Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 111: Chương 111: Thế giới của Hirata (6)




Edt: Hoconkut3

“Ngày 2 tháng 12.” Watanabe trả lời.

Phong Bất Giác nói: “Có phải thời gian phát sinh của đoạn tái hiện thứ nhất là ngày 24 tháng 11 hay không?”

“Không sai.”

“Xin hỏi thời gian phát sinh của đoạn thứ hai và thứ ba là?” Phong Bất Giác lại hỏi.

Watanabe không có trả lời ngay, hắn tựa hồ cần suy nghĩ một chút, nhưng Tachibana-keibu liền tương đối quen thuộc phản bác kiến nghị, ở phía sau nói tiếp: “Ngày Fukui bị bắn chết là ngày 26 tháng 11, xế chiều hôm đó, hắn bảo tất cả người hầu trong nhà rời đi, lý do là... để gặp thê tử Haruko Sato của ngươi.” Khi hắn nói xong lời này thoáng chần chờ một chút, đoán chừng là muốn tìm từ cho phù hợp, “Cá nhân ta cảm thấy tên gia hỏa như Fukui chết chưa hết tội, bất quá ngươi vì bị phát hiện hung khí gây mà rơi vào trong tay của ta, ta tuyệt đối sẽ không vì tình cảm mà tha cho ngươi.”

Lúc này Watanabe bổ sung: “Thi thể của Fukui đến giữa trưa ngày thứ hai mới bị phát hiện, bởi vì bị bắn chết, tiến độ điều tra vô cùng cẩn thận. Mà ngày đó, Hirata-kun cũng đi làm ở công ty như thường ngày, biểu hiện vô cùng trấn định, Haruko Sato thì nghỉ làm rồi, mà vào đêm hôm qua liền xảy ra sự tình ở trong đoạn tái hiện thứ ba.”

Phong Bất Giác nói: “Như vậy... thời điểm cảnh viên Yamada mất tích có phải ở trong khoảng thời gian từ ngày 24 tháng 11 khi Hirata rời khỏi công ty đến giữa trưa ngày 26 tháng 11 a?”

Tachibana-keibu nói tiếp: “Tối ngày 25, hắn cưỡi xe đạp đi ra ngoài tuần tra, từ đó trở đi cũng không có ai nhìn thấy hắn nữa.”

“Xe đạp bị phát hiện rồi sao?” Phong Bất Giác hỏi.

“Ta bây giờ là hỏi ngươi người đang ở đâu!” Tachibana quát.

“Nói như vậy nghĩa là không có ư...” Phong Bất Giác trầm ngâm nói, “Ân... Thì ra là thế.”

“Cái loại ngữ khí này của tiểu tử ngươi là muốn ăn đòn sao?” Tachibana ném tàn thuốc trên tay xuống, lại lao đến một lần nữa.

Phong Bất Giác bỏ qua hắn, phối hợp nói tiếp: “Theo ta được biết, trị an của Nhật Bản cũng không tệ lắm, tổng cảnh sát chiếm tỉ lệ khá cao trong tổng nhân khẩu. Nếu như ở thành phố lớn mà nói... cảnh sát hình sự cùng đặc công mới có thể có súng lục. Bất quá ở trong loại trấn nhỏ này, ta đoán chừng... Theo tình trạng an ninh đến vụ án hình sự tất cả đều do một nhóm ít người phụ trách cố định, cho nên Yamada biến thành mục tiêu cũng liền không kỳ quái.” Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “Ta là nghĩ như vậy đấy, giả thiết Hirata có kế hoạch đi cướp súng lục của Yamada, hắn có hai loại lựa chọn, thứ nhất là trộm, thứ hai chính là đoạt.

Trộm cũng phải có kỹ thuật, huống chi là trộm một món đồ như súng cảnh sát, môt khi bị bắt, lúc đó chắc chắn phải vào tù, ý đồ mưu sát Fukui cũng sẽ theo đó mà bại lộ. Hirata làm sự tình này là bất kể hậu quả đấy, nhưng đó là dưới điều kiện tiên quyết thành công giết chết Fukui, trước khi gây án hoàn thành, hắn không thể thất bại. Như vậy... Đoạt hiển nhiên so với trộm càng lớn hơn, đương nhiên, tội cũng càng nặng hơn, nhưng với một nam nhân có kế hoạch muốn giết người hiển nhiên đã sớm có loại giác ngộ này.

