“Giác ca... Thật là ác a.” Vương Thán Chi nói.
“Như thế nào, thấy buồn nôn rồi hả?” Phong Bất Giác một bên hỏi lại, một bên liền chạy đến chỗ cỗ thi thể kia.
“Dù là tư tưởng hay hành động đều rất buồn nôn a...!” Vương Thán Chi kêu lên: “Ngươi không thể vì cảm giác rằng ban thưởng chưa đủ mà xằng bậy
a...”
“Xằng bậy?” Phong Bất Giác nói: “Bên trong mà có phân hoặc dị hình, ta
mới là xằng bậy.” Hắn đã ngồi xổm trước cỗ thi thể thứ hai: “Nếu bên
trong không có gì, chỉ có thể chứng minh suy luận của ta sai, nên cũng
không tính xằng bậy. Mà nếu bên trong nếu có cái gì...” Phong Bất Giác
nói đến đây, tay đã vươn vào trong bụng thi thể từ cái vết thương ghê
rợn kia, toàn tâm toàn ý mà bắt đầu lục lọi vào trong bụng như không có
việc gì.
“Uổng huynh... Ngươi nói nhỏ cho ta biết, Phong huynh thường ngày đến
tột cùng là làm nghề gì...” Long Ngạo Mân sửng sốt, đã bị cái gã đồng
đội này làm sợ tới mức Giá Trị Kinh Hãi đã có chút phập phồng.
“Tiểu thuyết gia...” Vương Thán Chi ngây ngốc trả lời.
“Tiểu thuyết gia kinh khủng như vậy à?” muội tử Tịch Mịch ở bên cạnh cũng nghe được, không khỏi chen miệng nói.
“Đương nhiên là hắn không thuộc đa số...” Vương Thán Chi bổ sung.
“Hàaa...!” Phong Bất Giác cười một tiếng, đáng sợ tới mức làm bốn người khác giật mình một cái.
“LOOK!” Phong Bất Giác đắc ý nói, tay giơ lên một kiện đồ vật. Hắn vậy
mà thật sự từ trong bụng giàn giụa máu của tử thi kia tìm được trang bị, hơn nữa còn là trang bị tốt...
[Tên: Con mắt thù hận
Loại: Đồ phòng ngự
Phẩm chất: Tốt
Lực phòng ngự: Không
Thuộc tính: Không
Đặc hiệu: Có thể tức thời biết được mục tiêu cừu hận của quái vật
Điều kiện trang bị: nhân vật nhỏ hơn hoặc bằng cấp 20, sau khi nhặt không cách nào giao dịch
Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Có
Ghi chú: Ngươi đã tìm được món vật phẩm này, tất nhiên nó là của ngươi.
Cái kính bảo hộ này là do một gã pháp sư tử linh chế tạo ra, hắn gây thù hằn rất nhiều, muốn nhờ vật này để thấy rõ sát ý của người khác từ
trong đám đông. Đáng tiếc, món đồ này một lần chỉ có thể quan sát một
mục tiêu... Khi hắn còn sống, từng ở trên kính bảo hộ khắc lại một cụm
chữ nhỏ: Khi ngươi đến chỗ ta thì ta cũng đã thấy ngươi. ]
Món trang bị này trông rất giống kính thông khí mà các phi công thường
đeo trong Chiến tranh thế giới thứ II. Vấn đề duy nhất là nó được lấy ra từ trong bụng tử thi, điều này thực sự rất buồn nôn...
“Ta đã nói rồi, tất cả gợi ý trong cục cảnh sát này đã quá rõ ràng. Cả
thành phố nửa bóng người cũng không có, vậy mà hết lần này tới lần khác
nơi này có thi thể, trên hai cỗ thi thể kia đều có vật phẩm, còn cỗ này
nhìn như có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu thật chỉ có thể từ trên người hắn tìm được một cây gậy cảnh sát thì hệ thống căn bản không cần bày một cỗ tử thi làm cho người ta ấn tượng khắc sâu như vậy ở chỗ
này, trực tiếp đem gậy cảnh sát giấu ở cái nơi xó xỉnh nào đó là được
rồi.”
