Thiên Đường Kinh Hãi

Chương 119: Chương 119: Vấn Đáp Tử Vong (2)




Vưu tiên sinh mặc dù đã nói ra “Xin hỏi”, nhưng hắn không có lập tức đọc câu hỏi lên, mà cười híp mắt nói với Phong Bất Giác: “Câu hỏi đầu tiên thường rất đơn giản, không cần khẩn trương ah.”

“Ta có nói qua chính mình khẩn trương sao? Lịch sử là sở trường của ta a....” Phong Bất Giác bình tĩnh trả lời.

“Ok, xin hỏi... Địch Nhân Kiệt...” Ba chữ kia của Vưu tiên sinh vừa ra khỏi miệng, Phong Bất Giác liền nhẹ nhàng thở ra, hắn vốn có chút lo lắng đối phương đặt câu hỏi liên quan đến thế giới giả tưởng đấy, ví dụ như mới mở miệng liền nói về Lý Nguyên Phương vân vân, cũng may tên mập kia nói ra một nhân vật lịch sử chân thật. Như vậy đã nói lên kiến thức dự trữ của mình có thể cần dùng đến.

“Địch Nhân Kiệt mỗi người chúng ta đều rất quen thuộc ha ha, tể tướng thời kỳ Vũ Chu, nghe nói xử án rất có thủ đoạn.” Vưu mập lại chỉ nói nửa câu liền quay sang chuyện tào lao.

“Ngươi làm ơn hỏi cho xong a...!” Phong Bất Giác quát.

“Ha ha... Thật có lỗi thật có lỗi.” Vưu tiên sinh nói: “Xin hỏi! Địch Nhân Kiệt thuộc tuổi gì?”

“Cáp?” Phong Bất Giác nghe vậy, liền ngây dại.

Tiểu Thán bọn hắn vốn còn muốn giúp đỡ chút, nhưng nghe xong câu hỏi, tất cả đều bối rối.

“Thời gian suy nghĩ 45 giây bắt đầu!” Vưu tiên sinh thừa cơ nói ra, cùng lúc đó, toàn bộ âm-li trong trường quay vang lên âm thanh tí tách đếm giây.

“Cái này mà là lịch sử a...... Thuận tiện khảo thi trình độ toán học của ta a.” Phong Bất Giác nhẹ giọng thì thầm: “May mà năm sinh và năm mất của Địch Nhân Kiệt đều là số nguyên, rất dễ nhớ, ân... năm 630-700, năm nay là 2055, là năm hợi...”

“Còn 30 giây.” Vưu tiên sinh nhắc nhở, nét mặt của hắn ngược lại là rất nhẹ nhàng.

“Tuổi dần!” Phong Bất Giác bất vi sở động, cũng không do dự, nhanh chóng nói ra đáp án.

“Trả lời chính xác.” Vưu tiên sinh nói ra.

Khán giả đáp lại bằng tiếng vỗ tay, Vưu tiên sinh thì giơ tay lên, tấm thẻ câu hỏi thứ nhất liền bị ngọn lửa đốt cháy, hóa khí mà tán.

“Câu hỏi thứ hai.” Vưu tiên sinh chuyển hướng về phía Tiểu Thán: “Tuyển thủ số 2 nhìn qua rất khẩn trương a....”

“Cái kia... Câu hỏi thứ nhất vừa rồi thật sự là câu hỏi đơn giản nhất sao?” Tiểu Thán mặt mũi trắng bệch.

“Ha ha... Đó là đương nhiên.” Vưu tiên sinh khẽ cười nói: “Tốt rồi, xin chú ý nghe câu hỏi. Đây là một câu hỏi... về lĩnh vực thể thao.” Hắn nhìn vào trong thẻ thì thầm: “Hãy đưa ra tên của ba vị vận động viên bất kỳ đã từng đoạt chức vô địch snooker vương quốc Anh mở rộng.” Hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Thán: “Thời gian suy nghĩ bắt đầu.”

“Nhất định phải là tên đầy đủ sao?” Tiểu Thán hỏi.

