Sau khi lựa chọn xong, ánh sáng trắng tụ lại trong trụ thủy tinh, cuối cùng thứ hiện ra chính là một đôi giày đá banh trông có vẻ hơi cũ.
[Tên: Tước sĩ chi vũ
Loại: Đồ phòng ngự
Phẩm chất: Tốt
Lực phòng ngự: Yếu
Thuộc tính: Không
Đặc hiệu: Làm tăng tốc độ chạy trốn tối đa của người chơi, giảm lượng lớn giá trị thể năng tiêu hao khi hành tẩu hoặc chạy trốn trong thời gian dài.
Ghi chú: Đôi giày đá banh này là của một vị tiền vệ vô tiền khoáng hậu. Hắn là người tiên phong của nền bóng đá Châu Âu, là đại sư trác tuyệt của ngành bóng đá. Trong hơn ba mươi năm sự nghiệp đời mình, hắn chưa bao giờ bị thẻ vàng hoặc thẻ đỏ. Một vị vận động viên khác được xưng là vua bóng đá từng bình luận như vậy: “Hắn là người đã dạy chúng ta biết phải đá bóng như thế nào” . (Tiên sinh này chính là Sir Stanley Matthews, còn người bình luận chính là Pele)
“Thứ này cũng không tệ, hơn nữa lại không có điều kiện trang bị.” Phong Bất Giác thì thầm: “Dù cho sau này lấy được món đồ phòng ngự chân tốt hơn thì món này cũng có thể bán được với cái giá tốt.”
Lúc hắn trực tiếp trang bị đôi giày lên thì liền nghe thông báo từ hệ thống: [Vị trí trang bị có thể “thiết lập trang phục bên ngoài“. Bạn có thể chọn vẻ ngoài theo ý thích trong giao diện menu. ]
Phong Bất Giác mở coi thử. Chức năng này giúp người chơi chọn giữa việc hiện ra bề ngoài là giày đá banh hoặc chỉ là giày sau khi đã trang bị (Dg: là chức năng ẩn hiện trang bị -.-). Đợi sau này khi Thương Thành mở ra, sẽ có rất nhiều thiết lập trang phục bên ngoài được bày bán trong đó. Chắc hẳn đến lúc đó sẽ không thiếu người chơi không biểu hiện trang bị nhưng lại thích biểu hiện quần áo lố lăng từ đầu đến chân mua bằng nhân dân tệ.
Nhưng ở giai đoạn Closed Beta, lúc này còn không có Thương Thành, ngược lại có tương đối nhiều người chơi chọn biểu hiện trang bị. Cái này kỳ thật cũng do ảnh hưởng của lòng hư vinh. Con người ta rất vui lòng khoe ra một vài món đồ mình có mà người khác không có, để từ đó có cảm giác thỏa mãn dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét từ người khác.
Chỉnh sửa lại trong không gian xong, Phong Bất Giác liền ngắt kết nối thần kinh.
Từ trong cabin trò chơi đi ra, thời gian thực tế cũng đã qua khoảng hai giờ (Dg: 14 chương...). Lúc này ở bên ngoài cảnh đêm thâm trầm, tiếng gió gào thét bên cửa sổ, bầu trời thành phố không thấy một vì sao, đương nhiên với Phong Bất Giác thì hắn rất ít khi ngắm sao.
Đối với những người trẻ tuổi trong cái thành phố to lớn này, mặc kệ thứ Hai có cần phải dậy sớm hay không thì đều sẽ rất ít khi đi ngủ trước lúc nửa đêm đấy. Bọn hắn thà sáu giờ sáng hôm sau ngủ gà ngủ gật trên tàu điện ngầm hoặc xe buýt chật chội chứ không chịu hi sinh thời gian rảnh rỗi sau khi tan việc của mình. Phong Bất Giác thì càng là điển hình của loại người ngày ngủ đêm làm. Hắn mỗi ngày tới giữa trưa mới dậy, buổi tối thường phải gần bốn giờ mới ngủ. Hắn tự nhận rạng sáng chính là thời khắc linh cảm tốt nhất của mình.
