Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 133: Chương 133: Địa cầu phế thổ thiên (6)




Một giờ sau, Tận Thế Tấn Công cùng Cuối Cùng Tấn Công đi tới ngã ba Phong Bất Giác cùng Cuồng Tung Kiếm Ảnh gặp phải cự quái.

“Những thứ kia là cái gì?” Tận Thế Tấn Công nhìn đống kim loại rác rưởi phát ra mùi hư thối trên mặt đất nói, “Cạm bẫy nào đó chăng?”

“Ta nghĩ là thi thể của quái vật nào đó.” Cuối Cùng Tấn Công nói: “Còn nhớ rõ âm thanh bạo tạc nổ tung kia không?”

“Ah... Thì ra là thế, nổ nát vụn sao.” Tận Thế Tấn Công nói: “Nói cách khác... Hơn một giờ trước, có người ở nơi đây giết chết một con...” Hắn nhún vai, nhất thời cũng không tưởng tượng ra bộ dạng lúc còn hoạt động của bãi nước mủ cùng kim loại này, “Tóm lại là một con quái vật rất lớn.”

“Chúng ta đã giết chết ba bốn gia hỏa mặc áo cam, trên người bọn họ không có vũ khí gì có thể nổ tung.” Cuối Cùng Tấn Công nói: “Chỉ có Đạn Xạ Khí Phản Trọng Lực mà thôi, cho nên cơ bản có thể xác định vụ bạo tạc nổ tung này là do Cuồng Tung Kiếm Ảnh bọn hắn chế tạo ra.”

Tận Thế Tấn Công nói tiếp: “Cái này đã nói lên chúng ta không đi sai đường.”

Cuối Cùng Tấn Công gật gật đầu: “Phòng thí nghiệm dưới mặt đất này tuy lớn, nhưng cũng không phải mê cung gì, mấy cái lối rẽ cũng không quá sâu. Chúng ta đã thăm dò xong phần cuối của bên kia, kế tiếp đi theo hành lang này, nhất định có thể tìm được bọn hắn.”

Tận Thế Tấn Công nói: “Bất quá... Chúng ta vừa rồi tìm trong khu vực không có cửa đi ra ngoài, cái này cho thấy phần cuối của phương hướng bọn hắn đi có thể sẽ có đường đi ra ngoài.”

Cuối Cùng Tấn Công nói: “Vậy thì thế nào? Giới thiệu tóm tắt đã nói lên tất cả, trên “Cựu Địa Cầu” này khắp nơi đều là gió lốc, độc đầm lầy, cả biển cũng bị ô nhiễm đấy, rất hiển nhiên tình huống bên ngoài so với dưới này càng hỏng bét hơn.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến trước một cánh cửa kim loại ở đoạn cuối hành lang, cửa đã mở ra, gian phòng bên trong rất tối, còn tản mát ra mùi vị khác thường.

“Cẩn thận có mai phục hoặc là cạm bẫy...” Sau khi đi đến cửa, Tận Thế Tấn Công giảm thấp âm thanh xuống nói với đồng đội.

Cuối Cùng Tấn Công không có lên tiếng trả lời, chẳng qua là làm một thủ thế đơn giản, ý bảo đồng đội đi theo phía sau mình, đồng thời riêng phần mình phụ trách đi thăm dò một hướng, xem ra đối với việc tiến vào không gian tối tăm, bọn hắn sớm đã có sáo lộ phối hợp cố định.

Cuối Cùng Tấn Công là người thứ nhất vọt vào cửa. Ngay khi tiến vào hắn liền mở đèn pin, ánh sáng chiếu ngay về phía trước, theo ngược chiều kim đồng hồ; Tận Thế Tấn Công theo sát phía sau, bất quá đèn pin của hắn dựa theo chiều kim đồng hồ để điều tra.

Kết quả trong gian phòng đó bất cứ vật gì có giá trị cũng không có, chỉ có một lồng giam có cửa bị phá hỏng, cùng với một cái rương sắt rỗng tuếch.

“Xem ra bọn hắn giết hết quái vật, mở rương, sau đó rời đi rồi.” Tận Thế Tấn Công nói.

“Ân, có lẽ liền...” Cuối Cùng Tấn Công một bên dạo bước một bên ứng với hắn mà nói. Không nghĩ tới lại nói một nửa đột nhiên cắt đứt, chợt nghe thấy một tiếng trầm đục.

“Gì vậy?” Tận Thế Tấn Công quay đầu.

Cuối Cùng Tấn Công ngã chó gặm bùn. Hắn bình tĩnh mà dùng một tư thế hít đất đem chính mình chống trên mặt đất, một lần nữa đứng vững, lau đi hai hàng máu mũi...

“Ta bị vật gì đó... Làm vấp chân.”

Bộ dạng đối thoại của hai người này càng xem càng cảm thấy quái dị, cho dù lúc xuất hiện tình huống đột phát, nét mặt cùng ngữ khí của bọn hắn vẫn là như vậy, lạnh như băng mà cứng ngắc, tốc độ nói chuyện cũng là không nhanh không chậm.

