“Giác Giác Giác Giác... Giác ca... Vừa vừa vừa... rồi... mới...” Vương Thán Chi lắp bắp, Giá trị Kinh Hãi nhảy vọt lên một cái. Bởi vì cảm giác sợ hãi tích lũy nên cho dù sau khi đã bình tĩnh lại, Giá trị Kinh Hãi của hắn cũng không có hạ xuống tới mức thấp nhất, mà là dừng lại ở khoảng 15%.
Phong Bất Giác mặt không biểu tình, giữa không gian bốn bề yên tĩnh cất tiếng: “Theo suy luận của ta, hiện tại có hai lựa chọn.”
“Cái cái... cái gì?” Vương Thán Chi bây giờ chỉ có thể nói hai chữ thành bốn chữ.
“Lựa chọn thứ nhất, ngươi cầm con dao này đi trước, sau khi tới chỗ rẽ gặp cái gì thì cứ chém bừa đi.” Phong Bất Giác trả lời: “Ta ở phía sau hỗ trợ ngươi.”
“Ta chọn cái thứ hai.” Vương Thán Chi bỗng trả lời một cách lưu loát, hắn thậm chí không cần nghe lựa chọn thứ hai là gì.
“Thật ra ta cũng nghiêng về lựa chọn thứ hai hơn.” Phong Bất Giác nói xong liền đi tới trước Vương Thán Chi, trông không hề lo lắng mà đứng trước cánh cửa thứ nhất bên tay phải, hắn quay núm cửa.
Hẳn mọi người đều biết, miễn là game kinh dị thì cánh cửa chính là điểm mấu chốt, có tính chất quyết định để dọa người chơi.
Không ai có thể đoán được sau khi mở cửa thì cái gì sẽ đập vào mắt. Hơn nữa còn có loại thiết kế kinh điển đầy ác ý như “mở cửa là chết“. Có thể nói nguy hiểm khi mở cửa tương đương với cái chỗ rẽ kia.
Người bình thường tại loại thời điểm này, tám phần mười sẽ cẩn thận từng li từng tí đưa tay đẩy cửa, cúi người, tìm cách khiến cho người mình cách xa cửa một chút, đồng thời sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng động tác của Phong Bất Giác lúc này lại đơn giản như mở cửa WC. Hắn bước tới, nửa người trên nghiêng về phía trước, đẩy cửa liền vào.
Trong phòng không có ngọn đèn nào, chỉ có ánh sáng hành lang từ cửa rọi vào trong. Cảnh tượng trong phòng dễ dàng làm người ta sợ hãi.
Đó là một gian phòng bệnh khoảng 10m². Tủ bát trong góc phòng đổ lung tung, thùng rác trong góc tường cũng thế. Trên mặt đất là hỗn hợp rất nhiều vật khác nhau, nhưng mà phần lớn có vẻ đều là rác rưởi vô dụng như miếng vải rách, đống giấy lộn, mảnh vỡ chậu hoa, một vài miếng bông khử trùng bị làm bẩn, chai thuốc thủy tinh bị vỡ... Bọc giường bệnh bị xé nát, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi máu tươi. Miễn là nơi bị ánh sáng chiếu tới, gần như không chỗ nào là không thấy vết máu.
“Người chơi chỉ có thể chọn hình thức huấn luyện trước khi quá cấp năm. Hiển nhiên, cái hình thức này là vì tân thủ mà thiết lập, giúp cho người chơi lên cấp năm một cách dễ dàng.” Phong Bất Giác vừa nói, vừa đi qua bên cạnh cái tủ bát, nhìn quanh tìm coi có gì ở bên trong không, “Mấy người... 'cao thủ' sau khi hoàn thành giáo trình tân thủ chắc tối đa cũng chỉ chơi hình thức huấn luyện một người một lần, hoặc là dứt khoát không chơi mà trực tiếp tiến vào hình thức sinh tồn một mình, bởi vì loại người chơi này chắc chắn đã đọc qua bản giới thiệu chi tiết trò chơi trước đó nên bọn hắn biết rõ, chơi hình thức chỉ có ban thưởng kinh nghiệm, lợi ích nhận được đương nhiên sẽ ít hơn hẳn so với hình thức sinh tồn.”Phong Bất Giác từ bên trong tủ quầy tìm được một bao kim tiêm mới. Hắn nhìn lướt qua thuộc tính, liền trực tiếp bỏ vào bọc hành lý
“Dựa vào mức độ ban thưởng, hình thức huấn luyện còn dễ hơn cả giáo trình tân thủ, cho nên ta cho rằng độ khó hoàn thành cùng lắm cũng cỡ vậy. Chỉ cần người chơi không bị dọa đến mất NET, thì dù cho không tìm ra lời giải thì vẫn có thể qua cửa đấy.”
Hắn lúc này vậy mà lại cúi người xuống, để sát cái bình bị đánh nát vào mũi rồi ngửi, coi thử bên trong là mùi thuốc gì.
“Thật ra chúng ta hoàn toàn không cần thăm dò mấy cánh cửa này, trực tiếp đuổi theo bóng đen kia tiếp tục trò chơi cũng không sao. Ta nghĩ tối đa mất 20 phút, qua vài tràng đánh nhau rất có khả năng làm giảm mạnh giá trị sinh tồn là có thể hoàn thành cái kịch bản này.”