“Đúng vậy.” Vưu tiên sinh trả lời, “Xin chú ý, không thể nói sai, nói sai một dù chỉ một người cũng sẽ tính thành toàn bộ sai, mặt khác xin hãy nắm chặt thời gian.”

“Ách... Joe Davis” Tiểu Thán trước tiên nói ra một cái tên mà mình nắm chắc nhất.

“Chính xác, một cái.” Vưu tiên sinh nói.”Stephen Hendry.”

“Chính xác, hai cái.” Vưu tiên sinh nhắc nhở: “Còn 30 giây.”

“Đinh Tuấn Huy!” Tiểu Thán lập tức trả lời.

“Ân...” Vưu tiên sinh trầm mặc hai giây: “Hoàn toàn chính xác.”

“Hô...” Lúc này Tiểu Thán liền nằm sấp ở trên bàn điều khiển.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay cổ vũ.

“Ha ha... Cho nên ta mới nói không cần khẩn trương nha, câu hỏi này vượt qua rất đơn giản a.” Vưu tiên sinh nói: “Hầu như đều là câu hỏi thông thường.” Hắn lấy ra microphone, hắng giọng một cái, sau đó mặt hướng về phía Tự Vũ nói: “Tuyển thủ số 3, xin nghe câu hỏi thứ ba.”

Đốt xong tấm thẻ thứ hai, Vưu tiên sinh liền nhìn vào trong tấm thẻ thứ ba nói với Tự Vũ: “Đây là một câu hỏi... về lĩnh vực câu đố.”

Tự Vũ ngược lại là không có biểu lộ gì cả, Phong Bất Giác ngồi ở đối diện nàng mặt lại phảng phất đang nói “Đây là đang tặng điểm a...!”

“Xin hỏi, một con gà, một con ngỗng, bỏ vào trong tủ lạnh, gà đông lạnh chết rồi, ngỗng vẫn còn sống, vì sao?” Vưu tiên sinh nói, “Thời gian suy nghĩ bắt đầu.”

“Bởi vì gà đông lạnh (kích động) rồi hả?” Tự Vũ lập tức trả lời.

“Thật đáng tiếc... Trả lời sai.” Vưu tiên sinh cười nói: “Đáp án chính xác, bởi vì... nó là chim cánh cụt.” (con ngỗng hán việt là thương nga, còn chim cánh cụt hán việt là xí nga)

Khán giả lập tức phát ra một mảnh thanh âm thổn thức, màn hình biểu hiện điểm trên bàn điều khiến của Tự Vũ lập tức biến thành -10 điểm. Vưu tiên sinh hướng về phía màn ảnh đưa ra bình luận: “Tuyển thủ số ba dường như đưa ra đáp án dựa trên phương thức suy nghĩ bình thường, đáng tiếc đây là câu đố.”

“Cắt... Đáp án vậy mà lại là đồng loại của ngươi a...” Tự Vũ lạnh lùng thốt một câu.

Người xem bộc phát ra một hồi cuồng tiếu, Vưu tiên sinh lấy ra khăn tay, lúng túng lau mồ hôi, xoay người sang chỗ khác ngược với hướng của Bi Linh, đem tấm thẻ thứ tư đưa tới trước mắt: “Tốt rồi, tuyển thủ số 4, xin nghe câu hỏi thứ tư.”

“A...~ loại độ khó này của học sinh tiểu học a... hỏi đi hỏi đi.” Bi Linh kích động nói.

“Đây là một câu hỏi... về lĩnh vực trò chơi.” Vưu tiên sinh nói: “Xin hỏi, ba người trong 'Bộ ba Demacia' là ai? Thời gian suy nghĩ bắt đầu!” (Hckt: trong LOL tên 3 thằng này là Garen, Xin Zhao, Jarvan IV)

“Cáp?” Bi Linh mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt.

Tự Vũ không giúp được nàng, nhưng hai người Phong Bất Giác cùng Vương Thán Chi đều nháy mắt ra hiệu ở đằng kia điên cuồng khoa tay múa chân, không ngừng dùng khẩu hình nói ra tên của ba người.

“Ha ha, không được phép nhắc đáp án ah.” Vưu tiên sinh nói: “Nếu như các ngươi thật sự đem đáp án nói cho nàng, câu hỏi này liền trực tiếp tính là trả lời sai.”