Nếu là đoạt, vậy thì không cần kỹ thuật gì, chỉ cần thừa dịp buổi tối, chọn một địa phương bốn bề vắng lặng, từ phía sau lưng tập kích Yamada ở trong trạng thái không hề phòng bị, sau đó lấy đi súng lục là được rồi. Nhưng nếu nói như vậy, Yamada không có khả năng bị mất tích... Hắn tối đa chỉ bị té xỉu ở ven đường mà thôi.

Trước mắt Yamada xác thực mất tích, điều này đã nói lên trong quá trình Hirata đoạt súng đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, có lẽ hắn vốn chỉ định đánh ngất cảnh viên Yamada, nhưng lúc hành động lại thất thủ dẫn đến việc phải giết chết hắn...”

“Khốn kiếp!” Lần này Tachibana thật sự nổi điên rồi, hắn đi lên nắm lấy cổ áo của Phong Bất Giác: “Rốt cục nhận tội sao! Nói! Thi thể của Yamada ở đâu!”

Phong Bất Giác tiếp tục bình tĩnh mà tự thuật: “Ta không biết, ta chỉ căn cứ vào manh mối các ngươi nói cho ta biết mà phỏng đoán... Ách...” Hắn nói đến chỗ này, trên bụng đã trúng một trọng quyền của Tachibana, giá trị sinh tồn vậy mà trực tiếp giảm xuống 30%, hơn nữa bị dính phải trạng thái tê liệt.

“Tachibana-keibu!” Watanabe đi lên kéo đại thúc kia ra: “Xin đừng lạm dụng tư hình đối với người bị hiềm nghi!”

“Người bị hiềm nghi? Tiểu tử này ít nhất giết hai người!” Tachibana quát.

“Tốt rồi, Tachibana-keibu, có chừng có mực a.” Watanabe khuyên nhủ.

Phong Bất Giác âm thầm chịu đau, trong lồng ngực hắn thở gấp không đều đặn, cả buổi mới dần dần ổn định lại. Hắn bất tri bất giác liền đắm chìm ở trong niềm vui thú suy luận, làm theo ý mình, một quyền này lại để cho hắn một lần nữa ý thức được, chính mình đang ở trong kịch bản độ khó ác mộng, cho dù trước mắt hai cái này là loại NPC hình người có thể câu thông, cũng tuyệt đối không có loại chuyện như “An toàn”, bất kỳ một sai lầm nhỏ đều có thể khiến mình xong đời. Nói sai một câu, thậm chí là thái độ ác liệt, đều có tỷ lệ gây ra flag tử vong, tùy tiện kiếm một NPC nào đó đều có khả năng nháy mắt giết hắn.

“Ha ha... Ha ha...” Phong Bất Giác thở hổn hển, nuốt vào một ngụm nước bọt, sau đó tiếp tục nói: “Nếu như Hirata đánh chết cảnh viên Yamada ở trên đường hắn cưỡi xe tuần tra, như vậy... Xe đạp đáng lẽ phải bị tìm thấy mới đúng.”

Tachibana tựa hồ bình tĩnh lại, Watanabe liền buông lỏng tay ra, hai người quay đầu nhìn về phía Phong Bất Giác, muốn nghe xem hắn muốn nói tiếp cái gì.

“Lúc Hirata phát hiện mình thất thủ đánh chết cảnh sát, đơn giản chỉ có hai loại phản ứng, đầu tiên là lấy đi súng lục, trực tiếp chạy trốn; thứ hai là xử lý thi thể sau đó chạy trốn. Cho dù là loại tình huống thứ hai, hắn cũng không có khả năng đồng thời mang đi cả thi thể lẫn xe đạp. Tối đa chính là đem xe đạp giấu ở nơi phụ cận hẻo lánh nào đó, sau đó nghĩ cách đem thi thể chuyển đi...” Hắn nói đến chỗ này, lại nói: “Đúng rồi, Hirata có xe không?”

Watanabe trả lời: “Không có, trên thực tế hắn cũng không có bằng lái xe.”

