Game thủ chuyên nghiệp, nghe thì tựa như là nghề mà nhiều người mong muốn. Có thể biến trò chơi thành sự nghiệp để nuôi sống bản thân, thậm chí thu được cả danh lẫn lợi, việc này ai lại chưa từng nghĩ qua?
Ở năm 2055, đây thực sự đã trở thành một nghề được xã hội chấp nhận, nhân tài trong ngành này có lực ảnh hưởng tương đương với vận động viên nổi tiếng.
Game thủ chuyên nghiệp phần lớn tuổi khoảng từ 14 đến 35. Đương nhiên, cao thủ tuổi nhỏ một chút cũng có tồn tại, chỉ là có vài trò chơi giới hạn độ tuổi khiến cho bọn hắn không cách nào tham gia.
Nói như vậy, game thủ chuyên nghiệp có thể đơn giản mà chia làm hai loại, một loại là người chơi cấp minh tinh, một loại là người chơi bình thường cấp công nhân.
Người chơi cấp minh tinh thường vào lúc ba mươi tuổi lựa chọn xuất ngũ. Bọn hắn hoặc là chuyển thành nghiệp dư, hoặc là lui xuống hạng hai, cơ bản đều để làm chuẩn bị cho việc vào tầng quản lý của Studio. Cũng có một số đổi nghề qua chức vị tương đương ở ngành sản xuất khác của trò chơi như thuyết minh, trọng tài, tổ chức... Còn nếu có thể kiếm được đầy bồn đầy bát, thì bản thân có thể lên làm lão bản (Edt: sếp) đấy.
Tất cả người gia nhập ngành này đều muốn trở thành người chơi cấp minh tinh. Tuy vậy rất nhiều người sau khi tốt nghiệp trung học liền gia nhập, làm đến ba mươi tuổi cũng không có lăn lộn ra cái gì, cuối cùng đành phải ra ngoài xã hội. Những người này có thể nói là đem thanh xuân đi đánh bạc một chút, về phần thắng thua được mất thì cũng chỉ có trong lòng bọn hắn rõ ràng. Những người không người chơi phải minh tinh chính là cấp công nhân trong nghề này. Bọn hắn mới là lực lượng chính của ngành này, không có bọn họ chèo chống, Studio căn bản không cách nào vận hành, những người chơi cấp minh tinh cũng cần hậu thuẫn vững chắc của bọn hắn.
Mà trong ngành này có một việc làm cho người ta rất bất đắc dĩ, đó là tính cạnh tranh tàn khốc.
Bất luận một trò chơi gì có thể nổi tiếng nhất thời đương nhiên đều tồn tại tính “cạnh tranh“. Nếu như trong một trò chơi, không có bất kỳ cách nào để cho hai người hoặc hai nhóm người chơi phân ra cao thấp, trò chơi này căn bản không thể hấp dẫn bất kỳ phòng làm việc nào, khả năng hấp dẫn quần thể người chơi cũng cực kỳ có hạn.
Như game online có nhiều người chơi, không quan trọng là thi đấu thể thao hay là đánh quái đi train level mặc trang bị đều cũng có thể PK (Edt: player killing) để quyết thắng thua.
Game thủ chuyên nghiệp nếu muốn chứng minh giá trị của bản thân thì có một cách đơn giản rõ ràng nhất, chính là một chữ: thắng.
Đáng tiếc, trên đời này chỉ có Du Lượng nhất thời, không có tướng quân Thường Thắng. Không ai có thể một mực thắng đấy.
Tuổi càng cao, trạng thái thi đấu thể thao phập phồng, cái trò chơi nào đó xuống dốc... những nhân tố này khiến cho các cao thủ đã từng được các người chơi tôn sùng là “Thần” dần dần nhạt ra khỏi ánh mắt mọi người. Những người có thể tại thời kì đỉnh phong toàn thân trở ra có thể đếm được trên đầu ngón tay.Càng là Studio trò chơi đỉnh cấp, cạnh tranh lại càng là tàn khốc. Bọn hắn luôn cần thành phần chính là tuổi trẻ... Cần một đám nhân vật mới bảo trì trạng thái thi đấu thể thao cực cao, có tính đấu tranh và tiến thủ... Loại người này tùy thời cũng có thể đem một vị người chơi Thần cấp cao cao tại thượng kéo xuống Thần Đàn.
