ?”
Phong Bất Giác một bên nghĩ, một bên mở ra menu kiểm tra bọc hành lý, muốn lặng lẽ xem xem thứ gọi là “ưu đãi đặc biệt” sẽ là cái quái gì.
Kết quả... Hắn thấy được một món cực kỳ khủng khiếp.
[Tên: Súng Ngắn Nhất Kích Tất Sát
Loại: Vũ khí
Phẩm chất: Truyền thuyết
Lực công kích:??
Thuộc tính: Không
Đặc hiệu: Tất sát
Điều kiện trang bị: Sở trường xạ kích F
Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Không
Ghi chú: Khẩu súng này có vô hạn đạn, bất kì linh kiện nào cũng đều không thể tháo dỡ hoặc nhét vào. Lúc xạ kích, đối với mục tiêu trước mắt có thể, cũng chỉ cần bắn ra một viên đạn là được. Chỉ cần đại khái nhắm trúng mục tiêu, bóp cò, viên đạn nhất định sẽ trúng mục tiêu, đồng thời nhất kích tất sát.] Suy nghĩ đầu tiên lúc Phong Bất Giác thấy món đồ này là: Đợi kịch bản chấm dứt, nhất định phải đi vào cái hộp kinh hãi ngó thuộc tính biến hóa của món đồ vật này, cùng với tình trạng giá bán...
Mà món vật phẩm thứ hai, thuộc tính cũng đồng dạng làm cho người ta khiếp sợ:
[Tên: Huân Chương Contra *4
Loại: Có liên quan tới nội dung cốt truyện
Phẩm chất: Truyền thuyết
Công năng: Có thể thay thế người chơi thừa nhận tử vong (không thể bị giao dịch, vứt bỏ, hoặc lấy ra từ trong bọc hành lý)
Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Không
Ghi chú: Kỳ quái, vì sao không phải 30 mạng? Lên, lên, xuống, xuống, trái, phải, trái, phải, b, a, b, a...]
“Này... Đây là tình huống gì...” Phong Bất Giác xem xong hai món vật phẩm này, khóe miệng co quắp nói: “Đây không phải vấn đề bạn cũ a, con trai ruột cùng lắm cũng chỉ như vậy a!” Hắn dừng lại một chút: “Ngụ ý như vậy... Kịch bản này xem ra chính là thuần túy giải đố, hơn nữa độ khó chắc giống như đống phân...”
Phong Bất Giác đem tin tức vừa mới nghe được sửa sang lại một chút: Trước mắt tin tức không nhiều lắm, hơn nữa còn có một vài tình huống không hiểu thấu, nói thí dụ như: Boss này nếu như cho ta bốn mạng, cộng thêm một món vũ khí nhất kích tất sát, nhưng lại không hề cấp cho ta một món vật phẩm tính giờ giống như đồng hồ hay gì đó? Đây chính là xuyên suốt 92 phút a, chẳng lẽ người này ngay cả chuyện ta có thể tính nhẩm thời gian cũng biết? Dường như ngay cả thứ ở trong bọc hành lý của ta cùng với hiệu quả của những vật kia hắn cũng biết, bằng không thì tại sao trước đó liền tuyên bố SCP-500 không có hiệu quả?
Phong Bất Giác cũng không nghĩ quá lâu, phải nắm chặt thời gian tiến về phía trước. Từ lúc tiến vào kịch bản đến lúc nghe quy tắc, lại quan sát vật phẩm, tiến hành suy nghĩ... kỳ thật tổng cộng hắn chỉ dùng không đến năm phút.
Vốn... Lần này Phong Bất Giác một mình tiến vào kịch bản độ khó ác mộng cũng không nghĩ nhất định phải qua cửa, thế nhưng hiện tại thì tình huống không giống với lúc trước. Thanh âm bên trong dàn âm-li kia đã thành công câu dẫn... À không, là gợi lên hứng thú của hắn. Ngươi có thể nói hắn là cặn bã sức chiến đấu chỉ có 5, hắn sẽ không phản ứng một chút nào, nhưng ngươi không thể nói hắn giải đố không được, hơn nữa lại còn đưa cho hắn vật phẩm cường lực như vậy, rồi làm ra bộ dạng “Tin rằng ngươi cũng không qua cửa được“.
Loại người thích đọc thích suy luận như Phong Bất Giác này khi gặp loại khiêu khích này khẳng định phải chơi bạc mạng. Hắn quả quyết muốn giải mã tất cả câu đố, một đường vọt tới trước mặt tên boss kia, dùng ánh mắt coi rẻ nói ra một câu: “Giao ra đầu gối của ngươi” mới có thể thỏa mãn, mới có thể bỏ qua.
