“Giác ca... Đây... đây... là là...” Vương Thán Chi lại bị dọa đến cà lăm rồi.
“Ta nếu không cắt lời ngươi thì ngươi định cứ tiếp tục [Bíp--] như vậy sao?” Phong Bất Giác hỏi.
Long Ngạo Mân xoay đầu lại: “Phong huynh, vì sao ngươi có thể nói từ cách âm a?”
“Đương nhiên là vì lúc ta nói câu tục này trên tư tưởng cũng không có ý
vũ nhục nên không bị hệ thống trực tiếp ngăn lại, nhưng bản thân từ hợp
thành câu lại không quá văn nhã mên mới bị xử lý cách âm.” Phong Bất
Giác giải thích nói: “Lại nói bây giờ dường như không phải lúc để dây
dưa cái vấn đề này a?”
Binh binh binh... Rầm rầm...
Âm thanh bóng đèn vỡ nát và vụn thủy tinh rơi xuống đất vang lên không
dứt, đúng lúc này đèn treo trong nhà ăn nổ bung hết. Trong phòng lâm vào một mảng hắc ám.
Thời điểm những âm thanh này còn chưa kết thúc hẳn, Phong Bất Giác đã từ trong bọc hành lý lấy đèn pin mở ra, hướng phía trên mà chiếu tới, tự
nói, “Vì sao phải vậy... Trực tiếp tắt đi không được sao, không nên dọa
người khác đâu.” Hắn vừa nói, vừa đeo [Con mắt thù hận] lên.
Tiểu Thán và Long ca trong bóng đêm nhìn thấy ngọn đèn hướng lên trên,
liền đưa lưng hướng về phía Phong Bất Giác, chậm rãi lui về bên cạnh
hắn, đồng thời cũng lần lượt từ trong bọc hành lý lấy ra đèn pin, phần
mình tự chiếu sáng một vùng hình quạt trước mặt.
Bên kia, Tự Vũ Nhược Ly và Bi Linh Tiếu Cốt tất nhiên cũng có thủ đoạn
chiếu sáng. Thứ Tự Vũ Nhược Ly lấy ra chính là một cái đèn xách tay kiểu cũ, tuy vẻ ngoài trông rất cũ nhưng thuộc tính món vật phẩm này cũng
không kém:
[Tên: Đèn xách tay cố định sáng yếu
Loại: Công cụ
Phẩm chất: Rách nát
Công năng: Chiếu sáng
Đặc hiệu: Vĩnh viễn không tắt
Ghi chú: Chiếc đèn xách tay nhỏ này đã từng là một món đạo cụ ma pháp
cường đại, nhưng sau một lần hư hại nghiêm trọng lại không được sửa
chữa. Phạm vi chiếu sáng của nó thủy chung khoảng năm mét chung quanh,
dù cho vặn nút chỉnh thì cũng không thể điều chỉnh độ sáng, cũng không
có cách nào tắt được, cũng may là nó giữ nguyên tính chất đặc biệt ban
đầu là nhiên liệu vô hạn. ]
Nàng trực tiếp đặt đèn xách tay trên bàn dài. Chính như giải thích của
vật phẩm, đèn này vĩnh viễn sáng, phạm vi chiếu sáng là một hình tròn
bán kính năm mét.
Bi Linh Tiếu Cốt tức thì lấy ra chiếc mũ thợ mỏ màu vàng đội trên đầu,
mở đèn tròn trên mũ lên, cầm trong tay, có lẽ nguyên nhân do cảm thấy
mang lên không thoải mái hoặc là không đẹp, nàng cũng không có đeo lên
đầu.
Mọi người đều hạ thấp âm thanh hô hấp, trong bóng tối yên tĩnh nghe xem có uy hiếp tới gần hay không.
Bỗng nhiên từ phía trên, vài tiếng đinh linh linh nhẹ vang lên. Mọi
người đều theo đó ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy đèn treo thủy tinh cỡ
lớn ngay phía trên bàn ăn bị lực lượng nào đó tác động làm nghiêng lệch
tách ra, đối tượng nhắm tới là... Phong Bất Giác.
Trong nháy mắt, dây giữ đèn văng tung tóe. Một vật thể lớn chừng nửa cái máy giặt hướng phía Phong Bất Giác trực tiếp bay tới. Phản ứng đầu tiên của hắn là chui xuống đáy bàn.