Đơn giản nói: thiên tài có dã tâm. Ví dụ như... Thôn Thiên Quỷ Kiêu.
Lần này Studio Trật Tự ở trong Thiên Đường Kinh Khủng đầu tư bốn tiểu tổ nhân thủ, mỗi tổ mười người, trong mỗi tổ có hai gã người chơi cấp minh tinh, còn lại cơ bản đều là người chơi thâm niên, lão luyện cấp công nhân.
Mà Thôn Thiên Quỷ Kiêu là nhân vật mới duy nhất tuổi chưa đủ hai mươi trong bốn tổ đội ngũ.
Studio Trật Tự cũng đặt kỳ vọng lên người hắn cho nên hắn mới có thể được xếp vào nhóm danh sách người chơi đầu tiên tiến vào Thiên Đường Kinh Khủng. Tổ trưởng không giao hắn bất luận nhiệm vụ gì, hắn chỉ cần dựa theo hứng thú mà chơi là được rồi. Ai ngờ hắn trong một lần trò chơi hình thức giết chóc ngẫu nhiên đã gặp phải tổ ba người do Dũng Giả Không Sợ cầm đầu, tiểu tử này còn rất không biết điều mà đem các tiền bối giết sạch... Có thể nói, vì loại hành động làm bậy tùy hứng này của hắn, bị tổ trưởng “cho nghỉ” cũng là đáng đời.
Đương nhiên, Dũng Giả Không Sợ cũng xác thực không tính là cấp bậc “mạnh nhất” đấy. Ở trong Trật Tự có rất nhiều người chơi minh tinh, bất kể là lịch sử thành tích hay độ nổi tiếng hắn đều xếp không tới Top 10. Tuy tiểu tổ của hắn thành công nắm lấy danh hiệu người chơi cấp hai mươi đầu tiên của Closed Beta, nhưng thực lực chân chính của Trật Tự xa xa không chỉ như vậy.
Trước mắt bốn cái tiểu tổ này chỉ có thể nói là “đội khai hoang”, một đám người chơi mạnh nhất trong phòng làm việc chẳng qua là đăng ký tài khoản, đặt nick name, sau đó không online nữa. Nói cách khác... nhóm cao thủ chân chính của Trật Tự ở giai đoạn hiện tại vẫn chưa chính thức bị phái qua hạng mục này. Cao tầng Studio sớm đã có quyết sách, bảo trì thái độ trông xem, ít nhất cũng phải đợi đến sau khi công ty Mộng mở ra chuyển đổi tiền và dịch vụ thu phí rồi mới quyết định có đem những tài nguyên nhân tài cao cấp nhất kia đưa vào hay không.
Nói nhiều như vậy, các vị có khả năng có chút không hiểu, sao nói hồi lại trôi tới cái đề tài này? Phong Bất Giác đâu? Kịch bản thành phố Nooccar đâu rồi?
Hãy để ta dùng ba tiểu tiết để đem sự tình kéo trở về.
Nói đến Studio, lúc này trong kịch bản của Phong Bất Giác cũng có thành viên của phòng làm việc.
Bất quá hắn không phải dưới trướng cái loại đại phái nhà cao cửa rộng như Trật Tự này, hắn là lão bản của loại Studio tam lưu mà ta đề cập qua ở đoạn trước kia, kiêm tài vụ, kiêm người chơi...
Hắn chính là [Tích Bộ Thiếu Gia].
Được rồi, tin rằng chư vị cũng đoán được, không tệ, tên phòng làm việc của hắn là “Băng Đế“.