“Ah! Ta đã biết, bộ ba à!” Bi Linh một giây trước còn bĩu môi, bộ dạng vô kế khả thi, một giây sau lại chợt cười một tiếng.Ai ngờ, câu trả lời của nàng là: “Là Luffy, Ace cùng Sabo!” (Hckt: ai đọc OnePiece chắc cũng biết bộ ba này)

Phanh—— phanh——

Hai tiếng này là âm thanh mặt của Giác Ca cùng Tiểu Thán đập trúng bàn điều khiển.

Khán giả càng là kính mắt rơi đầy đất.

“Trả lời sai.” Vưu tiên sinh nói: “Bất quá câu hỏi này đối với tuyển thủ nữ mà nói xác thực đúng là điểm mù của họ.”

Vì vậy, điểm của Bi Linh cũng thành -10 điểm.

“Tốt rồi, bốn câu hỏi đầu tiên đã qua, chúng ta hãy nhìn số điểm hiện tại của họ.” Vưu tiên sinh nói: “Hai vị nam tuyển thủ đều đạt được 10 điểm, mà hai vị nữ tuyển thủ đã thành -10 điểm.” Hắn ngẩng đầu lên nói: “Xin mời ba vị khách quý đưa ra bình luận.”

Ngọn đèn cùng màn ảnh đều chiếu đến chỗ của ba vị khách quý, nữ vương Superbia nghiêng đầu hẳn về một bên, vênh váo tự đắc hừ lạnh một tiếng, bộ dạng hoàn toàn khinh thường nói chuyện với Vưu tiên sinh.

Thiếu gia Pestilence một bên ho khan một bên nói: “Ta cảm thấy phải trao đổi một chút về vấn đề nam nữ tuyển thủ, ta nghĩ bọn hắn đều có khả năng lấy được điểm.”

Hephaestus thì cằn nhằn lầm bầm lầu bầu: “Đem Cyclops bỏ vào tủ lạnh mà nói...”

Ngọn đèn lại chiếu về phía Vưu tiên sinh, hắn bất đắc dĩ giang tay ra, nói tiếp: “Được rồi, cám ơn lời bình luận của ba vị, kế tiếp...” Hắn lại chuyển hướng về phía Phong Bất Giác, “Độ khó của câu có lẽ sẽ tăng lên một chút ah.”

“Tại sao ta có cảm giác trong vòng thứ nhất câu hỏi của ta là khó nhất...” Phong Bất Giác mặt không thay đổi mà châm biếm.

Vưu tiên sinh bỏ qua lời hắn, nói: “Bắt đầu từ câu hỏi này, ta sẽ không nhắc đến lĩnh vực của câu hỏi. Xin nghe đề...” Hắn cầm lấy thẻ, đọc lên: “Xin hỏi... Số Pi, tức π có số lẻ thứ chín là bao nhiêu? Thời gian suy nghĩ bắt đầu.”

“3.” Phong Bất Giác chỉ dùng một giây liền trả lời rồi. (Hckt: π=3.141592653...)

“Ngươi đoán mò hả?” Vưu tiên sinh hỏi.

“Không phải” Phong Bất Giác trả lời.

“Rất tốt, chính xác.” Vưu tiên sinh nói.

Trên khán đài nhấc lên một tràng vỗ tay, điểm của Phong Bất Giác cũng đã tăng lên thành 20.

“Người bình thường thường chỉ nhớ đến số lẻ thứ bảy, xem ra Phong tuyển thủ trí nhớ rất tốt a....” Vưu tiên sinh nói.

“Cũng được.” Phong Bất Giác đây là khiêm tốn, kỳ thật hắn nhớ được đến số lẻ thứ 200. Hắn coi π như một kho mật mã, lấy đại ở trong 200 số đó một đoạn sáu số, tám số thậm chí mười số cũng có thể sử dụng như mật mã, hơn nữa còn có dấu vết mà lần theo.