Nhưng mà hôm nay, dù cách nửa đêm còn có hai, ba tiếng, nhưng Phong Bất Giác đột nhiên lại cảm thấy có dục vọng sáng tác. Hắn nghiêm chỉnh pha một bình cà phê, ngồi xuống trước máy vi tính bắt đầu gõ bàn phím.Bút danh của hắn là “Bất Giác”, tiểu thuyết hắn đang viết cho tạp chí xã tên là “Thám tử nhị lưu và mèo “. Kỳ thật hắn vốn chỉ muốn viết một câu chuyện thám tử nhất lưu thôi, nhưng đầu năm nay muốn bán được tiểu thuyết thì phải có chút mánh lới đấy. Cũng giống như rất nhiều manga dùng nhân vật nữ để hấp dấn người đọc, ngành sản xuất tiểu thuyết cũng phải tuân theo quy luật thị trường. Vô luận qua bao nhiêu năm tháng, tâm lý tìm kiếm cái lạ và tâm tính liệp diễm (hái hoa-gái) vẫn luôn là điểm đột phá.
Ở thời điểm nghèo rớt mùng tơi, Phong Bất Giác cũng đã từng động ý nghĩ viết chút tiểu thuyết liệp diễm trong đầu. Là một gia hỏa tự xưng nghệ thuật gia, hắn rất dễ dàng tìm được sự đồng cảm với một số người như Millet (họa sĩ nước Pháp, từng vì cuộc sống bức bách phải dùng tranh đổi lấy giày, giường ngủ, vì chạy theo tài sản mà cũng vẽ qua một ít tác phẩm hương diễm) hoặc Tiziano (được rồi, vị này là xuất phát từ hứng thú ).
Tóm lại, cuối cùng Phong Bất Giác vẫn thỏa hiệp mà thêm vào mánh lới, như vậy hắn mới có thể viết những thứ mình thích viết, chính là truyện trinh thám. Chỉ có chút thay đổi như trong thiết lập của “Thám tử nhị lưu và mèo”: chia một nhân vật chính thành hai nhân vật chính mà thôi. Nhân vật chính bộ truyện này vốn là một gia hỏa khôn khéo, nhưng hiện tại thì hắn đã thành một thám tử nhị lưu thiện lương lại thiếu năng lực, cho đến một ngày hắn phát hiện ra con mèo nhà mình biết nói chuyện, hơn nữa chỉ có hắn nghe hiểu được, cái con mèo kia lại trùng hợp có năng lực suy luận như thần.
Biên tập của tạp chí thậm chí còn từng khích lệ Phong Bất Giác, nói cái thiết lập này của hắn rất tốt. Những đoạn hài hước giữa nhân vật chính và mèo tương tác, tác động qua lại trong tiểu thuyết có thể hòa tan phong cách u ám của toàn bộ tiểu thuyết trinh thám. Phong Bất Giác cũng dần dần phát hiện ưu điểm việc viết như vậy, một là có thể hoà hoãn tình tiết cao trào, hai có thể gom đủ lượng chữ...
Ngoại trừ bộ tiểu thuyết còn đang làm dở này, Phong Bất Giác còn viết một bộ truyện dài tập. Như trước kia đã đề cập qua, loại xuất bản tiểu thuyết này mới chính là thứ có thể cho hắn chút tiền lời. Vốn việc sáng tác truyện kia đã gần như hoàn toàn lâm vào bình cảnh, suốt một tháng không hề nhích bút, nhưng đêm nay, Phong Bất Giác lại có linh cảm, bắt đầu tiếp tục xây dựng cái truyện tên “Ác mộng hai đầu “ kia.
. . .
