Thiên Đường Kinh Hãi

Chương 113: Chương 113: Thế giới của Hirata ( 7 )




Takakura thở dài thật sâu, quay đầu, nói vào máy ghi âm ở bên cạnh: “0098 sinh ra nhân cách mới, tự xưng là tiểu thuyết gia suy luận F tiên sinh, F tiên sinh có chứng suy tưởng siêu hiện thực khác với chủ nhân cách Shuichi Hirata, hắn cho là mình là một loại tinh thể đến từ duy độ rất cao, đang nhập vào trong thân thể này.”

Phong Bất Giác đợi hắn nói xong, liền mở miệng hỏi điều mình muốn hỏi: “Bác sĩ, nếu như bây giờ là năm 2005, như vậy vụ án của Hirata đã sớm đưa ra phán quyết a, xin hỏi cuối cùng kết án như thế nào?”

Takakura trả lời: “Hắn rắp tâm mưu sát hai người, trong đó một người lại là cảnh viên, tình tiết thập phần nghiêm trọng, bất quá cân nhắc đến động cơ cùng trạng thái tin thần của hắn, cuối cùng phán quyết giam cầm suốt đời.”

“Nơi đây là bệnh viện tâm thần?” Phong Bất Giác hỏi.

“Nơi này là ngục giam của phạm nhân bị bệnh tâm thần.” Takakura nói tiếp: “Từng quý chúng ta đều thực hiện một lần đánh giá mới đối với tất cả phạm nhân.” Hắn dừng lại một chút: “Đó cũng là nguyên nhân lúc này chúng ta đang nói chuyện với nhau.”

“Trong 15 năm này Hirata biểu hiện như thế nào?” Phong Bất Giác nói.

“Bình thường hơn ngươi hiện giờ a.” Takakura trả lời, “Hirata-kun vào thanh tỉnh nói cho ta biết, chỉ cần hắn nhớ lại chuyện năm đó, sẽ đi vào trong một thế giới đen trắng, vô luận bao nhiêu lần, hắn vẫn sẽ thấy được hồi ức có chứa ma quỷ đó. Có đôi khi, nhân cách của Watanabe cùng Tachibana sẽ xuất hiện, lúc này Hirata-kun sẽ lầm bầm lầu bầu. Ta cũng từng thử trao đổi với hai loại nhân cách này, những gì bọn hắn về quá trình gây án, cùng ghi chép của cảnh sát nhất trí với nhau, ta cho rằng hai loại nhân cách này cũng không phải thật sự nhớ được chuyện phát sinh lúc ấy, bọn hắn chỉ đem những gì cảnh sát nói với Hirata về vụ án trở thành trí nhớ của mình.” Ánh mắt của hắn từ trên văn kiện dời đi, rơi vào trên mặt Phong Bất Giác: “Ngươi thì sao? F tiên sinh, ngươi tựa hồ rất có hứng thú đối với bản án đó, điều đó nói rõ ngươi cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra đúng không?”

“Đúng, ta đang muốn hỏi, mười lăm năm qua đi, nếu như thẩm phán kết luận là hắn rắp tâm mưu sát hai người, như vậy... thi thể của cảnh viên Yamada đã được tìm thấy rồi đúng không?” Phong Bất Giác hỏi.

“Sau khi vụ án phát sinh được bảy năm, thi thể của cảnh viên Yamada mới bị tìm được.” Takakura trả lời, “Ta cũng không sai biệt lắm là tại lúc đó mới bắt đầu tiếp xúc với ngươi đấy.”

“Như vậy... Năm đó cả thi thể của Yamada cũng không tìm được, cũng có thể định tội thành 'Rắp tâm mưu sát hai người' sao?” Phong Bất Giác hỏi.