“Thật cứng rắn... Xem như ngươi lợi hại...” Vương Thán Chi nói: “Thời
gian cấp bách, chúng ta có thể xuất phát a, khôi phục và tìm kiếm được
tương đối, cả đồng đội cũng đều bị ngươi dọa sợ rồi.”
......
Sau khi ly khai cục cảnh sát, năm người tiếp tục đi lại trên đường. Thăm dò cục cảnh sát đã giúp cho bọn họ sớm hoàn thành có thể là một trong
các bước tiếp theo cần làm của nhiệm vụ mới, lại lấy được không ít vật
hữu dụng. Vốn sĩ khí mọi người có lẽ phải có chỗ tăng lên đấy... nhưng
chỗ quái dị của Phong Bất Giác dần dần hiện ra, hắn làm cho các đồng đội sợ hãi, chỉ sợ so với cái trò chơi này còn có thể mang đến ảnh hưởng
mạnh hơn.
Trong trò chơi, dọa người dù là do sự kinh dị, khủng khiếp đến mức làm
cho người sợ tới mức cắt đứt kết nối, thì mọi người cũng đều rõ ràng đây chỉ là giả mà thôi. Nhưng hành vi của Phong Bất Giác nếu như phát triển tiến thêm một bước, thăng cấp... điều này khó có thể tưởng tượng đấy,
nhưng hắn là người chơi tồn tại tgật sự trong hiện thực, chỉ nghĩ tới mà thấy sợ...
“Nhìn phía trước!” Đi được chừng mười phút, Long Ngạo Mân dừng bước lại, chỉ phía trước nói ra.
Mọi người hướng phía trước nhìn lại, thấy một cái quảng trường thập phần rộng rãi, trên mặt đất phủ kín đá. Ở chính giữa có một cái cửa cực lớn, cao hơn 10m, rộng chừng 4m, một mặt cửa bị sương mù đen kịt quái lạ bao phủ, mặt khác thì lại mở rộng ra đấy.
Lúc năm người tiếp cận cánh cửa kia, hệ thống nhắc nhở lại vang lên:
[Nhiệm vụ trước mắt hoàn thành, nhiệm vụ chính tuyến đã đổi mới ]
Mở menu ra nhìn, bên cạnh cái lúc trước cái [Tìm tìm ra Canh Cổng Ác Ma
trong thành phố] bị đánh một dấu tích [√], phía dưới lại tăng thêm hai
cái nhiệm vụ: [Tại cục cảnh sát phố thứ chín phía Đông tìm hỏa chìa
khóa] và [Tại trung tâm thương mại phố mười lăm phía Nam tìm mộc chìa
khóa]. Cái nhiệm vụ ở trước đã hoàn thành, bên phải đã đánh dấu √.
Sau khi xem qua thanh nhiệm vụ, Phong Bất Giác bước nhanh tới trước cổng chính, đứng đối diện cánh cửa ngưỡng mộ vài giây, nói: “Thì ra là
thế... Xem ra cũng không tính là quá lừa người, trong năm cái ma pháp
trận có ba cái đã sáng, chứng tỏ ba cái cái chìa khóa kim thủy thổ không cần tìm, một mực ở trên cửa duy trì phong ấn.”
Vương Thán Chi cũng theo bọn hắn đi tới, nhìn theo hướng ánh mắt Phong
Bất Giác. Trong cửa lớn tràn ngập hắc ám, làm cho người ta có cảm giác
cho dù dùng sức mạnh của đèn chiếu xạ thì cũng không cách nào xuyên qua. Trong khu vực khuông cửa nhô lên, có năm cái ma pháp trận có màu sắc
khác nhau, dựa vào phương vị ngũ hành mà xếp đặt. Năm cái trong trận đều bị vẽ lấy thần vân tối nghĩa khó hiểu, lúc này có ba cái đang sáng.
Phong Bất Giác lấy ra hỏa chìa khóa, cầm trên tay, lập tức đưa tay tới
gần cửa ra vào, nhưng đợi trong chốc lát vẫn không phản ứng chút nào.
Hắn một lần nữa thu hồi cái chìa khóa, nói: “Ân... Đoán chừng phải đợi
sau khi thu đủ cả hai cái chìa khóa, đổi mới thêm một cái nhiệm vụ, thì
mới có thể nói cho chúng ta biết làm cách nào để khôi phục phong ấn.”