“Vậy cơ bản có thể bài trừ khả năng hắn lái xe đâm chết Yamada, sau đó đem thi thể cùng xe đạp giấu ở trong cốp chở đi.” Phong Bất Giác giống như có điều suy nghĩ mà nói, hắn lại dừng lại khoảng chừng mười giây đồng hồ, sửa sang lại mạch suy nghĩ một chút: “Suy luận của ta có ba, thứ nhất, sau khi Hirata tập kích Yamada, đem thi thể kéo đi, giấu ở địa phương bí mật nào đó. Mà xe đạp rơi vào ven đường, sau đó bị người thứ ba phát hiện rồi nhặt đi, mà người thứ ba tám phần không có chính mắt trông thấy quá trình phát sinh vụ án, cho nên mới dám nhặt xe, có khả năng rất lớn là kẻ lang thang, đối phương hiện tại có lẽ đã đi ra khỏi tiểu trấn, hoặc giả sử sau này biết được chiếc xe này có quan hệ với vụ án, xuất phát từ tâm lý sợ hãi mà đem xe đạp ném vào trong sông hay thậm chí hủy đi thành linh kiện.

Thứ hai, sau khi Hirata tập kích cảnh viên Yamada, người kia không có chết, cũng không có hôn mê, hơn nữa hắn còn thấy rõ mặt của Hirata. Hirata không có cách nào, nếu như để Yamada chạy thoát, chính mình rất nhanh cũng sẽ bị bắt, vì vậy hắn đành phải dùng súng cướp được cưỡng ép cảnh viên Yamada, giam hắn ở địa phương bí mật nào đó... Hoặc là sát hại rồi. Nói như vậy, xe đạp bị chính cảnh viên Yamada đẩy đi, mà Hirata ở bên cạnh cưỡng ép hắn.

Thứ ba, sau khi Hirata phát hiện thất thủ giết người, trực tiếp cầm súng chạy trốn. Nhưng sau khi hắn rời đi, có những người khác xử lý thi thể cùng xe đạp giúp hắn.”

“Có ý gì? Ngươi còn có đồng mưu sao?” Tachibana-keibu lạnh lùng nói.

“Đây chỉ là giả thiết hợp lý, trên lý luận hoàn toàn tồn tại loại khả năng này. Ví dụ như có người ở chỗ tối thấy được chuyện đã trải qua, mà hắn trùng hợp nhận thức Hirata. Vì vậy ngay sau khi Hirata đào tẩu hắn liền xử lý sạch hiện trường, muốn đem sự tình che dấu đi. Sau này hắn có thể dùng chuyện này vơ vét tài sản của Hirata, thậm chí lại để cho Hirata dùng khẩu súng kia đi giết người thay hắn.” Phong Bất Giác trả lời.

“Tốt rồi! Ngươi nói nhảm quá nhiều rồi! Ngươi chuẩn bị giả bộ tới khi nào! Mau nói ra tung tích của Yamada!” Kiên nhẫn của Tachibana-keibu sớm đã đến cực hạn.

“Xin đợi một chút, ta còn có chút sự tình không rõ ràng lắm...” Phong Bất Giác nói ra: “Buổi chiều ngày 24 tháng 11, Hirata sinh ra động cơ giết người; buổi tối ngày 25 tháng 11, đoạt được súng lục của cảnh viên Yamada; sau buổi trưa ngày 26 tháng 11, đi đến Dương Quán của Fukui, bắt kẻ thông dâm, giết người...” Hắn nhìn về phía Watanabe, “Nếu như không có người chứng kiến, làm sao các ngươi biết xế chiều hôm đó lúc Hirata xông vào trong phòng, Haruko có mặt trong đó?”

Watanabe nói: “Là căn cứ vào miêu tả của Hirata-kun, kết hợp với kết luận điều tra hiện trường. Hắn nói khi hắn mở cửa phòng, chứng kiến Haruko đang ở trên giường, một con yêu quái đang tập kích Haruko, cho nên hắn liền dùng súng bắn chết con yêu quái kia. Sau đó chúng ta hỏi súng đến từ đâu, hắn liền nói nhớ không rõ rồi.”

“Lúc ấy Haruko chưa chết sao?” Phong Bất Giác nói.

“Buổi tối ngày 27, cảnh sát nhận được báo động tiến đến, ở trong phòng của Hirata-kun phát hiện thi thể của Haruko Sato, từ dấu vết của hiện trường xác định là tự sát, thời gian tử vong ước chừng là ở buổi chiều ngày 27, khi đó Hirata đang ở công ty đi làm như thường lệ.” Watanabe nói ra.