Nhưng có người hành động phản ứng còn nhanh hơn Phong Bất Giác, hơn nữa nhanh hơn không chỉ một bước.
Tự Vũ Nhược Ly chân điểm nhẹ, đạp lên cái ghế, nhanh nhẹn phóng lên giữa không trung. Thân thủ mạnh mẽ nhưng lại không mất đi một phần nhu hòa
chỉ nữ tử mới có. Mũi kiếm lạnh như băng, ánh mắt cũng thế. Kiếm ra,
nhanh như kinh hồng, sức lực như lôi đình. Nàng gọn gàng chặt đứt cái
đèn treo bay tới kia. Sau khi cái giá bằng kim loại trên thân đèn bị bổ
làm hai, vật thể này liền như mất lực mà rơi thẳng xuống, thủy tinh văng đầy đất.
Tự Vũ Nhược Ly nhẹ nhàng bay xuống, một tay vén đám tóc rơi lả tả trên
trán lên, tay kia cầm kiếm mà đứng, cả hô hấp cũng không nhanh hơn chút
nào. Thật có thể nói là “lẫm lẫm uy phong, hiên ngang oai hùng“.
Tiểu Thán cùng Long ca lúc ấy rất kinh ngạc. Hình ảnh Phong Bất Giác hôm qua điên cuồng bạo thi xuất hiện trong đầu bọn hắn lập tức trở nên vô
cùng thô thiển... Trước mắt trình độ hàm lượng kỹ thuật của vị nữ hiệp
[Kẻ chém đầu vô tình] này có cảm giác đã hung tàn bạo hắn mười con phố
(Dg: kiểu như vượt trội hơn hẳn)... Đem cách hai người này chiến đấu mà
so sánh với nhau quả thực chính là đem Tần Giả Tiên Thăng so với Phong
Chi Ngân, thật sự là không thể nào nhìn cách khác.
“Không cần cám ơn.” Tự Vũ thấy Phong Bất Giác há miệng muốn nói, liền trực tiếp nói trước.
Phong Bất Giác đành phải đem cảm xúc muốn nói câu “Đa tạ nữ hiệp xuất
thủ cứu giúp” trong lòng nuốt xuống, nghĩ thầm: Cũng may là chưa nói,
câu này vậy mà lại là lời thoại chuyên dụng của nhân vật tạp nham trong
phim võ hiệp a. Hắn hắng giọng một cái nói: “Ân... Tự Vũ, đèn xách tay
kia của ngươi có thể vặn sáng hơn một ít được không.”
“Không được.” Tự Vũ trực tiếp trả lời.
“Ân... Có thể cho ta xem một chút không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Vì sao?” Tự Vũ hỏi.
“Ta có một cái kỹ năng có thể trong thời gian ngắn sửa chữa công cụ khí
giới trục trặc vân vân.” Phong Bất Giác nói, Cái đèn xách tay kia của
ngươi nếu như dưới phẩm chất bình thường...”
Hắn còn chưa nói hết, Tự Vũ Nhược Ly đã dùng kiếm nhẹ nhàng linh hoạt
nhấc chiếc đèn xách tay trên bàn lên, lập tức đưa đến trước mặt hắn:“Rách nát.”
Sở thích của nàng là lời ít ý nhiều, hắn tất nhiên cũng nghe hiểu, nhận
trang bị, dùng [Sửa chữa bảo hành qua loa]. Kết quả, hệ thống thông báo: [Sử dụng kỹ năng thất bại]. Phong Bất Giác cũng không quá để ý, bởi vì
thất bại là rất bình thường. Sở trường khí giới của hắn bây giờ đang là
cấp F, tỷ lệ phát động thành công kỹ năng là 20%, như cái lần với đèn
pin dùng duy nhất một lần thành công rõ ràng là do vận khí tốt.
Lúc này sẽ không có vận khí tốt như vậy. Hắn lại dùng liên tiếp hai lần, rốt cục cũng thành công, kỹ năng chỉ cần 100 điểm giá trị thể năng lại
phải bỏ ra 300 mới sử dụng được. Chiếc đèn xách tay kia sau khi khôi
phục phẩm chất bình thường bỗng nhiên sáng lên, đem trọn phòng ăn chiếu
sáng.