“Cái này sao...” Takakura nói: “Dùng tình huống lúc đó mà nói, tình tiết vụ án vô cùng rõ ràng. Hirata-kun đã tinh thần thất thường, hơn nữa không quen ai, không có một ai đứng ra biện hộ cho hắn, luật sư mà toà án ủy nhiệm biện hộ cho hắn cũng biện hộ là hắn có tội, cho nên... Trên cơ bản kiểm sát trưởng nói cái gì là làm cái đó, tất cả chứng cớ đều chỉ hướng một sự thật, chính là giết cảnh viên, đoạt súng, sau đó giết người, nổi điên.”

“Vớ vẩn.” Phong Bất Giác nói: “Khi chưa bài trừ khả năng đã suy đoán lúc trước, sao có thể chắc chắn cho rằng đó chính là sự thật. Nói không chừng lúc đó Yamada giết chết Fukui, sau đó đem súng giấu ở trong nhà Hirata, sau đó siết cổ giết chết Haruko Sato lúc đó đang ở trong phòng đồng thời ngụy trang thành tự sát, cuối cùng bỏ trốn... Như vậy, Hirata vào ngày 27 vẫn như không có việc gì đi công ty đi làm liền có thể giải thích thông rồi.”Takakura nhìn hắn hai giây: “Ha ha... F tiên sinh, nếu như 15 năm trước ngươi có thể xuất hiện, hơn nữa đã dùng thân phận Shuichi Hirata tiến hành biện hộ cho chính mình, có lẽ thật sự có khả năng cởi tội.” Hắn cầm lấy một tờ văn bản tài liệu trên bàn: “Đáng tiếc, giờ này ngày này, chí ít có hai điểm có thể đả đảo giả thiết của ngươi, thứ nhất, Yamada cùng ba người Fukui, Hirata, Haruko Sato, không có bất kỳ quan hệ, cảnh sát đã sớm điều tra, vô luận bằng hữu thân thích, quan hệ hợp tác... bọn hắn đều không có chút liên quan nào với nhau, cho nên hắn không có động cơ làm những sự tình này; thứ hai, địa phương phát hiện thi thể của Yamada là ở dưới phế tích căn nhà bị bão phá hủy của Hirata, khối thổ địa kia bảy năm sau mới bị chính thức bán ra, lúc đào móng cho công trình thi thể mới bị phát hiện. Thời gian tử vong theo suy đoán là khoảng bảy năm trước, thi thể tuy đã biến thành xương cốt, nhưng có dấu vết ngoại thương chí tử rõ ràng, đây không thể nghi ngờ là sau khi mưu sát giấu thi.”

“Ân...” Phong Bất Giác trầm mặc vài giây, trả lời: “Được rồi, kỳ thật ta chỉ bất mãn với quá trình thẩm phán lúc trước, tùy tiện nói một giả thiết vụ án để có lý do biện hộ mà thôi.”

“Hành vi phạm tội của Hirata - kun là không thể nghi ngờ đấy, F tiên sinh.” Takakura nói ra: “Hiện tại, nếu như ta đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, chi bằng ngươi cũng hợp tác với ta một chút, trả lời một ít câu hỏi của ta...”

“Quả nhiên, ngươi cũng không phải là chân thực đấy.” Phong Bất Giác đã cắt đứt Takakura, trong nội tâm thì thầm: ý tứ của kịch bản này, ta cuối cùng đã có chút minh bạch.

Takakura trầm mặt, bỗng nhiên không nói.

“Ngươi nói không lâu sau khi thi thể Yamada bị phát hiện, ngươi liền bắt đầu tiếp xúc với Hirata. Nghe câu đó ta đã hiểu.” Phong Bất Giác nói: “Sau khi vụ án phát sinh được bảy năm, lúc Hirata biết được thi thể của Yamada bị tìm thấy, hắn liền sinh ra một nhân cách khác... Ngươi.”

Takakura nói: “A... Ngươi nói là, ta cùng Watanabe, Tachibana là một dạng tồn tại giống nhau sao?”