“Nói cách khác... ngày 26, sau khi Hirata đi Dương Quán giết người xong, liền mang Haruko về nhà. Đến ngày hôm sau, Hirata như không có việc gì xuất hiện ở công ty, mà vợ hắn tự sát ở trong nhà.” Phong Bất Giác thì thầm; “Không có khả năng Haruko Sato vì tình nhân chết mà muốn tự tử theo, nàng cũng không có báo án cho cảnh sát... Điều đó nói rõ nàng tự sát hoặc do tinh thần chịu kích thích, hoặc lòng mang áy náy cùng sợ hãi đối với trượng phu mà tự sát.”

“Loại sự tình này chúng ta đã biết, không cần ngươi lặp lại.” Tachibana ở một bên không kiên nhẫn nói.

“Sự tình các ngươi biết rõ, đại khái là ba đoạn tái hiện này.” Phong Bất Giác nói tiếp: “Mà sự tình các ngươi không biết là... tung tích của cảnh viên Yamada chứa ở trong đầu Shuichi Hirata đã nổi điên.” Hắn đem ánh mắt chuyển qua trên mặt bác sĩ Watanabe: “Cho nên bác sĩ Watanabe muốn giúp các ngươi thức tỉnh lại ký ức của Hirata?”

Watanabe nói: “Ngươi nhớ lại gì đó rồi sao? F tiên sinh?”

Phong Bất Giác trả lời: “Thật có lỗi, ký ức ta nhìn thấy cũng chỉ là ba đoạn tái hiện lại, bất quá nội dung cùng video của ngươi không quá giống nhau, ta nhìn thấy là thế giới yêu quái trong tưởng tượng của Hirata-kun.”

Watanabe thở dài nói: “Sau khi đại não của một người bị kích thích nghiêm trọng, ký ức có thể chịu ảnh hưởng. Nói ví dụ, một người khi còn bé nếu từng bị đánh đập, ngược đãi, bởi vì những ký ức kia vô cùng thống khổ, tinh thần vượt qua thừa nhận cực hạn, đầu óc của hắn có lẽ sẽ đem ký ức tương quan phong bế lại, người này sẽ triệt để quên đi những sự tình kia, coi như cho tới bây giờ chưa tình phát sinh qua; còn có chút thời điểm, ký ức cũng không bị “Phong bế” mà chỉ bị “cải biến”, ví dụ tình huống của Hirata-kun, có lẽ trong ký ức của hắn, hắn chỉ nhớ rõ chính mình nhìn thấy thê tử đang bị yêu quái công kích, nhưng trong hiện thực...”

“Ta biết rõ.” Phong Bất Giác ngắt lời nói: “Phương diện này ta cũng hiểu sơ qua một ít.” Hắn bỗng nhúc nhích phần cổ khó chịu do đang bị cố định: “Tình huống ký ức bị “phong bế”, rất có thể dẫn đến chứng nhân cách phân liệt đa trọng, mà bị “Cải biến” mà nói..., thì là chứng ảo giác...”

“Nói nhiều như vậy, Yamada đến cùng đang ở đâu! Ngươi đến cùng có biết hay không! Có nhớ hay không!” Tachibana-keibu đứng ở trước mặt Phong Bất Giác, hung dữ mà quát hắn, xem bộ dạng như vậy có vẻ như hắn lại muốn đánh rồi.

Phong Bất Giác tuy không muốn lại ăn một quyền, nhưng lúc này hắn liền một chút chỗ trống để phản kháng đều không có, toàn thân đều bị trói lại, chỉ có thể ngoan ngoãn bị đánh. Hắn không có đi nếm thử Linh Thức Tụ Thân Thuật, bởi vì theo thiết lập trước mắt cùng lời nói và việc làm của hai NPC này mà nói, nếu hắn đột nhiên thi triển ra cái loại kỹ năng siêu tự nhiên này, như vậy... Khi hắn giãy giụa thành công, Watanabe sẽ cả kinh mà nhượng bộ lui binh, mà Tachibana sẽ lập tức quyết đoán rút súng xạ kích, loại phát triển này tất sẽ dẫn đến kết cục tử vong.

“Muốn biết rõ Yamada đang ở đâu, ta phải trở về...” Phong Bất Giác tranh thủ thời gian nói ra.

“Ngươi nói cái gì?” Mặt Tachibana lộ vẻ nghi ngờ.

“Ta phải trở lại thế giới đen trắng kia, mới có khả năng điều tra ra.” Phong Bất Giác nói.

Watanabe nhìn hắn, cau mày nói: “Ngươi nói là... Ngươi muốn trở lại bên trong thế giới tinh thần của Hirata?” Hắn hỏi dò: “Làm như thế nào? Lại xem video sao?”