Diện tích phòng ăn này tương đối lớn, có thể nói là phòng lớn nhất mà
mọi người từng đi qua. Lúc này, trong góc tường cách mọi người xa nhất
chính là một bóng người, hoặc là nói... Quỷ Hồn.
Đó là một người đàn ông trung niên. Hắn mặc một bộ âu phục cổ điển màu
đen, làn da tái nhợt, hốc mắt hãm sâu, ngũ quan sáng sủa rõ nét. Trán
hắn rất rộng, phía dưới lại vuông vức, làm cho người ta đã nhìn là khó
quên.
Căn cứ một ít truyền thuyết dân gian, hình dáng Quỷ Hồn như trang
phục... thường là giống y bộ dạng bọn hắn một khắc trước khi chết, hoặc
chính là hình dạng thường thấy khi còn sống. Từ vị trí ngoại hình thần
thái mà đoán thì vị này chính là Roderick Usher.
Vốn là cái góc Quỷ Ảnh này trốn đèn không thể chiếu đến, như bóng ma ẩn
thân trong bóng tối. Nhưng giờ phút này, đèn xách tay đột nhiên sáng lên khiến cho hắn không có cách nào ẩn trốn.
Roderick tựa hồ e ngại ánh sáng này. Hắn dùng tay che mắt, cuộn người, phát ra một tiếng rống to.
Phong Bất Giác cầm đèn xách tay, không hề sợ hãi, bước chân trầm ổn mà
tiếp cận U Linh này. Ngữ khí nghe vào cũng mười phần lực lượng: “Usher
tiên sinh, mời nói cho chúng ta biết làm sao để thoát khỏi nơi đây?”
“Đừng tới đây...” Roderick nói: “Nếu không ngươi sẽ...” Nửa câu đầu hắn
nói, ngữ khí còn rất ôn hòa, thậm chí làm cho người ta có cảm giác hắn
có chút mềm yếu, nhưng thời điểm nói xong mấy từ cuối, lại bỏ hai tay
trên mặt ra, lộ ra một gương mặt vặn vẹo như một con dã thú cuồng loạn
gầm thét: “... trả giá lớn!”
Phong Bất Giác liền đứng trước mặt hắn một mét, nửa điểm phản ứng cũng
không có. Mấy người phía sau hắn thì ngược lại, ở mức độ khác nhau mà bị biến hóa đột ngột của Roderick hù rồi.
“Giờ ngươi muốn gì? Khống chế cái ghế nện lên ót ta sao?” Phong Bất Giác biết rõ người này chỉ là U Linh không cách nào đụng vào, chỉ có thể
khống chế đồ vật trong phòng mà công kích mình. <!--Ambient video inpage desktop-->
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, có một cái ghế bay lên thiệt, rất nhanh hướng về phía sau lưng Phong Bất Giác.
Lần này Long Ngạo Mân cách hắn tương đối gần, hắn bước rất lớn, chỉ tiến lên một bước, duỗi ra cánh tay dùng [Mảnh vỡ Ultron] giúp Phong Bất
Giác ngăn một kích này.
“Nơi này có năm người, nhưng ngươi dường như đặc biệt có hứng thú với ta a...” Phong Bất Giác ngữ khí bức quỷ: “Thi thể của Madeleine ở đâu? Ở
cùng một chỗ với ngươi ư?”
“A——” Roderick hét lên điên cuồng. Chén đĩa, dao muỗng, nĩa xiên, nến trên bàn, đồ vật lả tả dưới đất... đều đồng loạt bay lên.
Phong Bất Giác không nói hai lời, đem [Cát chảy chậm rãi] trong bọc hành lý ra, rất nhanh ném cái chai lên mặt đất.
Kiện vật phẩm này chỉ có thể khiến cho “quái vật” trong bán kính trăm
mét giảm tốc độ gấp 10 lần, cũng không thể làm giảm tốc độ di chuyển vật lý của “vật thể“. Bất quá, sau khi Roderick bị giảm tốc độ, những vật
thể duy trì trạng thái trôi nổi nhờ lực lượng không biết tên kia tựa hồ
cũng bị ảnh hưởng, dẫn đến những vật thể đang trôi nổi kia trực tiếp rơi xuống.
