Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 88: Chương 88: Đảo giết người (4)




Tự Vũ đang ngồi trong cabin trò chơi nhìn người phụ nữ trung niên mang tạp dề ở trước mắt, thở dài một hơi: “Mẹ... Không nói tới việc ngươi lại vào phòng ta, sao còn tắt nguồn điện a.”

“Gõ cửa buồng rồi nhưng ngươi không để ý.” Mẹ Tự Vũ cười nói.

“Ta có nghe, nhưng sao lại gấp vậy...”

“Dù sao ngươi lúc này cũng mất kết nối rồi, mau ra đây giúp mụ mụ chuẩn bị cơm tối.”

“A...” Tự Vũ mang theo ngữ điệu nén giận thở dài một tiếng: “Mẹ~ Mấy chuyện này gọi phụ thân giúp ngươi chẳng phải tốt hơn sao.”

“Cha ngươi có đội mũ trò chơi trốn ở trong cabin đâu.”

“Ngươi cũng biết hắn trốn ở đâu... Với lại...”

“Đàn ông ham chơi là bình thường, nói không quá chứ phụ nữ chúng ta nên mở một mắt nhắm một mắt, bằng không ta hôm nay ra nhà ga bắt được hắn, ngày mai hắn liền trốn xuống tầng hầm ngầm, sau này nói không chừng hắn có thể đem hồ bơi rút khô nước rồi ngồi chồm hổm trong đó chơi.”

“Tất cả đều là ngụy biện... Được rồi, ta đi là được.” Tự Vũ cũng biết bản thân với mẹ là không có biện pháp, leo ra cabin trò chơi, ngoan ngoãn đi phòng bếp giúp mẹ.

...

Cùng lúc đó, trong chò trơi Thiên Đường Kinh Khủng.

Phong Bất Giác đang đứng trước một thân cây, hai tay vịn thân cây, như chim gõ kiến mà gõ đầu lên, trong miệng rên rĩ: “Đùa bố mày à! Thực sự đùa bố mày à!”

Đương nhiên, hắn cũng chỉ làm bộ để thể hiện sự buồn bực của bản thân một chút mà thôi, sẽ không thật sự dùng sức mà đập.

Tự Vũ không vô trách nhiệm đứt NET làm ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch của Phong Bất Giác.

Theo dự đoán của hắn, thời gian cần thiết để người chơi từ tòa thành xuyên qua cánh rừng rậm rạp đến biên giới đảo ít nhất cũng phải là ba giờ, mà với thực lực cường đại của tướng quân Nazarov, cộng với việc hắn đối với đảo nhỏ rõ như lòng bàn tay, cũng là đoạn cự ly này, tuy hắn không thể nào làm được việc như bất chấp địa hình di chuyển tốc độ cao, nhưng phỏng chừng hắn nhiều nhất chỉ cần hai giờ là đến.

Trong suy nghĩ của Phong Bất Giác: chỉ cần bốn người bọn họ chia làm hai đội hướng hai đầu đảo mà chạy, như vậy ít nhất sẽ có một đội người có tỷ lệ sinh tồn rất cao. Vô luận cuối cùng boss có thể đuổi theo và tiêu diệt một đội trong đó hay không, cự ly giữa đội còn lại với boss lúc đó cũng đủ giúp bọn họ chống chịu qua năm giờ.

Đó là một chiến thuật vô cùng đơn giản, dùng không gian đổi thời gian. Nếu làm như vậy, xác xuất thành công qua cửa của kịch bản sẽ gần như 100%, mặc dù đối với mỗi người chơi mà nói đều có 50% khả năng có thể chết, nhưng khoản mua bán này vẫn tương đối có lời. Chỉ cần qua cửa, đội không bị đuổi giết chắc chắn có thể thu hoạch ban thưởng qua cửa, mà đội bị đuổi giết trên khách quan đã vì đội kia làm ra cống hiến rất lớn, sau khi kịch bản thuận lợi xong xuôi, tỉ lệ kinh nghiệm hệ thống cho bọn họ cũng sẽ không thấp.

Về phần đội nào chết, đội nào sống hoàn toàn là xác suất, boss đuổi ai người chơi không thể quyết định được, nên không trách người khác được, nhiều nhất trách bản thân vận khí kém. Từ đó mà xem, khả năng Nhất Kiếm cùng Bất Phạ tiếp nhận kế hoạch này cũng rất lớn.

Mà trong kế hoạch này, Phong Bất Giác tất nhiên là chuẩn bị cùng Tự Vũ tạo thành một đội, bởi vì hắn rất ngại Bất Phạ Mỹ Mi kia. Từ danh hiệu cùng với lời nói và việc làm của nàng mà xem, kỹ năng danh hiệu của nàng vô cùng có khả năng là loại ẩn dấu, chạy trốn hoặc là chuyển dời mục tiêu cừu hận. Nếu ở chung với nàng, không có nguy hiểm thì không sao, một khi gặp nguy hiểm thì chỉ sợ sẽ biến thành kẻ chết thay.