“Biết vậy mà ngươi còn đi vào?” Vương Thán Chi nói.
“Ta đã nói, có hai lựa chọn, do chính ngươi không thèm nghe lập tức chọn cái thứ hai.”
Phong Bất Giác nhặt mấy tờ giấy vụn trên mặt đất lên, đem ra chỗ có ánh sáng xem từng cái. “Cách thứ hai chính là đi tìm lời giải.”
“Này... Nãy không phải ngươi mới nói...”
“Ta nói không giải câu đố cũng có thể qua cửa, chớ không có nói không giải câu đố a.” Phong Bất Giác nói tiếp: “Chỉ có điều cho dù giải được câu đố, chúng ta cũng không nhận được giá trị kỹ xảo.”
Hắn tiếp tục đọc mấy cái trang giấy kia, sắc mặt không có gì thay đổi, “Nhưng nếu tìm ra lời giải thì ít nhất được một chỗ tốt, đó là làm giảm độ khó qua cửa. Đơn giản mà nói... chia trí lực cho một phần thể lực cần thiết để sống qua cửa.”
Nói xong, hắn rút ra một trang giấy, đưa cho Vương Thán Chi và nói: “Ngươi coi thử đây là cái gì.”
“Đây là...” Vương Thán Chi nhận trang giấy, nhìn vài giây rồi hỏi: “Bệnh án?”
[Tên: Bệnh án
Loại: Có liên quan tới nội dung cốt truyện
Phẩm chất: Bình thường
Chức năng: Không biết
Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Không
Ghi chú: Trên tờ giấy này, nhiều chỗ có nội dung đã bị máu tươi che mất. ]
“Nghề của ngươi.”
Phong Bất Giác nói xong, lại cầm chồng giấy còn lại lên tay mình: “Cái đống này để ta coi.”
Vương Thán Chi chỉ nhìn sơ qua đã cảm thấy da đầu tê rần. Tờ đầu tiên của cái đống Phong Bất Giác đang cầm trên tay kia có vẽ một hình mặt người rất quỷ dị.
Hai người đem giấy tới đoạn hành lang có đèn sáng xem ước chừng ba bốn phút. Vương Thán Chi xem rất cẩn thận, bởi vì bệnh án có rất nhiều chỗ bị máu che mất, hắn phải vừa nhìn vừa đoán. Phong Bất Giác thì cưỡi ngựa xem hoa, chuyển từ tờ này qua tờ khác rất nhanh. Nhưng hắn là người thích đọc, xem cái gì cũng rất nhanh. Hơn nữa trí nhớ, hiểu biết, suy luận của hắn cũng tương đối tốt. Cũng bởi nội dung của những tờ giấy này không thể dọa hắn, cho nên trong mắt hắn, đọc cái đó và xem tranh minh hoạ của mấy tạp chí bình thường cũng không khác nhau lắm.
“Ngươi xem xong rồi sao?” Phong Bất Giác vậy mà lại là người hỏi trước.
Vương Thán Chi ánh mắt vẫn còn đặt trên bệnh án. Hắn nghĩ một lúc, trả lời: “Giới tính nam, mười hai tuổi... vẫn còn nhỏ.”
Phong Bất Giác sờ cằm: “Ah... thành viên đội thiếu niên tiền phong.”
Thật là không thể hiểu được suy nghĩ của hắn vận hành như thế nào...
“Ân... Bệnh bạch cầu, nằm viện trong một thời gian tương đối dài, nhưng mà...” Vương Thán Chi buông bệnh án: “Theo bệnh án, thời gian sống không còn nhiều nữa...”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lại nhìn về cuối hành lang: “Hiện tại chắc đã biến thành quỷ đi à nha...”
Phong Bất Giác nói: “Chưa chắc, chỗ này có ba cánh cửa. Chúng ta mới chỉ biết cánh cửa thứ nhất có thể là phòng bệnh có bản bệnh án của một cậu bé, nhưng không thể xác định cái thứ hồi nãy có phải là nó hay không.”
Hắn đưa tờ giấy trên tay mình cho Vương Thán Chi: “Ngươi không cần đọc kỹ, cứ coi thử thuộc tính a.” Dừng một giây, hắn lại bổ sung: “Mấy tờ giấy có vẽ sáu khuôn mặt khác nhau, trên góc mỗi tờ đều có đánh số.”
[Tên: Bức vẽ hình mặt người *6
Loại: Có liên quan với nội dung cốt truyện
Phẩm chất: Bình thường
Chức năng: Không biết
Có thể mang ra khỏi kịch bản hay không: Không
Ghi chú: Những bức vẽ này có vẻ đều được tạo ra bởi bàn tay của một người. Vật phẩm có thể bị tách ra hoặc xếp lại, lúc xếp lại sẽ bị coi là một vật phẩm. ]
“Càng ngày ta càng hoang mang...” Vương Thán Chi nói.
Phong Bất Giác gật đầu: “Bình thường thôi, manh mối cần thiết để tìm ra lời giải còn chưa đủ.”
Nói xong, hắn liền đi về phía căn phòng thứ hai: “Mặt khác, ta còn có một giả thiết, cũng vì thế mà ta muốn tìm ra lời giải để qua cửa.”
Hắn mở cánh cửa căn phòng thứ hai ra, đồng thời nói: “Ta tin rằng trong ba gian phòng bệnh này, có thể tìm thấy ít nhất một kiện trang bị.”