Nếu như muốn làm một cái ví dụ... “Ý niệm dời vật” của Quỷ Hồn này giống như là đi xe đạp, nếu như giảm động tác chậm gấp 10 lần, thì sẽ không
phải là giảm tốc độ, mà là ngã.
Phong Bất Giác đưa đèn xách tay về phía trước, hơn nữa đèn pin cũng nhắm ngay Roderick. Đối mặt với U Linh không thật thể, hắn cũng không có
biện pháp công kích nào, đành phải thử dùng ánh sáng mà đối phương e
ngại để gây một ít ảnh hưởng.
Trong miệng Roderick mơ hồ phát ra tiếng vang trầm thấp kéo dài, thập
phần chậm chạp xoay người, tựa hồ là muốn dùng tay che ánh sáng, thuận
tiện chạy trốn. Nhưng động tác của hắn thật sự là quá chậm, căn bản
không làm nên chuyện gì.
“Độ khó kịch bản này quá bình thường a... Chỉ cần có thiết bị chiếu sáng mạnh, lúc đối mặt cạm bẫy trong phòng lớn bảo trì cảnh giác, không bị
các loại đồ vật mang ảo giác mê hoặc, thì giá trị sinh tồn hoàn toàn
không cần lo lắng.” Phong Bất Giác nói: “Có lẽ xem như là kịch bản chủ
yếu khảo nghiệm đảm lượng chứ không phải năng lực chiến đấu.” Hắn cầm
đèn xách tay dứt khoát xuyên qua thân thể Roderick. Ánh sáng khiến cho U Linh này trở nên càng ngày càng trong suốt, bất quá cái này cũng không
thể tiêu diệt đối phương.
Một phút rất nhanh đã trôi qua. Roderick trốn vào trong tường, Phong Bất Giác có chút thất vọng mà nhún vai, trở lại bên cạnh bàn dài, đặt đèn
xách tay xuống.
“Bây giờ chúng ta nên sắp xếp mạch suy nghĩ lại một chút.” Phong Bất
Giác nâng một chiếc ghế đứng lên, ngồi xuống nói: “Sau khi vị Vô Địch ca kia chết, vật phẩm nội dung cốt truyện bị chuyển di có lẽ đang ở gần
đây, có lẽ chúng ta trước tiên nên tìm...”
Bi Linh trực tiếp đưa thư ra, nói: “Chính là cái này, bất quá tin tức
cung cấp ở bên trong rất có hạn, đại khái chỉ có thể đoán là... Tinh
thần của chủ nhà lúc viết thư không quá bình thường, bị bệnh tật quấn
thân, mời một vị bằng hữu tới thăm mình.”
“Ta có thể xem không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Đương nhiên.” Bi Linh đưa bức thư cho hắn, thuận tiện bổ sung: “Nếu
ngươi muốn tìm các loại tin tức ẩn kiểu mấy chữ đầu hàng liên kết hoặc
ghép vần La Mã thì trong phong thư này không có.” Nàng vừa rồi chẳng qua là thoáng nhìn một chút cũng đã xác nhận điểm ấy.
Phong Bất Giác nhìn phong thư đứt quãng kia suốt một phút rồi nói:“Người chơi đã từng đọc tiểu thuyết có khả năng từ nội dung bức thư này
đoán ra nơi này là nhà Usher, người chơi chưa từng đọc qua thì có thể
thông qua cái này để giải thích một ít thiết lập cơ bản của nội dung cốt truyện.” Hắn trả thư lại cho Bi Linh: “Vật phẩm này cũng không thể mang ra kịch bản, xem ra chỉ là một vật phẩm chú thích nội dung chính tuyến
bình thường, cơ bản không ảnh hưởng tới tiến trình trò chơi.”
Bi Linh nói: “Vậy thì mời ngươi tới giải thích cặn kẽ thoáng một phát
tình huống hiện tại a, ngươi thật giống như đối với truyện này hiểu rất
rõ, hơn nữa... Vừa rồi Quỷ Hồn kia rõ ràng chọn ngươi mà công kích, ta
giữ vật phẩm nội dung cốt truyện ngược lại không có việc gì. Đây hẳn là
có nguyên nhân nào đó a?”