Nhưng những suy luận này của hắn dù sao cũng không có bằng chứng chứng minh, cho dù là nói ra, Bất Phạ cũng hoàn toàn có thể phủ nhận. Hơn nữa, giả như phong cách chơi game của người ta đã như vậy nhưng vẫn có người nguyện ý mắc câu, việc gì hắn phải người xấu chuyện tốt. Cho nên lúc Phong Bất Giác thấy ý định bảo hộ của Nhất Đao cùng Nhất Kiếm cũng không có ngăn cản. Dù sao bản thân hắn sẽ không đi làm việc không được lợi gì này, cùng lắm nhắc nhở một vài hảo hữu là được rồi.

Nhưng với tình trạng hiện tại, Tự Vũ không hiểu sao lại mất NET. Vốn là tính dựa theo kế hoạch ban đầ mà hành động, nhưng lúc này Phong Bất Giác phải đi một mình... biến số trong chuyện này phải nói là rất nhiều.

Sở dĩ Phong Bất Giác không có dùng kế hoạch bốn người theo bốn hướng khác nhau chạy trốn cũng là bởi vì hành động một mình có độ nguy hiểm rất cao. Khi đi một mình, chỉ sợ còn chưa có xuyên qua cánh rừng cũng sẽ bị mãnh thú hoặc là nhân tố bất định nào đó đem xử lý. Bốn người chia nhau hành động, cuối cùng rất có thể trên đường tẩu thoát từng người một tử vong, cho dù có người miễn cưỡng tới cuối đảo, chỉ cần boss đuổi theo thì sẽ thất bại trong gang tấc...

“Ừ... Kịch bản năm người, nội dung chính mới vừa bắt đầu mà chỉ còn lại có ba người.” Phong Bất Giác tự nhủ: “Việc ba người cùng trốn một chỗ là vô nghĩa, boss nhất định có thể đuổi theo chúng ta, cho nên tụ cùng một chỗ nhất định cả đoàn bị diệt, nhưng kế hoạch chạy trốn không thể bỏ...”

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn trở lại trước mặt Nhất Kiếm cùng Bất Phạ, nói ra: “Tốt... Ta sẽ nói một chút về kế hoạch chạy trốn.”

“Chờ một chút.” Nhất Kiếm nhanh chóng nói: “Tại sao ngươi lại là người ra lệnh a? Ngươi là người có cấp thấp nhất a? Dù cho ngươi biết rất nhiều nhưng nội dung tiếp theo của kịch bản cũng không có quan hệ gì với tiểu thuyết a, tin tức ngươi nắm giữ không phải cũng như chúng ta ư?”

“Vậy ngươi chỉ huy đi, tiếp theo nên làm gì?” Phong Bất Giác một câu đem trọng trách ném qua.

“Ách...” Nhất Kiếm sững sờ một chút, nuốt vài ngụm nước miếng, vì sợ không đủ to nên hắn ngược lại đề cao âm thanh: “Chúng ta chạy hướng tây bắc, một mực chạy xuyên qua cánh rừng đến bờ biển, đầu tiên cứ tạo khoảng cách với tòa thành này rồi nói sau.” Hắn làm như thật mà nói: “Nazarov có chó săn, cho dù không có dấu chân thì bị đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề thời gian, cho nên chúng ta dứt khoát đừng quan tâm tới dấu chân, ở ven đường sắp đặt nhiều bẫy rập một chút để làm giảm tốc độ của hắn. Chờ tới lúc hắn đuổi tới bờ biển chắc cũng đã hừng đông.”

“Ý rất hay, ngươi đúng là thiên tài!” Phong Bất Giác hai mắt tỏa sáng.

“A? Ha ha, quá khen, quá khen.” Nhất Kiếm cũng không nghe được ý tứ trào phúng trong lời Phong Bất Giác.

Bất Phạ Mỹ Mi ngược lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, có vẻ như đang suy nghĩ hàm ý trong đó, nhưng vì duy trì hình tượng kẻ yếu, nàng cứ thế nhịn xuống mà không có mở miệng.

“Nhưng mà ta cảm thấy cũng không cần sắp bẫy.” Phong Bất Giác nói.

“A? Vì sao?” Nhất Kiếm nói.

“Ngươi có biết làm bẫy rừng không? Ngươi sẽ làm vài cái chứ?” Phong Bất Giác hỏi.

“Ách...” Nhất Kiếm lúc này mới ý thức được hiểu biết của hắn đối bẫy rập còn dừng lại ở mức đào một cái hố to, trải lá cây lên, mà ngay cả hệ thống bẫy rập đơn giản nhất hắn cũng không biết làm như thế nào.

“Trên cơ bản mà nói, bẫy trong rừng có thể chia làm hai loại là bẫy săn và bẫy chiến thuật.” Phong Bất Giác nói: “Chức năng chủ yếu là bắt giữ và gây sát thương, mặt khác còn có một vài loại bẫy cần người đứng gần thao tác. Cá nhân ta cho rằng hai bộ phim “First Blood” và “Predator” giải thích uy lực cùng tác dụng của bẫy rập phi thường hợp lý, nhưng lại hơi lý tưởng hóa. Trên thực tế, phần lớn bẫy rập không quá đáng tin, hơn nữa bố trí chúng thập phần mất thời gian.”