......
Sau lưng chỗ đứng ban đầu của Phong Bất Giác là vách tường, cho nên hắn chỉ có một con đường có thể đi.
Một đường đi về phía trước, ước chừng lại qua năm sáu phút, cảnh vật trong hành lang vẫn không hề biến hóa, vòng đi vòng lại mà tái diễn. Lúc này, vô luận hướng phía trước xem, hướng về sau xem, đều là một loại đối xứng giống như gương. Nếu người chơi nhắm mắt lại quay vài vòng, đoán chừng liền phân không rõ bên nào là lối đi về phía trước rồi.Lại đi một đoạn, hành lang phía trước rốt cục xuất hiện một không gian rộng rãi hơn một chút. Đó là một khu vực hình quạt, trực tiếp hợp với hành lang, không có cửa ngăn cách. Xuyên qua lỗ hổng kia, hai bên vách tường liền hướng về phía phía trước kéo dài theo hướng chéo.
Đối diện là vách tường hình cung, trên tường cứ cách khoảng nửa mét liền có một cánh cửa, tổng cộng bốn cái, những cánh cửa này ngược lại đều có khuông cửa cùng ván cửa, hơn nữa lúc này đều là trạng thái mở ra. Phía sau bốn cánh cửa đều có một một hành lang giống như đúc so với hành lang Phong Bất Giác đi qua vừa rồi.
“Cắt... Đây là cái gì nha? Ta còn tưởng rằng sẽ có mê cung phức tạp hơn, câu đố như vậy rất khó ư, không phải là bốn con đường, đi thông đến chỗ bốn lọ dược tề sao? Sau đó phần cuối của mỗi con đường thiết trí một căn phòng, làm một cái trò chơi mật thất tự mình hại mình vân vân, hừ... Có gì ly kỳ chứ?” Phong Bất Giác ngữ khí khinh thường nói, xem như phát tiết tâm tình có chút khó chịu một chút.
Nhưng vào lúc này hắn chợt nghe thấy thanh âm của một người đang chạy trốn. Cẩn thận nghe, đó là tiếng bước chân dồn dập cộng thêm tiếng thở dốc nặng nề...
Thanh âm truyền ra từ bên trong cánh cửa bên trái nhất, từ xa mà đến gần, lúc tiếp cận đến khoảng cách nhất định, có thể là người chạy trốn đã thấy được bên ngoài lối ra có người đứng đấy, hắn liền bắt đầu hô, nhưng nội dung hô lại là: “Toàn bộ sai rồi! Ngươi toàn bộ sai rồi!”
Phong Bất Giác nghe tiếng hô kia, cảm giác tương đối quen thuộc. Bất quá để đạt được mục đích một cách an toàn, hắn vẫn một tay móc ra cờ-lê, một tay cầm Súng Ngắn Nhất Kích Tất Sát, có thể nói muốn đả thương có thể đả thương, muốn giết có thể giết, mặc kệ người đến là người phương nào, chuẩn bị làm gì, ít nhất không thể để cho mình mất mạng.
Nhưng mấy giây sau, lúc người chạy trốn từ hành lang sau cánh cửa thứ nhất nhảy vào trong khu vực hình quạt này, Phong Bất Giác ngây ngẩn cả người.
Đó là một nam nhân mặc áo khoác ngoài màu tím kiểu tây, trên người nhiều chỗ dính máu, hơn nữa đã thương tích đầy mình... Mà tướng mạo của người nọ giống hệt Phong Bất Giác.
(Ngươi sẽ gặp một số người, mắt thấy một số việc, những gì ngươi thấy, ngươi nghe cũng có thể cải biến hành động của ngươi, quấy nhiễu phán đoán của ngươi.)
Câu nói nghe được lúc trước kia liền hiện lên trong đầu...
“Ngươi...” Lúc này Phong Bất Giác vẫn tương đối tỉnh táo, cảnh tượng trước mắt nhất định phải có một giải thích hợp lý. Gia hỏa nhìn giống hệt mình này rất có thể là ảo ảnh, hoặc là người máy, người phục chế, quái thú nào đó có năng lực bắt chước vân vân... Đây là kịch bản cấp ác mộng trong Kinh Hãi Thiên Đường, thiết lập gì cũng có thể phát sinh, thậm chí chung quanh hết thảy đều là thế giới tâm lý của một người bị bệnh tâm thần cũng có thể, không có lý do gì để vì vậy mà bối rối.