“Không... Cái đó đã vô dụng.” Phong Bất Giác nói: “Ta không phải mới vừa nhìn qua một lần sao, ta mới chỉ nhìn hình ảnh bình thường mà thôi... Lúc trước thời điểm “Hirata” đang xem video, ta ở trong thế giới tinh thần của hắn trong trải qua ký ức vặn vẹo, sau đó ta đến nơi này, có biện pháp nào để cho ta trở về không...” Hắn trầm ngâm nói: “Hơn nữa phải trở lại thời điểm trước chạng vạng tối ngày 25 tháng 11...”

“Rất tốt, ngươi đã nguyện ý phối hợp, vậy thì có thể cùng nói chuyện với bác sĩ rồi.” Ngữ khí của Tachibana đột nhiên thay đổi, bình tĩnh đến mức làm cho người ta bất an.

Phong Bất Giác nghe vậy sững sờ: “Cái gì?” Hắn lại nhìn về phía Watanabe: “Ta không phải vẫn đang một mực cùng bác sĩ Watanabe...”

Watanabe xen lời hắn: “Ngươi đã tìm lại được hồi ức của tình tiết vụ án, cũng nhận thức được tình huống tinh thần của mình, hơn nữa đã tập trung vào điểm mù ký ức Yamada này, chúng ta có thể yên tâm.”

“Cáp?” Phong Bất Giác hoàn toàn không minh bạch bọn hắn đang nói về cái gì, “Các ngươi đột nhiên...”

Vấn đề của hắn còn không có hỏi ra lời, liền đã mất đi năng lực nói chuyện, bởi vì hắn lại biến thành trạng thái dùng ngôi thứ nhất quan sát CG, cảnh tượng trước mắt lại biến hóa thêm một lần nữa.

Phong Bất Giác cảm giác mình sắp bị kịch bản này đùa choáng váng rồi, lúc đầu hắn tưởng rằng thiết lập là câu chuyện ma quỷ bình thường, tiếp đó lại tưởng rằng sự kiện linh dị đa tuyến cùng tiến hành song song, kết quả lại phát hiện ba sự kiện ban đầu kia ở trên một tuyến thời gian bị đảo lôn, hơn nữa đây chẳng qua chỉ là ký ức vặn vẹo của một người bệnh tâm thần, thiết lập kịch bản tức thì biến thành giết người ở thế giới thực tế.

Kế tiếp... Hắn cũng không biết kế tiếp sẽ là cái gì.

Tư ——

Đây là thanh âm đèn chân không phát ra, một luồng bạch quang chướng mắt khiến cho Phong Bất Giác từ trong trạng thái thất thần ngắn ngủi khôi phục lại.

Hắn nhắm lại một con mắt, quay đầu đi, qua hai giây, hắn mới thích ứng với cường độ ánh sáng đột nhiên gia tăng, thấy rõ hoàn cảnh quanh mình.

Phong Bất Giác lúc này đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân có hoa văn kẻ sọc đen trắng giống như quần áo tù nhân, ngồi ở trước một cái bàn, hai tay của hắn lần lượt bị hai bộ còng tay buộc ở trên hai tay ghế, hai chân thì bị còng ở cùng một chỗ.

Trên bàn đặt một cái đèn bàn, còn bày ra một ít văn bản tài liệu bằng giấy. Trên chỗ ngồi ở phía đối diện bàn, có một nam nhân mặc áo khoác trắng, nhìn qua hơn 50 tuổi, trên trán bò đầy nếp nhăn, hắn cầm một trang giấy trong tay, đang dùng bút vẽ từng vòng tròn ở trên đó, trong tay còn cầm một cái máy ghi âm mini.

Gian phòng này cũng không phải phong bế đấy, ở trên cao có một cây quạt rất nhỏ, cửa sổ có lưới sắt, ánh trăng từ trong khe hở chui vào. Ở nơi hẻo lánh của gian phòng có một chiếc giường lớn, một góc khác là một bồn cầu tự hoại (nhà xí giật nước). Bốn phía vách tường không còn là màu xi-măng đơn điệu, mà được sơn lên màu sáng nhẹ nhàng. Phong Bất Giác có thể chứng kiến cửa ra vào, trên cánh cửa có một cái cửa sổ nhỏ, cửa sổ nhỏ này cũng không phải do thủy tinh chế tác, mà do lưới sắt đan xen nhau vô cùng dày đặc tạo thành. Nửa dưới cửa còn bị khoét một cánh cửa nhỏ, bề ngoài giống như cũng chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, chỗ ấy hẳn là lỗ hổng dùng để đưa cơm cho tù phạm.