“Không, cấp độ của ngươi cao hơn bọn hắn, theo ta thấy... thế giới tinh thần của Hirata có lẽ sở hữu bốn tầng.” Phong Bất Giác không nhanh không chậm nói: “Tháng 11 năm 1990, sau khi Shuichi Hirta sát hại hai ngươi đồng thời tận mắt nhìn thấy thê tử tự sát liền nổi điên. Từ đó trở đi, phần lớn thời gian tư tưởng của hắn đều đều bị giam cầm ở một tầng rất sâu, một thế giới khủng bố mà hỗn loạn.

Một tháng sau, vụ án điều tra từ từ rõ ràng, Hirata đã trải qua nhiều lần thẩm vấn, cũng ở trên toà án chiếm được nhất định tin tức, vì vậy hắn sinh ra hai loại nhân cách mới: bác sĩ Watanabe cùng Tachibana-keibu. Hai loại nhân cách có thể mang hắn ra từ trong hồi ức đen trắng hỗn độn vặn vẹo, đưa đến tầng thứ hai của thế giới, khiến cho hắn đạt được thời gian thở dốc nhất định, hơn nữa trợ giúp cùng đốc xúc hắn chối bỏ đi những ký ức về quỷ quái kia, nghĩ cách trở lại hồi ức chân thật như cũ.”

Phong Bất Giác liếm môi khô: “Bác sĩ tâm lý tối đa chỉ là thôi miên phạm nhân tiến hành vấn đáp, sẽ không làm được loại tình trạnh giống như quay chụp thu hình lại kia. Ta sớm phải biết không gian của Watanabe cùng Tachibana kia cũng là thế giới tinh thần... Chỗ ấy là một tầng tiềm thức càng sâu hơn so với nơi đây của ngươi, xen giữa suy nghĩ lý trí cùng hồi ức văn vẹo.” Hắn nhìn chằm chằm vào con mắt của Takakura: “Mà ngươi, hoặc là nói, nhà tù mà chúng ta đang ở, chính là tầng thứ ba.”Takakura nói: “Ta đây đại biểu cho cái gì?”

“Cũng là ký ức.” Phong Bất Giác nói: “Ngươi đại biểu cho tám năm này... Ký ức bình thường, có thể tin trong đầu của Hirata.” Hắn tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên, vốn định làm động tác sờ mũi theo thói quen, nhưng ý thức được tay còn đang bị còng, đành phải nói tiếp: “Thời gian đã làm giảm bớt một ít gì đó, trải qua bảy năm trị liệu bệnh tâm thần, còn có hai loại nhân cách kia giúp hắn giảm bớt áp lực, hơn nữa ở trong ngục đã biết được tin tức Yamada đã chết cùng địa điểm tử vong của hắn, lại để cho Hirata tới tầng thứ ba này.

Tại tầng này, hắn có thể cùng ngươi đối thoại, tỉnh táo khách quan mà phân tích một sự tình, tiếp nhận đồng thời nhận thức hiện trạng. Nếu như Hirata có thể một mực dừng lại ở nơi đây của ngươi, không hề trở lại hai tầng càng sâu hơn kia, cho dù hắn không cách nào khôi phục ký ức khi đó, ít nhất hắn có thể khôi phục thành người bình thường.” Ánh mắt của Phong Bất Giác chuyển qua cái máy ghi âm kia: “Ở bên trong máy ghi âm là đối thoại giữa hắn với ngươi... Hoặc là nói, là ký ức do hắn một mình sửa sang lại, cho nên ta nói, những ký ức này là bình thường, có thể tin đấy, hắn không muốn lẫn lộn nó với những thứ khác. Nhưng máy ghi âm tồn tại cũng hoàn toàn nói rõ ra, thời gian Hirata ở chỗ này có hạn.”