Phong Bất Giác cả người đều là tổn thương kia lúc nhìn thấy Phong Bất Giác này lại không hề tỏ ra kinh ngạc, dường như hắn đã sớm biết đối phương ở chỗ này, cho nên hắn mới có thể ở lúc tiếp cận cửa ra liền hô to lên tiếng. Lúc này, hắn lại lập tức mở miệng hô: “Ngươi không nên lại...” Phanh ——
Một tiếng súng vang, Phong Bất Giác trốn ra từ trong cánh cửa thứ nhất bị một viên đạn từ phía sau bắn trúng, hơn nữa bị trí viên đạn kia bắn trúng hết lần này tới lần khác lại là cổ, cái cổ bị một phát súng xuyên qua khiến cho hắn trước khi chết không thể nói nội dung đằng sau “Ngươi không nên lại...” ra.
Phong Bất Giác nhìn một mình khác bị một phát súng bắn ngã, tranh thủ thời gian xông về phía trước. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là đồng thời sử dụng SCP-500 cùng bình máu, nhìn xem có thể cứu được đối phương hay không, để cho hắn nói cho hết lời.
Thật không nghĩ đến, chính mình vừa bước ra bước đầu tiên, còn chưa kịp lấy vật phẩm ra từ trong bọc hành lý, Phong Bất Giác trúng đạn kia liền biến thành bạch quang tiêu tán. Cảnh tượng lúc hắn chết đi giống hệt với lúc người chơi chính thức over...
“Hắn chẳng qua chỉ là ảo giác sao? Hay là...” Suy nghĩ của Phong Bất Giác bắt đầu vận chuyển giống như phong bạo, đoạn văn [Thời không trùng điệp, trò chơi tử vong, khủng bố vô tận, ác mộng luân hồi] này trong chốc lát hiện lên, “... Hay là ta theo một tuyến thời gian khác trở về?”
Tầm mắt của hắn dời đi từ sàn nhà rỗng tuếch. Nhìn về phía cánh cửa thứ nhất kia, lúc này ánh mắt của Phong Bất Giác với hành lang phía sau cánh cửa kia tạo thành một góc tù ước chừng 120 độ, trong đầu hắn còn đang suy tư trận đuổi giết trước mắt này là chuyện gì: “Nếu chết đúng là ta, [Huân Chương Contra] phải phát huy tác dụng mới đúng... Có lẽ huân chương phục sinh đem người chơi hóa thành bạch quang truyền tống đến địa phương khác? Hoặc là, 'ta' kia đã dùng xong toàn bộ bốn cái huân chương rồi?”
Phong Bất Giác nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, lắng nghe thanh âm trong hành lang. Hắn không dám tùy tiện thò đầu ra, bởi vì vũ khí đối phương dùng là súng, hơn nữa thương pháp hiển nhiên là thần chuẩn, ở góc độ này chính mình coi như an toàn, nhưng mà vạn nhất thò đầu ra, không chừng sẽ...
“Không đúng... Nếu như cái kia chính là 'ta' thì tại sao lại chết? Một viên đạn đánh trúng phần cổ có thể giết chết ta sao? Bình máu trên người 'ta' kia dùng hết rồi? Hơn nữa giá trị sinh tồn cũng đã thấy đáy ư?” Hắn ý niệm tới đây, trong nội tâm cả kinh nói: “[Súng Ngắn Nhất Kích Tất Sát]!”
Phong Bất Giác bản năng cầm thật chặt khẩu súng trong tay mình: “Chẳng lẽ nổ súng cũng là ta?” Hắn lại dịch vài bước về phía trước, dựa lưng vào vách tường bên cạnh cánh cửa thứ nhất, ẩn nấp ở cạnh cửa: “Này! Người nổ súng kia! Ngươi là ta sao!” Hắn dứt khoát xông về phía chỗ ấy hô to một tiếng, hỏi một vấn đề nghe vào vô cùng khó hiểu.
Hiệu quả truyền âm của những hành lang này có chút cổ quái, dù cho thanh âm rất nhỏ cũng có thể truyền đi tương đối xa, nhưng tiếng nói chuyện lại chỉ có thể truyền đến trong cự ly ngắn, hơn nữa lại không tạo thành tiếng vang.
Phong Bất Giác lại rống lên một tiếng: “Cho dù ngươi không phải ta, cũng hồi lại một câu được không?”
Không ai đáp lại hắn...