Hắn dừng thoáng một phát: “Việc này không nên chậm trễ, khoảng cách thời gian lần thứ nhất và lần thứ hai hắc ám phủ xuống chừng ba mươi phút,
bây giờ cách lần hắc ám thứ hai cũng đã được mười tám phút rồi. Nếu như
mỗi lần khoảng cách giống nhau thì chúng ta tốt nhất là trong vòng mười
hai phút đi đến cái trung tâm thương mại kia, hơn nữa đánh chết quái vật chỗ đó, nếu không...”
Long Ngạo Mân nghe thế liền dẫn đầu xông ra ngoài, “Nhanh! Đuổi kịp!”
Hắn mặc dù không mưu tính sâu xa, nhưng đối với sự tình gần đó vẫn có
thể phỏng đoán một hai... Nếu lại gặp quái vật cường hóa thì đi lên chết dập đầu không thể nghi ngờ chính là mình. Lúc trước đã bị cái Huyết Thi dọa sợ, hắn cũng không nguyện ý tiến hành loại tiến độ tương tự để rồi
lĩnh cơm hộp. (lĩnh cơm hộp = die)
Năm người dưới sự dẫn dắt của Long ca một đường chạy chậm về hướng Nam
mà đi. Trên quảng trường chỗ Cánh Cổng Ác Ma có bản đồ thành thị, từng
con đường đều có cột mốc đường và tên, cho nên không cần Phong Bất Giác
lại chỉ rõ đường đi, Long Ngạo Mân liền rất nhanh đã tìm được vị trí phố mười lăm.
Bọn hắn trong năm phút chạy được một km đã đến cửa ra vào của trung tâm
thương mại. Đây là một đoạn không dài cũng không khoảng, trên cơ bản
ngoài thực tế thể năng bình thường của mọi người đều có thể hoàn thành
cái chỉ tiêu này, chỉ có điều sau khi chạy xong phải thở gấp hai phút
mới có thể lại tiếp tục đi.
“Lại có điện...” Long Ngạo Mân hiển nhiên là cái loại trong hiện thực có thể chạy Maratông một km tựa như chơi.
Đến chỗ này phải nói thêm một cái khái niệm mới: “Thuộc tính không hiển thị“.
Đây là một thứ không chỗ nào không có. Cho dù là ở bên trong thế giới
giả tưởng cũng không cách nào hoàn toàn định lượng thuộc tính. Dùng Long Ngạo Mân lúc này để nêu ví dụ, nếu một người chơi trong hiện thực có tố chất cơ thể tương đối mạnh thì cùng một việc, sau khi hắn và người
chơi khác làm xong thì tiêu hao có sai biệt. So với người chơi nữ có thể lực kém nhất ở đây chính là Tịch Mịch thoáng một phát, Long Ngạo Mân
chạy xong đoạn đường này tiêu hao thể năng ít hơn, mặc dù chênh lệch chỉ tầm mười điểm, nhưng loại sai biệt rất nhỏ này mãi cho đến hậu kỳ trò
chơi đều vẫn luôn tồn tại.
Nói cách khác, nếu như giá trị hạn mức cao nhất của thể năng giống nhau, dùng tốc độ như nhau, liên tục chạy trốn cho đến kiệt sức mới thôi, thì Long Ngạo Mân so với Tịch Mịch chạy được xa hơn. Đây chính là thuộc
tính không hiển thị.
Lại lấy một thí dụ khác. Ví dụ như làm một cái so sánh tương đối giữa
người trong hiện thực biết sử dụng súng và người trong hiện thực chưa
từng tiếp xúc qua súng, hai người đều đem xạ kích sở trường luyện đến
cấp A [Sở trường cấp A: Tinh xảo, có tỷ lệ tự mình lĩnh ngộ kỹ năng của
hệ. Lúc đạt tới cấp bậc này, xác xuất phát động thành công kỹ năng của
hệ là 100%]. Bọn hắn phát động một cái kỹ năng như nhau, mục tiêu xạ
kích giống nhau, như vậy tổn thương và độ chính xác do người trong hiện
thực có dùng tạo ra có lẽ đều sẽ hơi cao hơn một chút. Đương nhiên điểm
này là bản thân người chơi rất khó phát hiện ra đấy, chỉ có hệ thống mới biết được cụ thể hơn kém bao nhiêu.