Tích Bộ Thiếu Gia ở trong hiện thực 23 tuổi, năm trước vừa tốt nghiệp đại học. Phụ thân mở một cửa hàng, trong nhà xem như có chút tích góp, có thể giúp hắn mở... Dù sao giá thành mở phòng làm việc trò chơi không tính là quá cao, chỉ cần thuê một chỗ, mua mấy cái cabin trò chơi mà thôi, phương diện nhân lực cơ bản không cần tính toán, người làm đều là các anh em học chung với hắn.Hơn nữa trước mắt thủ hạ của Tích Bộ Thiếu Gia tổng cộng cũng cũng chỉ có ba gã người làm mà thôi, một người chính là [Tên Thật Khó Đặt] giờ phút này đang ở trong kịch bản cùng hắn, hai cái nick name còn lại theo thứ tự là [Đặt Tên Thật Sự Khó] và [Thật Khó Đặt Tên]. Tuy Tích Bộ Thiếu Gia từng chững chạc đàng hoàng mà yêu cầu ba người bạn thân của hắn sử dụng các loại nick name kiểu Chư Như Hoa, Nhẫn Túc nhưng bị cự tuyệt một cách vô tình. Khi người làm hắn thu nhận bị uy hiếp, hắn liền bị Aruba. (Edt: ...)
Studio của bọn hắn ngược lại cũng biết hai người phải thay phiên nhau cho nên chia làm hai tổ trò chơi, trước mắt hai người khác đang ở cách xa với thời gian trò chơi, đã đi ra ngoài ăn cơm rồi.
Hình tượng Tích Bộ Thiếu Gia trong trò chơi là một người nam tử tướng mạo thanh tú trắng nõn đẹp đẽ, thân cao gầy, chỉnh thể cũng không chênh lệch quá nhiều so với hình tượng bản thân của hắn... Chỉ có mặt là cải biến hơi rõ ràng.
Tên Thật Khó Đặt dáng người trung đẳng, đầu so với Tích Bộ Thiếu Gia hơi thấp hơn một ít, hình tượng trò chơi của người này cũng giống như tên của mình, lộ ra một loại cảm giác lôi thôi lếch thếch. Hắn chẳng những không có đem mình sửa đẹp trai mà còn sửa thành hình tượng một người đầu trọc, nói là tại trong trò chơi muốn thử cảm giác đầu trọc một phát.
Danh xưng của Tích Bộ Thiếu Gia tựa hồ là một loại ác ý trào phúng của hệ thống, là [Một đao khách], vũ khí hắn dùng là một thanh phác đao, nhìn qua rất giống binh khí chuyên dụng của đám tạp cá lâu la trong phim võ hiệp, phẩm chất là bình thường, cũng không có thuộc tính hay đặc hiệu nhưng ít ra đây là một kiện binh khí thực sự.
Khác với danh hiệu người qua đường kia của Tích Bộ Thiếu Gia, danh hiệu của Tên Thật Khó Đặt có độ công nhận rất cao, có bốn chữ: [Miệng cọp gan thỏ]. Cái hình tượng đầu trọc giỏi giang hoàn toàn tương phản so với Giá trị Kinh Hãi của hắn. Vị này mà ngay cả binh khí đứng đắn cũng không có, trong bọc hành lý có hai cây gậy bóng chày với một ống sắt rỉ sét, cũng không biết hắn tìm được ở đâu...
Vận khí của bọn hắn không tệ, địa điểm hai người đáp xuống ước chừng chỉ cách nhau một cái quảng trường, cho nên rất nhanh sẽ gặp nhau.
Hai người này nhìn như không đáng tin cậy kỳ thật cũng có điểm hơn người đấy, nếu là thật sự đối với trò chơi dốt đặc cán mai thì mở phòng làm việc làm gì. Cho nên, Tích Bộ Thiếu Gia làm ra một cái quyết định rất chính xác. Trước tiên bất kể nhiệm vụ, tìm một thương điếm đem bản thân vũ trang đầy đủ rồi lại nói tiếp.
Vừa nhìn tình huống thành phố này đã biết rõ địa điểm thiết lập của cái kịch bản này là trên nước Mỹ. Cho nên trong nội thành tám phần sẽ có cửa hàng súng, trong cửa hàng súng cho dù không có vũ khí hạng nặng kinh người nhưng súng ngắn, shotgun, nòng súng giảm thanh... nhất là đạn dược sung túc, tất cả đều rất có giá trị đấy.