Trên mặt Takakura lộ ra thần sắc bất đắc dĩ: “F tiên sinh, ngươi nói cơ bản đều đúng, nhưng ta phải thật đáng tiếc mà nói cho ngươi biết, nơi đây chỉ có ba tầng.” Hắn thở dài: “Chỗ này của ta, chính là tầng tiếp cận thế giới thực tế nhất rồi.” Hắn quét một vòng chung quanh: “Máy ghi âm... Còn có những văn kiện trên bàn này, đều là ký ức của Hirata. Mà gian phòng này, đại khái chính là hình chiếu phòng giam trong hiện thực của Hirata, bất quá trong phòng giam chân thực không có bàn cùng đèn bàn.”

“Chỉ có ba tầng?” Phong Bất Giác nói: “Làm sao có thể...” Hắn mặt lộ vẻ nghi ngờ, thầm nghĩ: “Hirata sinh ra động cơ khôi phục đoạn ký ức kia, hắn đã khôi phục được đoạn ký ức hắn giết Fukui dù bị bóp méo, đoạn ký ức hắn chính mắt trông thấy Haruko Sato thắt cổ tuy cũng bị vặn vẹo đấy nhưng cũng đã khôi phục lại. Những thứ này có lẽ đều là trước sau khi hắn bị bắt mới dần dần hiển hiện đấy, nhưng vì cái gì không hề có ấn tượng với ký ức về Yamada? Thậm chí là thẳng đến bảy năm sau, mới biết được tương quan tình huống tử vong của Yamada, nhân cách Takakura này cũng chỉ là nói ra một ít tin tức có hạn, đối với quá trình giết người hoàn toàn không biết gì cả...” Không có khả năng, nếu như không có một tầng nữa, điều đó nói lên cái chết của cảnh viên Yamada không có quan hệ với Hirata.” Phong Bất Giác chém đinh chặt sắt nói: “Đoạn ký ức kia căn bản không tồn tại ở trong đầu của hắn, cho nên vô luận ở bất kỳ tầng nào đều không tìm được.”

Takakura lắc đầu: “Có thể sự thật đều chỉ rõ...”

“Cho ta cái gương.” Phong Bất Giác ngắt lời nói.

“Ngươi muốn điều gì?” Takakura hỏi.

“Ta phải ly khai nơi đây.” Phong Bất Giác trả lời.

“Ngươi tối đa chính là trở lại trong thế giới hiện thực, mà khi ngươi đã đến trong hiện thực, liền có nghĩa là Hirata sẽ quay về nơi này của ta, hoặc là ngã vào trong hai tầng càng sâu hơn.” Takakura tựa hồ là đang khuyên bảo hắn.

“Ta không muốn đi lên.” Phong Bất Giác nói: “Ta muốn đi bên cạnh.”

“Bên cạnh? Ngươi là có ý gì?” Takakura hỏi.

“Ngươi sẽ không hiểu.” Phong Bất Giác rốt cục bày ra tư thế của một sinh mạng đến từ duy độ cao: “Cho ta cái gương là được.”

Trong chớp mắt, bác sĩ Takakura biến mất, trong phòng chỉ còn lại có Phong Bất Giác một người, mà trên mặt bàn trước mặt hắn, xuất hiện một tấm gương nhỏ có khung, phía sau khung có một cái giá bằng nhựa plastic, chống từ phía sau tấm gương, mặt gương dựng nghiêng ở phía trên.

Phong Bất Giác kéo cái ghế dịch về phía trước hai cái, đi vào một góc độ có thể đối mặt với tấm gương ở khoảng cách gần, hắn nhìn vào nam nhân trong gương cũng không phải mình, đó là nam tử nhìn qua hơn 40 tuổi, râu ria xồm xàm, sắc mặt tái nhợt.

“Shuichi Hirata, chúng ta rốt cục gặp mặt.” Phong Bất Giác nói với gương mặt ở trong gương, lúc đầu hắn ở trong thế giới đen trắng đã từng đọc được lý lịch sơ lược của Hirata, phía trên kia là có ảnh chụp đấy, tuy lúc này gương mặt trước mắt đã già đi mười mấy tuổi, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.