Càng về sau trò chơi, năng lực tổng hợp của người chơi càng ngày càng
mạnh, sau cấp 30 liền tương đương với cái loại võ nghệ cao cường trong
The Matrix, đều chuẩn ra quyền như gió. Đến lúc đó, thuộc tính không
hiển thị sẽ càng ngày càng khó nhận ra. Thông qua định nghĩa cái thiết
lập này mà nói chính là đem “năng lực” hóa thành một loại tài nguyên,
cho người chơi hưởng được lợi ích nhất định.
“Giống như khung cảnh lúc trước, xem ra miễn là địa phương có liên quan
nhiệm vụ chính tuyến sẽ có mấy thứ mà chỗ khác không có, như đèn và thi
thể.” Phong Bất Giác nói.
“Tiếp theo làm gì bây giờ? Đợi quái vật lao tới tập kích chúng ta?” Vương Thán Chi hỏi.
“Hệ thống làm sao sẽ nhàm chán như vậy, mỗi lần đều dùng thủ pháp xuất
hiện giống nhau?” Phong Bất Giác trả lời: “Cứ vào đi thôi, đừng hy vọng ở đây sẽ có thêm một con Huyết Thi khác đập tường mà ra, bên trong khẳng
định có quái vật khác...”
Hắn dẫn đầu hướng về lối vào, đây là một cái cửa thủy tinh tự động cỡ
lớn, lúc này mở ra, Phong Bất Giác nghênh ngang cất bước tiến vào.
Tòa trung tâm thương mại này chiếm diện tích rất lớn, nhìn qua rất khó
để đoán coi nó rốt cục rộng bao nhiêu mẫu. Bên trong đèn sáng rõ, thang
máy, thang cuốn, thậm chí máy bán hàng tự động... tất cả các thiết bị
điện đều chạy bình thường, bất quá rất nhiều khay chứa bị phá hư một
mức nhất định.
Vẻn vẹn trong kiến trúc chính là đã có năm tầng, có hai cái thang máy
hình trụ bốn mặt trong suốt. Mỗi tầng đều có thang cuốn, lối thoát khẩn
cấp trông cũng không bị phá hỏng, bên trong có lẽ có cầu thang bình
thường.
Từ cửa chính trở ra chính là một cái siêu thị lớn tới mức nhìn không
thấy điểm cuối, có chừng 30 bộ quầy thu ngân rada xếp chỉnh tề thành
hàng. Tầng trên mỗi một cái đều có rất nhiều cửa hàng khác: quần áo, ăn
uống, KTV, phòng snooker... Nếu như còn dư dả thời gian mà các người
chơi còn không đem nơi này lục soát mấy lần thì quả thực là cảm thấy có
lỗi với bản thân.
Phong Bất Giác không nói hai lời, đầu tiên đi tới bảng hướng dẫn ở trước cửa, thật nhanh đem mỗi lần một tầng chủ yếu kinh doanh cái gì quét qua một lần. Nhưng bởi vì đây là trung tâm thương mại, cơ bản là cái gì cần có đều sẽ có, nên ngược lại gây ra tác dụng mê hoặc.
“Mộc chìa khóa sẽ ở đâu... Nơi bán hàng? Chỗ bán đồ chơi?” Cô độc cũng rất sốt ruột nghĩ kế.
Nếu như ở bên trong đội ngũ này có năm cái Phong Bất Giác, bọn hắn giờ
phút này tám phần đã mỗi người bao một tầng, chia nhau hành động. Nhưng
vấn đề là, ở bên trong đội ngũ này chỉ có một Phong Bất Giác, mà trên
đời này cũng chỉ có một Phong Bất Giác mà thôi. Chia nhau làm việc là vô nghĩa, không chỉ không thu được lợi ích cao nhất mà còn có thể gặp nguy hiểm.
Ngay tại thời điểm Phong Bất Giác còn đang suy nghĩ kế hoạch, đột nhiên, mọi người cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động, lại phát sinh dị biến.