Cuối Cùng Tấn Công vuốt bên chân, chỗ đó nhìn như không có vật gì, nói: “Nơi này có một thứ gì đó ẩn hình... Ân... Thi thể của sinh vật.” Hắn sở dĩ lập tức phản ứng ra là thi thể không chỉ vì tại khoảng cách gần có thể ngửi được một mùi vị gay mũi rõ ràng, càng là bởi vì hắn mò phải nội tạng quái vật bị Phong Bất Giác rạch ra, lúc này trên tay hắn đã dính đầy dịch nhờn buồn nôn nhưng lại không thể thấy được.

Tận Thế Tấn Công cũng đã đi tới, muốn lấy tay xác nhận một chút.

“Đợi một...” Cuối Cùng Tấn Công còn chưa nói chữ “chút”, đồng đội đã một chưởng ấn ở trên lồng ngực thi thể rồi.

“Ách... Cái này...” Trong lòng Tận Thế Tấn Công vô cùng hối hận, đáng tiếc đã chậm.

“Ngươi cũng đã dính phải, ta đây giải thích cũng dễ hơn một chút.” Cuối Cùng Tấn Công nói: “Ngươi có phát hiện hay không, thi thể này chịu rất nhiều vết thương trí mạng...”

“Ân... Đầu bị vật gì đó chặt một đao. Thân thể...” Tận Thế Tấn Công thoáng cau mày nói: “Hai tên gia hỏa kia đang giải phẫu hay là ngược thi...”

“Có thể là trong quá trình chiến đấu, hai người công kích ở bộ vị bất đồng a.” Cuối Cùng Tấn Công nói: “Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.”

Hai người đã tham quan xong kiệt tác của Phong Bất Giác cùng Cuồng Tung Kiếm Ảnh liền bước nhanh hơn tiếp tục đi về phía trước. Bọn hắn cũng hiểu rõ, dù cho trên đoạn đường này còn có quái vật, cũng đã bị hai người đối phương giải quyết hết, cho nên bọn hắn có thể yên lòng rút ngắn khoảng cách với đối thủ.

Chạy được một đoạn như vậy, bỗng nhiên trên đoạn hành lang sáng lờ mờ phía trước, bọn hắn lại nhìn thấy một thứ đồ vật gì đó.

Lần này là Tận Thế Tấn Công đi lên xem xét trước, hắn dùng đèn pin chiếu vào thứ đó, thì thầm: “Đó là một đầu người a...”

Cuối Cùng Tấn Công đi đến bên cạnh hắn, nhìn quanh một phen: “Nhưng thân thể ở đâu?”

“Bị quái vật ăn?” Tận Thế Tấn Công đáp.

“Ngươi xem phần cổ dưới cái mũ... Vô cùng bằng phẳng.” Lúc Cuối Cùng Tấn Công nói lời này, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên khuôn mặt đã tái nhợt của hắn: “Hiển nhiên là bị vũ khí sắc bén một nhát chặt đứt đấy.”

Tận Thế Tấn Công quay sang, nhìn đồng đội: “Ngươi không phải là muốn ám chỉ ta, là Cuồng Tung Kiếm Ảnh bọn hắn đem thi thể ăn mất chứ...”

“Làm sao có thể...” Cuối Cùng Tấn Công ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát đầu lâu trong mũ bảo hiểm, nói: “Bất kể là tiêu hủy thi thể ngay tại chỗ hay là kéo đi đều phải lưu lại lượng lớn vết máu mới đúng, nhưng nơi đây hầu như không có máu. Hơn nữa... ngươi xem đầu của người này bên trong đã khô cạn, ngoại trừ một chút máu trên mặt, cả óc đều hầu như không còn.”

Tận Thế Tấn Công nói: “Vậy kết luận là?”

“Ở ven đường chúng ta không phát hiện qua bất cứ thi thể hoặc là vết máu gì.” Cuối Cùng Tấn Công trả lời: “Nói rõ địa điểm bọn hắn giết người là một địa phương ở phía trước, nhưng sau đó lại vòng trở lại, đem cái đầu người có dịch thể đã gần như khô cạn này đặt ở đây.”

“Hừ... Muốn đem chúng ta dọa lùi sao?” Tận Thế Tấn Công hừ lạnh nói.

“Đoán chừng là vậy.” Cuối Cùng Tấn Công nói: “Ngươi xem những lỗ thủng trên mũ bảo hiểm này, không giống như là vũ khí tạo thành, cho nên... Trước khi người này bị chém, rất có thể đã bị quái vật giết chết, hút khô óc cùng máu bên trong sọ.” Hắn đứng lên: “Bọn hắn chém đầu thi thể, sau đó lấy tới ném ở chỗ này, muốn chế tạo áp lực tâm lý với chúng ta sao? Ha ha... Xem ra Cuồng Tung Kiếm Ảnh cũng bất quá chỉ như vậy, chỉ biết đùa nghịch chút ít tiểu thông minh.”

“Đây là chột dạ a....” Tận Thế Tấn Công nghe xong lời này, lập tức tin tưởng cũng tăng gấp đôi: “Đao Kiếm Tiếu gì chứ, không phải đẳng cấp thấp cũng vẫn biết kinh sợ sao? Ha...”

“Gấp rút đuổi theo a.” Cuối Cùng Tấn Công đi qua đầu tử thi nói: “Nếu như đối phương muốn trì hoãn tốc độ của chúng ta, đối sách tốt nhất chính là không để cho bọn họ như nguyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.