Hai người một đường đi về phía trước, trên đường thường xuyên gặp được tốp năm tốp ba Zombie Huyết Lang du đãng, bất quá uy hiếp của bọn chúng xác thực rất nhỏ, không muốn đánh thì đi vòng qua, nếu thật sự không tránh được thì liền cho chúng một gậy vào đầu. Tuy nói lúc ở gần phạm vi cắn của chúng thì động tác những quái vật này đột nhiên nhanh hơn mấy phần, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, không đồng thời tại cự ly ngắn bị ba con quái hoặc nhiều hơn vây quanh, bọn chúng là phi thường dễ giết đấy.Sau khi đi qua hai cái quảng trường, Tích Bộ Thiếu Gia tiến vào bốt điện thoại. Hắn cầm điện thoại lên, đường dây căn bản không gọi được. Trên thực tế, cho dù là gọi được thì hắn cũng không biết nên gọi cho ai, chẳng lẽ gọi 911 ư? Mục đích chủ yếu hắn vào đó là để tìm quyển danh bạ. Sau khi kiểm tra khoảng 3-5 phút, Tích Bộ Thiếu Gia liền thành công tìm được một địa chỉ cửa hàng súng gần nhất. Hắn và Tên Thật Khó Đặt (ta quyết định tiếp theo sẽ gọi hắn là Tiểu Danh) liền bước nhanh hơn tiến về chỗ đó.
Lại đi hơn mười phút đồng hồ, bọn hắn tiếp cận chỗ đích, nhưng lại phát hiện cảnh tượng có chút dị thường.
Chỉ thấy con đường này ước chừng có hơn ba mươi cỗ thi thể Zombie Huyết Lang, đầu mỗi một cỗ thi thể đều bị đánh nát nhừ, thi thể trải dài một đường đến hiệu súng.
Trước mặt đường cửa tiệm, dưới ban ngày ban mặt, chính giữa đường cái, vậy mà có một cái thùng đựng đá hình trụ cỡ lớn vẽ mặt cười, trong thùng rót đầy chất lỏng màu đỏ, trên mặt đất bên cạnh rải rác rất nhiều túi nhựa plastic đựng máu, mùi máu tươi thuần túy mà nồng nàn đậm đặc như thế nàu coi như là mũi nhân loại cũng có thể từ rất xa ngửi được.
Có hai dàn loa được bày ngay bên cạnh “thùng máu”, âm lượng cao phát bài “Khúc Quân Hành Dũng Sĩ Đấu Bò”, thấy trên mặt đất có vết kéo, tựa hồ là từ một tiệm bán đồ âm thanh đối diện đẩy ra ngoài đấy. Bên lề đường có một cái hộp điện bị mở ra, nhìn không ra tình huống bên trong như thế nào, dù sao dây điện dàn loa một mực kéo dài đến chỗ ấy...
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Tiểu Danh hỏi.
Tích Bộ Thiếu Gia cũng không minh bạch đây là chuyện gì. Nhưng mà hắn cũng chưa kịp trả lời cái gì thì thấy phía sau thùng máu có một cái chỗ rẽ, từ trong đó bay ngược ra một con Zombie Huyết Lang.
Ngay sau đó, một nam nhân toàn thân phủ máu thịt từ chỗ ấy đi ra. Hắn một tay dao nhọn, một tay cờ-lê, hai vai mỗi bên cõng một chuỗi tỏi, hai chuỗi “dây tỏi” này tại trước người giao nhau thành hình chữ X, cũng bị máu tươi nhuộm hồng.
Hắn đi theo tiết tấu Khúc Quân Hành Dũng Sĩ Đấu Bò, điệu nhảy cùng loại với vũ điệu Phủ Đầu Bang trong “Kungfu”, trong miệng còn như nhai kẹo cao su, ngậm vật thể màu trắng không rõ... Hắn đạp nhẹ nhàng hướng con Zombie Huyết Lang đang ở gần kia, sau đó đối với đầu quái vật ngã xuống đất một hồi điên cuồng băm, đánh cho xương bể gân nát, huyết tương bay tứ tung.
Sau khi tiêu diệt quái vật kia, hắn tựa hồ ý thức được cái gì, bỗng nhiên ngồi thẳng lên, xoay đầu lại, vừa vặn trông thấy thân ảnh hai người Tích Bộ Thiếu Gia cùng Tiểu Danh ngây ra như phỗng.
“Chạy a...!”
“Tránh xa chỗ đó ra!”
Sau khi hai người bọn họ cùng Phong Bất Giác nhìn nhau hai giây liền đồng thời la lên, quay đầu bỏ chạy.