Oanh —— oanh —— oanh ——
Từng tiếng tiếng va đập từ dưới đất truyền đến. Ở một chỗ bên ngoài cách bọn họ hơn 10m, một đoạn mặt đất dần dần hở ra, tạo thành hình miệng
núi lửa. Trên mặt đất gạch men sứ vỡ vụn bay ra, khay chứa đồ chung
quanh đều bị đỉnh tản ra. Tại đây sau khi tiếp tục va chạm bảy tám lần,
rốt cục, một con quái vật chui từ dưới đất lên, xuất hiện trước mắt mọi
người.
“Ta cá năm mao tiền, giết nó là có thể tìm ra cái chìa khóa.” Phong Bất Giác nhìn “cây đại thụ kia” nói.
Quái vật kia có một nửa “cơ thể” còn chôn dưới đất, ở bên ngoài hiện ra
là một cái thân cây cháy đen đường kính hơn hai mét, từ nhánh tới ngọn
trông như những cái ngón tay xương kéo dài, không có một mảnh lá cây.
Trên cành cây còn có những thứ trông như ngũ quan, đương nhiên cũng là
gỗ đấy.
Long Ngạo Mân thì không có tâm tư nói giỡn, hắn nói: “Ta thấy tên này
dường như không cách nào di động, cho dù chạc cây trên đỉnh có thể dùng
làm tay thì phạm vi khống chế cũng không lớn, chỉ cần tiếp cận bên cạnh
nó, tránh đi cái mồn đang mở kia, vòng qua đằng sau chính là điểm mù
công kích của nó.”
Phong Bất Giác một bên nghe hắn nói, một bên không nhanh không chậm từ
bên trong bọc hành lý lấy ra [Con mắt thù hận] đeo lên. Vật phẩm lấy
được để vào bọc hành lý sau khi lấy ra sẽ sạch như cũ, cho dù là vũ khí
dính đầy máu và thịt nát, chỉ cần để vào trong túi rồi lấy ra thì sẽ trở lại như thường. Cho nên kính bảo hộ Phong Bất Giác đang đeo không có
mùi vị khác thường vị và dị vật đấy. Chỉ có điều những người khác vẫn sẽ lập tức liên tưởng đến...
“Ân... Để ta xem trước... Mục tiêu bây giờ của hắn là...” Phong Bất Giác lời còn chưa dứt, thần sắc liền biến đổi, sau đó đầu dần dần giơ lên,
xoay người sang chỗ khác, nhìn phía một đoạn lan can phân cách của một
cửa hàng tầng năm.
Thì ra bên trong một vùng bị khuất ánh sáng, ở gần lan can có một cái
bóng đen hình người đang ngồi, trong lúc Phong Bất Giác và mọi người
ngẩng đầu xoay người, nó tựa hồ biết mình đã bị phát hiện rồi, thuận thế mở đôi cánh dơi ra, đột nhiên hạ xuống dọc tường, hướng về mặt đất với
tốc độ cao lao xuống.
“Chuyện gì vậy? Batman?” Vương Thán Chi nói.
“Cá nhân ta càng theo khuynh hướng các loại Ác Ma... Nằm xuống!” Phong
Bất Giác đột nhiên cao giọng hô, chính hắn là người thứ nhất ôm đầu nằm
sấp tại chỗ.
Phong Bất Giác tại thời khắc này đã thấy rõ mục tiêu cừu hận của quái
vật đó cũng không phải là bất kỳ người nào trong bọn họ, mà là Yêu Thụ
màu đen vừa chui ra mặt đất kia.
Quả nhiên, ngay khi con Ác Ma này ở độ cao gần chạm đất thì đổi hướng,
tạo thành một đường cong tiếp tục gia tốc, trực tiếp hướng phía Yêu Thụ
mà phi tới. Yêu Thụ thì mở miệng rộng, phát ra tiếng gào to hùng hậu mà
trầm thấp.
Cái tiếng gầm này như hiện hình, gây lên một cơn gió lớn. Năm người nằm
sáp đất theo bản năng che kín lỗ tai. Còn đối với Ác Ma đang bay tới tấn công mà nói, thì âm thanh này tựa hồ không là gì. Ác ma kia cũng mở
miệng lớn um tùm răng nanh ra, một bên tiếp tục bay về phía trước, một
bên cũng gào to.