Cẩn thận lắng nghe, từ khi tiếng súng vang lên đến bây giờ, trong hành lang không có phát ra qua bất luận động tĩnh gì, kể cả tiếng bước chân người xạ kích ly khai. Cho nên có khả năng rất lớn lúc này ở đầu hành lang kia có một người đang đứng, ngồi xổm hoặc nằm sấp, trong tay giơ súng, vững như bàn thạch mà ngắm chuẩn về phía lối vào cánh cửa thứ nhất, đợi đến khi người ở phía ngoài thiếu kiên nhẫn đưa đầu vào dò xét một chút, sau đó một phát súng nắm bắt.
Bản thân Phong Bất Giác cũng minh bạch, người hắn vừa mới nhìn thấy chưa hẳn chính là mình ở tuyến thời gian khác, rất có thể chẳng qua là hắn suy nghĩ nhiều mà thôi, có lẽ cái kia chỉ là một ảo ảnh dùng để lừa gạt người, mà người nổ súng cũng chỉ là quái vật viễn trình cấp tinh anh mà thôi. Thậm chí có khả năng... trong hành lang kia căn bản cũng không có người xạ kích gì. Tiếng súng cùng một mình khác tử vong chẳng qua là một màn ảo giác, một loại tiết mục mà thôi, dù sao hiện tại thi thể cũng bị mất, bốn phía cũng không có thấy vết đạn, như thế nào chứng minh những thứ này thật sự phát sinh qua?
“Ân... Có nên liếc mắt nhìn, xác nhận một chút đúng hay không...” Phong Bất Giác thầm nghĩ, nhưng hắn lại nghĩ tới... Vạn nhất, phỏng đoán của ta là đúng thì sao? Nếu như hiện tại trong hành lang thật sự là chính mình tương lai, như vậy... Sẽ như thế nào?
“Nếu như cái kia cũng là ta, hơn nữa là ta không lâu về sau, là hắn biết quyết sách cùng quá trình suy nghĩ ta sắp làm, vô luận ta suy nghĩ chính hướng, suy nghĩ nghịch hướng, thậm chí không suy nghĩ, hắn cũng biết ta cuối cùng sẽ làm cái gì.” Trong đầu Phong Bất Giác càng ngày càng loạn: “Ân... Nhưng mà hắn vì sao không trao đổi với ta, tại sao phải giết một ta khác? Hắn đến cùng đã trải qua cái gì, hoặc là nói lát nữa ta sẽ trải qua chuyện gì, từ đó khiến cho chính mình đuổi giết chính mình?”
“ 'Ngươi toàn bộ sai rồi' đến cùng là có ý gì... 'Không nên lại' làm gì?” Phong Bất Giác mồ hôi lạnh đã ra rồi: “Vị suất ca bị giết chết này, cùng suất ca giết chết hắn kia, đến cùng nên dựa vào tuyến thời gian của vị nào, cái nào mới đang làm hành động chính xác?” Từ khi hắn chơi trò chơi đến bây giờ, đây là lần đầu tiên gặp phải loại khốn cảnh này, cân nhắc như thế nào cũng dường như không đúng
“A... Ha ha...” Mười mấy giây sau, Phong Bất Giác cười lạnh: “Có thể làm khó ta, vẫn chỉ có chính mình a...” Hắn phát biểu ra một câu ngôn luận vô cùng tự kỷ, đồng thời hạ quyết tâm, thu hồi vũ khí, hô: “Mặc kệ chỗ đó có người hay không, có phải ta hay không, ta hiện tại hướng ngươi đầu hàng. Ta sẽ từ từ đi tới, nếu như ngươi muốn trao đổi với ta, chúng ta liền nói chuyện, nếu như ngươi cảm thấy nhất định phải giết ta, vậy thì động thủ!”
Phong Bất Giác một bên nói, một bên chuyển hướng về phía cánh cửa thứ nhất. Tại loại thời khắc này, hắn lựa chọn tin tưởng mình, hắn tin tưởng phỏng đoán mình bây giờ làm ra, cũng tin tưởng quyết định chính mình tương lai sẽ làm.
Đương nhiên, quan trọng nhất là hắn có [Huân Chương Contra] giữ gốc ở trên thân.
Lúc này Phong Bất Giác dường như đã có chút lĩnh hội vì sao hắn lại nhận được bốn cái huân chương cùng một khẩu súng. Chỉ sợ những thứ này chẳng qua là điều kiện qua cửa cơ bản của kịch bản này mà thôi...