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, Phong Bất Giác đã lưu file. Cuối cùng hắn từ cạnh bàn máy tính đứng lên, duỗi lưng, ngáp một cái nhìn thoáng qua đồng hồ. Đã là bốn giờ bốn mươi sáng rồi. Phong Bất Giác lúc này mới nhớ ngày hôm qua là tết thanh minh... Mộng công ty lựa chọn thời điểm như vậy để bắt đầu Closed Beta Kinh Hãi Thiên Đường, coi như là một thủ đoạn khủng bố để tuyên truyền điểm bán Game Online đưa vào sử dụng a.
Như khi đến nơi này, ngoài cửa chung cư đã có vài hàng quán mở cửa. Trong đầu Phong Bất Giác vẫn chưa ủ rũ mà tràn ngập các loại tình tiết trong tiểu thuyết. Hắn quyết định ra ngoài ăn chút gì đó rồi mới về ngủ.
Hắn cầm chìa khóa cùng một ít tiền lẻ (hắn chỉ có tiền lẻ) rồi đi xuống lầu. Mười lăm phút sau hắn đã cầm bánh rán hành và bánh quẩy trên đường trở về. Lúc trở lại cư xá thì đã có thể nhìn thấy một vài lão niên lần lượt ra ngoài luyện công buổi sáng, hoặc là sớm đến bệnh viện cộng đồng xếp hàng.
Phong Bất Giác rất ít khi tiếp xúc với hàng xóm, thường thì lúc này hắn còn đang ngủ say. Với hắn mà nói, một ngày mới bắt đầu từ lúc giữa trưa đấy.
“Meow~”
Bên đường có một con mèo nhỏ đen trắng giao nhau, ngay khi hắn đi ngang qua hướng phía hắn kêu một tiếng.
Phong Bất Giác dừng bước lại, nhìn mèo kia vài giây, xác nhận qua một phát. Không sai... Ánh mắt của nó đang nhìn chằm chằm điểm tâm trên tay mình.
“Ta nói ngươi a...” Phong Bất Giác đi tới trước mặt mèo ngồi xổm xuống, nhìn cái con mèo hoang trên cổ không có vòng kia nói khẽ: “Bột mì chiên bằng dầu nóng ngươi cũng ăn được à?”
“Meow.” Cái con mèo này dường như hoàn toàn không biết sợ, một tiếng này phảng phất như là đang trả lời “Đúng” .
“Mấy ngày nay bản thân ta cũng chỉ có canh suông mì sợi để ăn... “ Phong Bất Giác vừa nói vừa xé ra một miếng bánh rán hành nhỏ, đưa lại gần miệng mèo vừa nói: “Đây chính là món có chất béo duy nhất mà mấy đồng tiền cuối cùng của ta có thể mua đấy.”
Cái đầu dài của con mèo duỗi lên trước một chút, dùng cái mũi ngửi ngửi đồ ăn Phong Bất Giác đưa tới, sau đó cắn một miếng đem miếng bánh rán hành ăn hết. Nó liếm đầu lưỡi, tiếp theo lại “Meow~” một tiếng. Xem ra một miếng này còn chưa đủ.
Phong Bất Giác lại xé ra một miếng bánh cho nó, “Lớn lên vẻ ngoài hoàn toàn không đáng yêu a..., trông cũng không phải giống gì quý báu, lại dám trực tiếp hướng người lạ đòi đồ ăn, mà được một tấc lại muốn tiến một thước...” Hắn một bên trào phúng, một bên theo bản năng xé miếng bánh rán hành tiếp theo, rất nhanh đưa tới: “Nghiêm túc đi lục thùng rác cho ta a... Khốn kiếp!”
Nói đến thùng rác, Phong Bất Giác liền không tự chủ ngẩng đầu liếc qua ba cái thùng rác phân loại trước lầu trọ. Mấy cái thùng rác bốn phía hình chén kia rất cao, khoảng một mét bốn, trên rộng dưới chật. Nếu mèo muốn nhảy vào mà lật đông tây, nhất định phải thừa lúc thùng rác đầy, nếu không thì chỉ có thể nhảy được vào mà leo không ra, nhỡ xui bị đổ chung vào trong xe rác thì về cơ bản liền biến thành mèo chết rồi.