Phong Bất Giác cũng không có dài dòng, thấy chạy liền đuổi. Hắn kỳ thật rất muốn rống lên một câu: “Các ngươi chạy cọng lông gì? Ta là người chơi a...!” Nhưng bởi vì trong miệng tất cả đều là tỏi, căn bản không có cách nào cao giọng kêu to.
Bên kia, vừa nhìn thấy sát tinh đó dùng dáng người kiện tráng đuổi theo, Giá trị Kinh Hãi của Tiểu Danh lập tức tăng vọt, vừa chạy vừa nói với Tích Bộ Thiếu Gia: “Xong rồi xong rồi xong rồi... Bị người này đuổi kịp chúng ta nhất định phải chết, đều là lỗi của ngươi! Đang yên đang lành tự nhiên lại đi tìm cửa hàng súng làm gì, quả nhiên cửa hàng súng xếp một tiểu BOSS a!”
Tích Bộ Thiếu Gia thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn Phong Bất Giác đang dần tới gần: “Có cái gì liên quan tới ta! Làm sao ta có thể biết có loại tình huống này!” Hắn lại quay đầu lại nhìn một cái: “Lại nói... Tốc độ chạy của tên này dường như nhanh hơn so với chúng ta a...!”
“Ta sớm đã thấy! Nhanh chạy a...!” Tiểu Danh reo lên.
Cách xa bọn hắn ước chừng hai mươi mét, Phong Bất Giác đã nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của bọn họ, thầm nghĩ: Nói nhảm, trên chân lão tử có [Tước sĩ chi vũ], hai người tiểu tử các ngươi dám so chạy bộ với ta?
Ai ngờ, tại thời khắc này, hai người phía trước bỗng rất ăn ý, trăm miệng một lời nói: “Chia nhau chạy!”
Tại một cái ngã tư đường, bọn hắn liền một trái một phải, mỗi người chạy một cái hướng.
Trong nội tâm Phong Bất Giác kinh hô: Hai tên khốn kiếp này còn rất có chiến thuật a...!
Hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, rẽ sang phía bên trái, tùy tiện đuổi theo một người.
Người kia đúng lúc lại là Tích Bộ Thiếu Gia...
“Không may... Hoàn toàn không khiến hắn chần chờ a...!” Tích Bộ Thiếu Gia tự nhủ: “Mục tiêu đầu trọc rõ như vậy mà lại không truy, trực tiếp hướng ta đuổi tới, nhất định là do diện mạo anh tuấn hại ta.”
Mắt nhìn thấy Phong Bất Giác càng đuổi càng gần, giá trị Kinh Hãi của Tích Bộ Thiếu Gia cũng càng ngày càng cao, hắn biết rõ chỉ sợ nếu bị bắt được, hắn sẽ bị cái tiểu BOSS này từ phía sau lưng nhất kích tất sát, vậy thì không bằng quay lại đọ sức.
Ý niệm tới đây, hắn bỗng nhiên dừng bước lại, giơ phác đao, đưa lên trước người, dùng tốc độ cao vọt tới Phong Bất Giác, vung đao liền quét.
“Ôi chao!” Lúc Phong Bất Giác vọt tới trước mặt hắn, Tích Bộ Thiếu Gia lại phát hiện, đao trên tay căn bản bất động, động tác của hắn bị hệ thống ngăn lại.
Phong Bất Giác đi tới trước mặt hắn, dừng bước lại, thở hổn hển, trừng mắt hắn, đứt quãng mà nói: “Ta... Ha... Ha... Ta... Ta là... Người... Ha... Ha... Người một nhà a...! Ngươi cái tên này thật là (ngu ngốc)!”
Hai chữ “ngu ngốc” cuối cùng là bị hệ thống che mất. Theo lý thuyết Phong Bất Giác căn bản không thể đem ý đồ nói lời này biến thành thực tế, bất quá nếu như xuất hiện cách âm chứng tỏ lúc nói hắn cũng không có bất kỳ ý vũ nhục nào, chỉ là một loại ngữ khí châm biếm.
“Cáp?” Tích Bộ Thiếu Gia thuận thế co quắp ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng co quắp giật giật, “A... Ha ha... Đúng... Thực xin lỗi.” Hắn vậy mà lại xin lỗi.