“Như vậy... Hirata-kun, nếu như ngươi chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu lần nói chuyện này a.” Nam nhân mặc áo khoác trắng nói.

Phong Bất Giác thở dài: “Không có ý tứ, có ba sự kiện, làm ơn nói cho ta biết.”

Nam nhân mặc áo khoác trắng trầm mặc hai giây, nhíu mày nhìn nhìn hắn: “Là cái gì?”

“Ngươi là ai, ta đang ở đâu, còn có... hôm nay là ngày bao nhiêu.” Phong Bất Giác hỏi.

Đối phương cũng hít một hơi thật dài, sau đó nặng nề mà thở ra: “Ai...” Hắn cầm máy ghi âm mini trong tay, ấn vào nút ghi âm, miệng nói ra: “Ngày 9 tháng 3 năm 2005, người bệnh đánh số 0098, Shuichi Hirata. Người nhận hồ sơ, Taro Takakura.” Takakura đem máy ghi âm để qua một bên, nói với Phong Bất Giác: “Ngươi không nhận ra ta sao?”

Phong Bất Giác không để ý tới hắn, ra sức cúi đầu xuống, lấy mu bàn tay đi sờ mặt của mình, sau khi sờ soạng hai cái, hắn cơ bản có thể xác định mặt của mình cũng không có già đi 15 tuổi. Tuy nhìn qua chính mình ăn mặc áo tù, nhưng mở ra menu trò chơi, ở bên trong ô trang phục vẫn không thay đổi. Bất quá vô luận như thế nào, theo thị giác NPC đến xem, người trước mắt không thể nghi ngờ chính là Shuichi Hirata hơn 40 tuổi.

“Ngươi...” Takakura tựa hồ là người rất nhạy cảm: “Ngươi là ai? Ngươi là Hirata? Watanabe? Tachibana? Hay là người nào khác?”

Vấn đề này mang đến số lượng tin tức tương đối lớn, bất quá Phong Bất Giác cũng lập tức phản ứng lại: “Ta có chứng nhân cách phân đa trọng?”

“Đúng vậy.” Takakura trả lời, hắn cầm văn bản tài liệu trên tay, lại thở dài một hơi: “Từ sau khi ngươi bị giam vào năm 1991, không biết bao nhiêu danh y đã từng tiến hành trị liệu cùng nghiên cứu đối với ngươi, trước mắt có thể xác định nhân cách có ba loại, chủ nhân cách là Shuichi Hirata, mặt khác còn có hai loại nhân cách, một người là bác sĩ tâm lý tên là Watanabe, cùng một người là cảnh sát tên là Tachibana. Như vậy, ngươi là người nào? Hay là cũng không phải người nào hết?”

Phong Bất Giác khẽ dựa vào trên ghế: “Ngươi có thể bảo ta F tiên sinh.” Hắn nhìn trần nhà: “Watanabe đại biểu cho lý tính cùng trí tuệ của Hirata, Tachibana đại biểu cho lương tâm cùng tự trách của Hirata. Bản thân Hirata... Ta không biết, ta còn chưa gặp qua hắn.”

“F tiên sinh? Lý trí? Lương tâm?” Takakura hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, F tiên sinh. Như vậy ngươi đại biểu cho cái gì? Thân phận của ngươi, chức nghiệp...”

“Ta?” Phong Bất Giác nở nụ cười: “Ta là nhà tiểu thuyết suy luận, theo một duy độ rất cao mà đến, tiến nhập thân thể này.” Hắn vẻ mặt nhẹ nhõm: “Ta đang từng bước giãy giụa khỏi lồng giam do tư tưởng chế tạo, chủ thể của nó có thể là Hirata-kun mà ta chưa từng bái kiến, cũng có thể là một thứ gì khác. Ta từ trong thế giới ký ức hỗn loạn cùng mơ hồ, đột phá đến trong thế giới tinh thần của tiềm thức bản thân, sau đó lại thu hồi một ít ký ức trọng yếu, sau đó đến nơi này.” Hắn đi xê dịch thân thể về phía trước: “Ta hiện tại cực độ hoài nghi, bác sĩ Takakura, ngươi, cùng gian nhà tù này, đến tột cùng là chân thật, hay là một lồng giam khác...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.