“Ai...” Phong Bất Giác thở dài, dứt khoát xé nửa miếng bánh, đặt lên trên bàn tay, ngả vào trước mặt mèo: “Kỳ thật, mèo hoang các ngươi sống cũng không dễ dàng a..., nghe nói vào mùa đông, ngay tại cái tiểu khu này của chúng ta, có con mèo trốn dưới một chiếc xe, dựa vào hơi ấm còn lại của động cơ để sưởi ấm. Đến buổi sáng, chủ xe không biết mà mở xe chạy, nó đã bị nghiền chết rồi.” Hắn sờ đầu con mèo nhỏ. Có mấy chuyện Phong Bất Giác thích nói với mèo hơn, còn đối mặt với người khác hắn lại nói không nên lời: “Mèo lang thang các ngươi bình quân chỉ có thể sống ba năm, còn ta, nói không chừng tùy thời sẽ vì căn bệnh bí ẩn trên não mà đột tử. Hôm nay chúng ta hữu duyên...” Hắn cầm nửa cái bánh còn lại, bỏ vào trong miệng cắn một cái, tiếp đến mơ hồ không rõ nói: “... Có thể cùng ăn một cái bánh, nói không chừng, kiếp sau có thể làm huynh đệ...””Tiểu Phong, là ngươi sao?” Một cái âm thanh quen thuộc từ phía sau vang lên.
Phong Bất Giác quay mặt đi, liền thấy bác gái chủ nhà của hắn. Bác gái họ Lưu, đã về hưu năm năm, ông bạn già của bác họ Hà, là cán bộ nghỉ hưu. Bác gái Lưu bình thường nói chuyện mặc dù có chút nóng, kỳ thật làm người cũng không tệ lắm.
Bác gái Lưu này ở cùng tòa nhà với Phong Bất Giác. Trên danh nghĩa bác có ba phòng, một ở chung cư bên kia, cũng đã cho thuê. Mà hai cái trong tòa nhà này, bởi vì Lưu bác gái ngại tầng mười ba là điềm xấu, cho nên bản thân ở lầu tám, còn một căn phòng khác chính là cho thuê dài hạn Phong Bất Giác.
“Đúng là ngươi a... Ta còn sợ nhận lầm người.” Trên tay bác gái Lưu mang theo một cái giỏ rau, hẳn là mới đi chợ về: “Hôm nay thật sự là mặt trời mọc phía tây, mới sáng sớm lại có thể thấy ngươi xuống lầu?” Bác đem ánh mắt chuyển đến trên người con mèo nhỏ kia, chủ đề cũng chuyển tới: “Ta nói tiểu Phong a..., không phải bác gái trách ngươi, nhưng sao lại có thể cho mèo hoang ăn. Ngươi hôm nay cho nó ăn, ngày mai nơi đây có thể xuất hiện năm sáu con cắm điểm đấy. Vậy ngươi không phải là cho khác hàng xóm thêm phiền toái sao?”
“Cũng có lý.” Phong Bất Giác nghĩ vài giây, trả lời: “Xem ra chỉ có một biện pháp...” Hắn một tay cầm đồ ăn, một tay ôm con mèo hoang vô cùng bẩn kia, “Mang về nhà nuôi.”
Bác gái Lưu sững sờ: “Tiểu tử ngươi thật đúng là tự chủ trương a..., có hỏi ta chưa?”
“Bác xem... Cái chung cư này của chúng ta cả chó cũng có thể nuôi, mèo lại ở trong nhà không ra ngoài...” Phong Bất Giác đưa ra cái khuôn mặt tươi cười, muốn bán cái manh.
“Ngươi thật muốn nuôi?” Bác gái Lưu vốn tưởng rằng Phong Bất Giác chẳng qua là thuận miệng nói một câu thôi. Bỗng nhiên, thần thái bác khẽ biến, nhìn mặt Phong Bất Giác, lại nhìn cái con mèo kia: “Hắc... Đừng nói là..., hai ngươi lớn lên trông thật giống nhau.” Tầm mắt của bác lại hướng phía dưới dời đi một tí: “Hơn nữa con mèo này cũng là đực.”