Hắn tiện tay vuốt mái tóc: “Dù cho chúng ta có biện pháp trong thời gian ngắn mà thuần thục bày một vài bẫy rập... thì cũng đừng quên, trong cái phiến rừng này còn có rất nhiều động vật khác, coi như là bày bẫy rập, ngươi cũng không thể cam đoan Nazarov hay chó săn của hắn sập bẫy đầu tiên, cho nên... Như vậy chỉ là hành động lãng phí thời gian.”

Sắc mặt Nhất Kiếm trầm xuống, bị người khác đơn giản nhanh gọn chỉ ra lỗ hổng trong kế hoạch của hắn, dù là ai thì cũng sẽ có chút thẹn quá hoá giận.

“Đương nhiên, loại bẫy này chỉ có thể nói là một chút tiểu tiết mà thôi.” Ngữ khí Phong Bất Giác biến đổi: “Trừ điểm ấy, kế hoạch của ngươi rất hoàn mỹ.”

“Ừ.. Sao?” Nhất Kiếm lúc này có cảm giác không dám tiếp lời, sợ lại bị người khác nâng cao rồi lại túm xuống.

“Tất nhiên... Nhị vị cứ hướng phía Tây Bắc mà đi, trên đường nhớ cẩn thận, chúng ta nên tạm biệt ở đây a.” Phong Bất Giác phất tay, không ngờ hắn lại xoay người hướng phía tòa thành trên thềm đá mà đi.

“Này! Ngươi làm gì thế?” Nhất Kiếm cả kinh nói: “Sao ngươi lại quay lại?”

Phong Bất Giác không có trả lời vấn đề này mà nói: “Nếu như ba người chúng ta cùng đi, vạn nhất bị Nazarov đuổi theo thì xác định là cả đoàn bị diệt. Nhưng nếu chúng ta chia nhau đi, các ngươi đi góc tây bắc, ta đi hướng Đông Nam, vậy thì chí ít có một bên có thể sống đấy.”

Bất Phạ hỏi: “Vậy thì ngươi trở về tòa thành làm gì?”

“A, ta không có thiết bị chiếu sáng, ta đi hỏi tướng quân một chút, có thể hắn sẽ cho ta cây đuốc hay cái gì đó.” Phong Bất Giác đáp xong liền đi tiếp, một lần nữa hướng về phía tòa thành nơi boss ở.

“Ha... Người này bị điên a...” Nhất Kiếm Khuynh Thành gượng cười hai tiếng: “Hừ... Khó trách tên là điên khùng chưa phát giác ra.”

Bất Phạ cũng nhìn qua bóng lưng Phong Bất Giác, trong mắt như có điều suy tư.

“Chúng ta đi thôi, đừng động tới hắn.” Nhất Kiếm Khuynh Thành nói.

Bất Phạ chợt lại khôi phục bộ dáng ngu ngơ khờ dại kia mà trả lời: “Ừ, tốt. Nhất Kiếm đại ca, ngươi phải bảo vệ ta thật tốt nha.”

“Ha ha... Cứ dựa vào ta.” Nhất Kiếm vỗ ngực, mang bộ dáng mười phần đáng tin lấy kiếm ra, giơ đèn pin lên dẫn Bất Phạ tiến vào rừng.

...

Ở góc tây bắc, trong rừng sâu.

Trong bóng tối truyền đến tiếng vang sột sột soạt soạt rất nhỏ.

Một bóng dáng di động chậm chạp trên mặt đất, khi thì bám trên cành cây, khi thì trườn giữa đám đá vụn.

Mãng xà (Edt: là trăn sống lâu năm), động vật ăn thịt nguy hiểm trí mạng trong rừng, là một trong những loài ở đỉnh chuỗi thức ăn.

Ở trên cái đảo này có một con quái vật máu lạnh khổng lồ, chiều cao của nó đã vượt qua mười mét, đầu dẹp phủ đầy vảy, lưng nó màu đen, bụng thì nâu đen, sau lưng còn có văn sọc trắng tinh tế.

Nó là sát thủ trời sinh, đầu lưỡi chẻ đôi như rada do thám, cơ thể tráng kiện có thể đem xương cốt bất kì loại động vật nào nghiền nát. Trong cơ thể nó không có độc tố bởi vì nó không cần. Nó có thể kéo mở cái cằm dài như trật khớp, nuốt trọn cả người sống, dùng vài tuần để từ từ tiêu hóa. Sau mỗi một lần đi săn, nó liền bảo trì trạng thái không ăn trong mấy tháng.

Trừ tướng quân Nazarov cũng không còn người nào có thể giết chết nó.

Bình thường nó canh giữ trong sào huyệt của mình ở trên đảo, những động vật khác muốn tránh cũng không kịp.

Đêm hôm nay chính là lúc nó ra ngoài kiếm ăn sau mấy tháng sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.