“Xem ra khoảng cách của tuyển thủ số 1 càng ngày càng xa trường giác đấu rồi.” Vưu tiên sinh không có hảo ý mà nhìn về phía Tiểu Thán: “Tuyển thủ số 2, xin nghe đề.”

Vừa rồi lúc Tiểu Thán nghe được độ khó của câu hỏi tăng lớn liền khẩn trương lên rồi, biểu lộ kia giống như là học sinh tiểu học đang xếp hàng chờ tiêm phòng.

“Xin hỏi... Cái gọi là 'Tuổi cập kê' là chỉ nữ tử bao nhiêu tuổi? Thời gian suy nghĩ bắt đầu.” Vưu tiên sinh vừa đọc xong câu hỏi, lập tức liền nghiêng mặt ngó Phong Bất Giác nói: “Không nên thử ra dấu hoặc là dùng khẩu hình nhắc nhở ah, nếu không Uổng tuyển thủ sẽ bị trừ điểm.”

“Nguy rồi... Không biết a....” Tiểu Thán mắt nhìn Giác Ca, đối phương rõ ràng quăng đến ánh mắt khinh bỉ, lòng hắn nói: không phải chứ... Loại chuyện này không biết là rất bình thường a... cái thần thái 'Đây là kiến thức phổ thông' kia là gì a...!

“Còn 30 giây.” Vưu tiên sinh nhắc nhở nói.

Tiểu Thán cảm thấy có nghĩ tiếp cũng nghĩ không ra, dứt khoát liền tùy tiện đưa ra một đáp án: “18 tuổi!”

“Trả lời sai.” Vưu mập tươi cười đầy mặt mà tuyên bố: “Điểm về 0.”

Câu hỏi tiếp theo lại chuyển về phía Tự Vũ, Vưu tiên sinh lau mồ hôi, nhìn thẻ câu hỏi nói: “Hô... Tuyển thủ số 3, thế nào, hồi hộp không?”

Tự Vũ không có trả lời, nàng học bộ dạng của Superbia, cái đầu chậm rãi nghiêng hướng bên cạnh, hừ lạnh một tiếng.

Vưu mập lại chịu đả kích, đành phải tiếp tục: “Được rồi, câu hỏi thứ bảy, xin hỏi... Đàn tranh loại thường có tổng cộng bao nhiêu dây cung? Thời gian suy nghĩ bắt đầu.”

“21.” Tự Vũ trả lời vô cùng nhanh.

“Chính xác.” Vưu tiên sinh nói ra, hắn cũng liền không hề bình luận nhiều, miễn cho lại nói bậy.

Khán giả lại vỗ tay cổ vũ, sau đó chính là câu hỏi thứ tám, cũng chính là câu hỏi cuối cùng trong vòng thứ hai.

“Tuyển thủ số 4, xin nghe câu hỏi...” Vưu tiên sinh nói: “Xin hỏi... 'Thanh sơn như lãng nhập chương châu', câu tiếp theo là gì? Thời gian suy nghĩ...”

“Đồng tước đài tây bát cửu khâu.” Bi Linh không đợi hắn đọc xong câu hỏi liền đã trả lời.

MC còn không có tuyên bố kết quả, người xem cũng đã vỗ tay rồi, rất hiển nhiên nàng nói đúng. Xem ra phương diện thi từ cũng không chỉ là sở trường riêng của Phong Bất Giác.

“Ân... Chính xác.” Vưu tiên sinh đem thẻ câu hỏi đốt đi rồi cười nói: “Vòng này các tuyển thủ của chúng ta đều rất lợi hại a....” Hắn ý vị thâm trường mà cười nói: “Bất quá... Chắc chắn sẽ có một người phải tiến vào trường giác đấu đấy, ồ ồ ồ...”

Một vòng này hắn không để cho khách quý bình luận mà là ngay lập tức đọc câu hỏi thứ chín cho Phong Bất Giác, “Tuyển thủ số 1, xin nghe câu hỏi.” Hắn nhìn thẻ câu hỏi: “Ah! Đây là một câu hỏi đặc thù, nếu trả lời đúng ngươi sẽ được cộng thêm 20 điểm, nhưng nếu trả lời sai sẽ bị trừ đi 20 điểm, nên lưu ý a...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.