Phong Bất Giác khóe miệng co quắp: “Bác gái, chữ 'cũng' trong câu này có vấn đề... Ta là 'nam' đấy...”
“Bác gái không rảnh mà bàn từng chữ một với ngươi. Ngươi là người làm công tác văn hoá, không phải ta.” Bác gái Lưu nói: “Trước tiên cần nói rõ, mèo này ngươi muốn nuôi cũng có thể, nhưng mà cái ổ kia của ngươi vốn đã đủ loạn rồi. Nuôi mèo cần phải chú ý vệ sinh, phần lớn người bên trong tòa nhà này là người già, nếu ai tìm ta nói chỗ ngươi có mùi... “
“Ta sẽ đem nó nấu ăn tươi.” Phong Bất Giác cắt lời nói.
“Meow!” Con mèo nhỏ phảng phất như nghe hiểu được, trong cánh tay của Phong Bất Giác bất mãn kêu một tiếng.
“Nấu cái đầu ngươi! Có nấu ngươi cũng không thể nấu nó.” Lưu bác gái mở rộng bước chân vừa đi vừa nói chuyện: “Tới chỗ này một chút... “
“Đi đâu?” Phong Bất Giác hỏi.
“Đi phòng khám bệnh thú cưng của chung cư để chích ngừa cho nó a....” bác gái Lưu nói: “Nhỡ trên người nó có bệnh truyền nhiễm thì làm sao bây giờ?”
“Ách...” Phong Bất Giác do dự vài giây nói: “Chuyện là như thế này... Gần đây kinh tế của ta...”
“Có lúc nào tiểu tử ngươi kinh tế không eo hẹp không?” Lưu bác gái ngắt lời nói: “Được rồi, được rồi, bác gái giúp ngươi cho vay trước, lúc trả tiền mướn phòng trả chung cho ta là được.” Bác vừa mở rộng bước chân, lại dừng lại: “Xem đầu óc ta này, trước tiên để ta lên lầu cất rau.”
. . .
Lúc Phong Bất Giác về đến nhà đã là 7h sáng. Hắn chẳng những ôm về một con mèo mà còn ôm về thùng đựng cát, thức ăn cho mèo, chén bằng nhựa plastic, đồ chơi...
“Tốt hơn kiếp sau chúng ta đừng làm huynh đệ.” Phong Bất Giác giơ con mèo nhỏ lên trước mắt mình nói nhỏ: “Ngươi tốt hơn nên đầu thai thành nữ, dùng thân thể để hoàn lại phần ân tình này của ta a.”
“Meow.” Con mèo nhỏ lười biếng ngáp một cái, biểu lộ như là quăng đi ánh mắt khinh bỉ đối với Phong Bất Giác.
Phong Bất Giác một bên thu dọn đồ đạc, một bên mở điện thoại. Tiếng ghi âm vang lên: “Ngài có, 1, lời nhắn thoại.”
Sau giọng nói chất phác là một tiếng tít vang lên, sau đó bên trong vang lên tiếng Vương Thán Chi: “Giác ca, lại không nghe máy a? Hôm nay được nghỉ, chiều ta đến nhà ngươi một chuyến, mang một ít đồ ăn mặn cho ngươi ăn. Dù sao ngươi cũng ở đó a, cứ như vậy mà quyết đi.”
Lúc này con mèo nhỏ nhảy tới bên cạnh điện thoại, duỗi móng vờn ấn phím điện thoại, lại dùng mũi ngửi, sau đó tựa như đã mất hứng thú, nhảy lên trên ghế salon nằm xuống.
“Làm như lão tử ngày nào cũng rảnh không đóng quân ở nhà.” Phong Bất Giác không thích thú mà lầm bầm, nhưng mà trên thực tế... hắn thực sự là rất rảnh.